Sau khi Hình Tín Hàm đến phòng tập thể thao thì đi ngay đến phòng bida. Lúc cô đẩy cửa ra, Tô Nam đang ở bên trong chơi bida một mình.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên cao, để lộ cánh tay rắn chắc. Tô Nam đang cúi người, thấy Hình Tín Hàm tới, anh đặt cây cơ sang bên cạnh.
Hình Tín Hàm đi vào, đóng cửa lại, hỏi anh: “Anh đợi lâu không?”
Tô Nam cười, trả lời cô: “Cũng không lâu lắm.”
Hình Tín Hàm thở phào, dựa vào bàn bida, chống tay lên mép bàn, hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”
Tô Nam gật đầu: “Ừm, anh ăn rồi.”
Nhận ra tâm trạng của cô không tốt, anh đi tới, chống tay ở hai bên người cô.
Hình Tín Hàm hơi ngả người ra sau, cụp mắt nhìn anh, hơi nhếch môi, “Anh muốn làm gì thế?”
Tô Nam cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Một lát sau, anh nói: “Em không vui à? Sao thế?”
Hình Tín Hàm lắc đầu, nở nụ cười, “Không có gì ạ.”
“Hửm?” Đuôi lông mày của Tô Nam khẽ nhướng lên, không tin, “Nói cho anh biết đi.”
Hình Tín Hàm bất đắc dĩ thở dài, “Vừa rồi ăn cơm xong, em thấy đám Nặc Nhiên đều có bạn trai đến đón, sau đó nghĩ tới hai ta.”
Cô giơ tay giúp anh chỉnh lại cổ áo, nói tiếp: “Cứ tiếp tục như vậy thì anh có chán không? Bởi vì không thể công khai, không thể yêu đương quang minh chính đại như những cặp đôi khác.”
Tô Nam nhìn cô, sau khi nghe cô hỏi vậy, trong mắt anh hiện lên ý cười: “Không đâu.” Anh ôn tồn trả lời cô.
Hình Tín Hàm vẫn lo lắng, nói ra băn khoăn của mình với anh: “Tô Nam, hiện tại em không thể công khai với anh, thật ra điều quan trọng nhất không phải là hợp đồng với công ty, mà là… em sợ một khi công khai, truyền thông sẽ theo dõi và đưa tin về anh, tạo ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh.”
“Mỗi ngày anh đều làm việc rất vất vả, em không muốn anh vì em mà phải chịu phiền phức.”
Tô Nam ôm Hình Tín Hàm vào lòng, anh thở dài, ghé vào tai cô, thấp giọng hỏi: “Tối nay em làm sao vậy?”
Hình Tín Hàm cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ là cùng bạn tốt uống chút rượu, nhưng tuyệt đối không hề say. Khi thấy các cô ấy có chồng sắp cưới hoặc bạn trai đến đón, trong lòng cô rất hâm mộ, đồng thời cũng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay ôm eo anh.
Tô Nam cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ mím môi trong lòng mình, thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, nói: “Thấy các cô ấy đều có bạn trai đến đón nên hâm mộ rồi phải không?”
Hình Tín Hàm nhướng mắt, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp vài cái, cô cắn môi, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, sau đó lại lẩm bẩm: “Cũng không phải rất hâm mộ, chỉ có một chút thôi.”
Tô Nam buồn cười nhìn cô: “Thật sự chỉ có một chút thôi sao?”
Hình Tín Hàm cắn môi nhìn anh, không nói gì.
“Được rồi.” Anh xoa đầu cô, “Ngoan.”
“Sau này bổ sung cho em gấp bội, được không?”
Thật ra trong lòng Tô Nam và Hình Tín Hàm đều nghĩ giống nhau, cho dù không có hợp đồng này ràng buộc, anh cũng không định để cô công khai tình yêu của họ vào lúc này, không phải anh không có lòng tin vào tình cảm của họ, tuy rằng anh chưa từng tham dự vào giới giải trí, nhưng anh vẫn hiểu rõ một số quy tắc.
Năm ngoái, công việc của Hình Tín Hàm mới khởi sắc rõ rệt, nếu bây giờ công khai, chắc chắn sẽ cản trở sự nghiệp diễn xuất của cô.
Tô Nam không thể làm như vậy và cũng sẽ không làm như vậy.
Anh nhất định phải bảo vệ tốt cô gái của mình, những chuyện khác anh sẽ che chở thay cô. cô chỉ cần vui vẻ hưởng thụ sự nghiệp diễn xuất mình thích là được rồi.
“Về phần anh.” Tô Nam cười, nhẹ nhàng cọ vào mái tóc cô, “Anh không cảm thấy tủi thân hay thậm chán nản gì cả, có thể ở bên em, anh thực sự rất vui, mặc kệ tình cảm của chúng ta có công khai hay không, anh vẫn thích em như vậy Hàm Hàm à.”
