Đoạn nhạc đệm trong cuộc gặp gỡ trước khi rời đi lần này khiến cả hai đều mất tự nhiên, nhất là Hình Tín Hàm, dù sao cô cũng là một cô gái.
Bởi vì đã đồng ý sẽ cùng bà Tô đến trung tâm thương mại mua quần áo và một vài thực phẩm dinh dưỡng cho ông ngoại, nên Tô Nam rời đi khá sớm. Sau khi xuống lầu, anh mang Hạt Đầu về luôn.
Hình Tín Hàm vẫn đang ngồi trong phòng riêng, nhìn lọ nước đuổi muỗi anh đưa, cô không khỏi mỉm cười.
Người đàn ông này là mẫu bạn trai điển hình, vừa dịu dàng, vừa biết chăm sóc người khác.
Lúc Hình Tín Hàm cầm đồ đứng dậy định rời đi mới phát hiện bên cạnh lọ nước đuổi muỗi có một chiếc ví màu đen.
Chắc là Tô Nam làm rơi.
Hình Tín Hàm mở ví ra thì nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai người ở trong bệnh viện.
Cô gái trong ảnh mặc quần áo bệnh nhân, còn người đàn ông mặc áo blouse trắng, trên mặt cả đều đang nở nụ cười.
Cô rút bức ảnh ra khỏi ví, mặt phía sau của tấm ảnh là chữ ký mà cô đã ký cho anh. Hình Tín Hàm suy nghĩ một lát, lại quyết định ngồi xuống, lấy bút trong túi của mình ra, viết thêm một dòng chữ phía trên chữ ký:
“Cầu mong trên thế giới này ít bệnh tật hơn, ít đau thương hơn, như vậy thì anh có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Tô Nam, cầu mong anh sẽ luôn hạnh phúc.”
Sau khi viết xong, Hình Tín Hàm đặt bức ảnh vào vị trí ban đầu, sau đó lấy ví tiền của mình ra, bên trong có tấm ảnh anh đưa cho cô. Hình Tín Hàm dùng ngón tay vuốt ve mấy cái, bỏ ví tiền và bút vào túi xách, sau đó cầm lấy đồ anh đưa và ví tiền của anh xuống lầu.
“Nặc Nhiên! Nặc Nhiên!”
Đỗ Nặc Nhiên đi từ trong bếp ra, “Sao thế?”
Hình Tín Hàm đưa ví tiền của Tô Nam cho cô ấy, “Tô Nam làm rơi ví tiền, có lẽ lát nữa anh ấy sẽ quay lại lấy, cậu cất đi cho anh ấy nhé.”
Đỗ Nặc Nhiên vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: “Cậu không đợi anh ấy đến lấy à?”
Hình Tín Hàm cười, “Không được, mình phải về rồi.”
“Với lại, lỡ bị người ta chụp được thì không tốt lắm.”
“Được rồi.” Đỗ Nặc Nhiên nhận lấy ví tiền, “Lát nữa mình sẽ trả lại cho anh ấy.”
“Cảm ơn cậu.”
Ra khỏi quán, Hình Tín Hàm lên xe, gọi điện thoại cho Tô Nam, lúc này Tô Nam đang đi dạo trung tâm thương mại với mẹ Tô.
“A lô, Hàm Hàm?”
Không hiểu sao, mỗi lần anh gọi cô như vậy, trái tim cô đều không khống chế được đập nhanh hơn vài nhịp.
“Tô Nam, ví tiền của anh bị rơi ở quán cà phê lúc nãy.” Hình Tín Hàm cố gắng để giọng của mình nghe thật bình tĩnh.
Tô Nam theo bản năng sờ túi: “Hả… Hình như là thế thật.”
“Tôi vừa rời khỏi tiệm rồi, trước khi rời đi tôi đã đứa ví tiền của anh cho Nặc Nhiên, lát nữa anh đến chỗ của cậu ấy lấy nhé!”
“Được, cảm ơn cô.”
Hình Tín Hàm cười khẽ, “Không có gì đâu.”
“Vậy… tôi cúp máy đây.”
“Ừm.” Tô Nam đáp, sau đó lại giật mình nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng nói: “Khoan đã.”
Hình Tín Hàm đang định cúp máy vội dừng tay, hỏi: “Sao thế?”
“Đến đoàn phim rồi cô nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hình Tín Hàm kinh ngạc, sau đó mới sững sờ nói: “À, được.”
“Không có việc gì… cũng có thể gọi cho tôi.” Tô Nam khẩn trương bổ sung thêm.
Hình Tín Hàm bỗng nhiên cười rộ lên, “Được, tôi biết rồi.”
Chờ hai người cúp điện thoại, mẹ Tô đang livestream cho chồng xem quá trình con trai theo đuổi cô gái nhỏ nhà người ta hắng giọng một cái, nhịn cười nói: “Con trai, ba con bảo con chẳng giống ba con gì cả?”
Tô Nam: “Dạ?”
Nam Liên Quân không giấu được nụ cười, nói với Tô Nam: “Bây giờ ba con đang đánh giá thấp biểu hiện của con đó.”
Tô Nam “Ồ” một tiếng, thuận miệng nói đùa: “Vậy thì con giống mẹ rồi.”
Mẹ Tô rất ghét bỏ: “Hứ… cũng chẳng giống mẹ gì cả!”
Tô Nam: “???”
Mẹ Tô hỏi: “Rốt cuộc con có thể theo đuổi con bé không thế? Con mà cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì con bé cũng bị mấy tên “tiểu thịt tươi, lão thịt muối” trong giới giải trí mang đi mất đấy. mấy người trong giới giải trí đẹp trai, dễ nhìn hơn một bác sĩ lúc nào cũng bận rộn trong khoa cấp cứu nhiều.”
Thôi rồi, cuối cùng Tô Nam cũng hiểu ra, ba