“Bé ngốc, anh biết, em vì anh nên mới lựa chọn tiếp tục giấu giếm.”
Tô Nam dịu dàng nói, “Giống như em luôn hiểu cho anh mỗi khi khoa cấp cứu bận rộn mà bỏ lỡ cuộc hẹn của chúng ta, em cũng hiểu anh, biết nỗi khổ tâm và khó khăn của anh mà.”
“Chúng ta đều đang suy nghĩ cho đối phương, Hàm Hàm, em có thể vì anh làm được như vậy, anh vui còn không hết, sao lại để ý hay phiền chán chứ?”
Anh nâng mặt cô lên, trấn an cô: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Tô Nam từng nói, anh ấy rất thích em, muốn em làm bạn gái của anh ấy, sau này cưới em làm vợ, bảo vệ và chăm sóc em cả đời, đây không phải là nói chơi đâu.”
Gương mặt Hình Tín Hàm đỏ ửng, cô hơi ngượng ngùng gật đầu, “Dạ.”
Nhìn dáng vẻ này của cô, Tô Nam mỉm cười, nói: “Đến đây.”
“Làm gì ạ?” Lông mi Hình Tín Hàm chớp nhẹ vài cái.
Tô Nam lại gần: “Hôn anh một cái đi.”
Hình Tín Hàm: “…”
.
Sáng hôm sau Hình Tín Hàm nhận được điện thoại của Cáp Thu, cô ấy nói tạm thời giúp cô nhận làm người phát ngôn cho một nhà hàng cao cấp, bảo cô chiều nay qua đó chụp hình.
“Nhà hàng nào vậy chị?” Hình Tín Hàm vừa ăn trái cây vừa hỏi.
Cáp Thu nói: “Meet, người phụ trách nhà hàng bên đó trực tiếp tới đây, chỉ đích danh người họ muốn hợp tác là em, hỏi ý kiến chúng ta thế nào. Chị cảm thấy cơ hội này rất khó có được nên nhận giúp em.”
Hình Tín Hàm kinh ngạc: “Meet ạ? Không phải nhà hàng đó chưa từng cần người phát ngôn sao?”
Cáp Thu cũng không hiểu, “Chị chẳng biết nữa, nhưng anh ta chủ động đến đây mời rồi, cơ hội tốt như vậy, không thể lãng phí vô ích được. Hơn nữa, người phụ trách nhà hàng đã nói với chị, sau khi hợp tác với Meet, em có thể đến đó ăn cơm bất cứ lúc nào mà không cần hẹn trước, chỉ cần gọi điện thoại thì chắc chắn họ sẽ chuẩn bị chỗ cho em, tương đương với khách hàng VIP của nhà hàng.”
Hình Tín Hàm “Oa” một tiếng, tiếp tục cắn một miếng táo: “Lại còn có phúc lợi nữa cơ đấy.”
“Ừm.” Có vẻ Cáp Thu còn có việc khác, “Được rồi, chị không nói với em nữa, em nhớ hai rưỡi chiều đến Meet nhé, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Hình Tín Hàm đồng ý, “Vâng, được ạ.”
Buổi chiều Hình Tín Hàm lái xe đến Meet. Sau khi gặp Cáp Thu ở cửa nhà hàng, hai người cùng nhau đi vào trong, sau đó thương lượng với người phụ trách nhà hàng và nhiếp ảnh gia lát nữa phải chụp thế nào.
Hình Tín Hàm đi vào nhà vệ sinh một lát. Lúc đi ra ngoài, cô thấy nam diễn viên Trần Dã sắp hợp tác với mình ở hành lang, bên cạnh cậu ấy có một cô gái vừa cao vừa đẹp, dáng người rất hoàn mỹ, Hình Tín Hàm chỉ cảm thấy khuôn mặt cô gái này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Trần Dã đang tay trong tay với cô gái đó, xem ra là vừa ăn xong, đang chuẩn bị rời đi.
Sau khi nhìn thấy Hình Tín Hàm, Trần Dã mỉm cười gật đầu với cô, thái độ lịch sự mà khéo léo, Hình Tín Hàm cũng hơi gật đầu đáp lại lời chào của cậu ấy, sau đó hai người họ rời đi, còn Hình Tín Hàm trở về chỗ quay chụp.
Lúc quay lại, cô nhìn thấy cô bé Sở Âm gặp ở phòng bida lần trước, Hình Tín Hàm đang định hỏi “Sao em lại ở đây”, nhưng sau đó nghĩ lại, cô bé này là bạn gái của ông chủ nhà hàng – Chu Phóng, cho nên xuất hiện ở chỗ này cũng rất hợp lý. Cô cười với Sở Âm, chào hỏi: “Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vốn dĩ Sở Âm nghe Chu Phóng nói chiều nay Hình Tín Hàm sẽ tới đây quay chụp, cho nên mới trốn học chạy tới đây gặp cô.
Lúc này nhìn thấy Hình Tín Hàm, cô ấy rất vui vẻ, vẫy tay với cô, “Chào chị Hàm Hàm!”
Hình Tín Hàm đi tới, mi mắt cong cong hỏi: “Em tới một mình à?”
Sở Âm chớp chớp mắt, “Vâng ạ! Em nghe nói chiều nay chị sẽ quay chụp ở đây nên chạy tới.”
Nhân viên công tác đã chuẩn bị xong, Cáp Thu ở bên kia gọi cô: “Tín Hàm, lại đây trang điểm đi, sắp quay rồi.”
Hình Tín Hàm nói với Sở Âm: “Vậy chị qua đó đây.”
Sở Âm cười gật đầu, “Vâng ạ.”
Sau khi trang điểm xong, Hình Tín Hàm bắt đầu tiến hành quay chụp, Sở Âm ngồi bên cạnh ngây người một lát, sau đó nhớ tới cái gì đó, cô đi sang bên cạnh tìm nhân viên phục vụ. Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ bưng đồ uống Sở Âm dặn đi tới, đặt đồ lên bàn cho cô ấy.
Lúc Hình Tín Hàm nghỉ ngơi, Sở Âm đưa đồ uống cho Hình Tín Hàm, cô được yêu thương mà nơm nớp lo sợ, nói cảm ơn với cô ấy.
Đúng lúc này, ông chủ lớn Chu Phóng đột nhiên xuất hiện trong phòng ăn, anh ta nhìn khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sở Âm đang cố trốn đi. Trước khi Sở Âm chạy đi thành công, anh ta bắt được cổ tay của cô.
Chu Phóng khẽ gật đầu với Hình Tín Hàm, nói với cô: “Rất vui được hợp tác với cô Hình.”
Hình Tín Hàm cười, “Được ông chủ Chu chọn làm người phát ngôn cho nhà hàng là vinh hạnh của tôi.”
Anh ta vươn tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Hình Tín Hàm nhẹ nhàng bắt tay anh ta, “Hợp tác vui vẻ.”
“Tôi còn có chút việc, cô Hình có chuyện gì có thể trực tiếp tìm người phụ trách nhà hàng nhé.”
“Được.”
Chu Phóng lịch sự gật đầu với Hình Tín Hàm rồi kéo Sở Âm đi ra ngoài, Sở Âm vội vàng vẫy tay với Hình Tín Hàm: “Tạm biệt chị Hàm Hàm.”
Hình Tín Hàm cảm thấy cô gái này rất thú vị, không tự chủ được cười rộ lên, “Tạm biệt.” Sau đó giơ cái ly trong tay lên, “Cảm ơn đồ uống của em nhé.”
Sở Âm bị Chu Phóng lôi ra khỏi nhà hàng, giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ tức giận, “Sở Âm, em đồng ý với anh những gì?”
“Có phải em nói, chỉ cần anh để Hình Tín Hàm làm người phát ngôn cho Meet thì em sẽ ngoan ngoãn nghe lời không? Thế hôm nay em bỏ học, định tính sao đây?”
Sở Âm tự biết đuối lý, cô bĩu môi, trong nháy mắt trở nên hết sức ấm ức, cô vươn tay kéo ngón tay anh, “Chú…”
Chu Phóng lập tức mất bình tĩnh, anh cố ý xụ mặt tức giận nói: “Lên xe đi, nếu còn có lần sau, xem anh có chỉnh đốn em không!”
“A.” Sau khi anh xoay người, Sở Âm lập tức thu hồi vẻ mặt đáng thương, làm mặt quỷ với bóng lưng của anh.
Mà Chu Phóng đang cúi đầu gửi Wechat cho Tô Nam, đương nhiên không biết Sở Âm làm vẻ mặt gì, lúc này Tô Nam đang vừa ra khỏi phòng cấp cứu, còn chưa nghỉ ngơi được giây nào, điện thoại trong túi đã vang lên.
Anh lấy ra xem, thấy Chu Phóng gửi tin nhắn cho mình.
【Này, cậu quản người phụ nữ của cậu cho tốt vào, đừng để cô ấy quyến rũ cô gái nhỏ nhà tôi, mê muội đến mức tẩu hỏa nhập ma luôn.】
Tô Nam: “???”
【Cậu cút đi, Sở Âm nhà cậu thích Hàm Hàm của tôi, liên quan gì đến Hàm Hàm chứ? 】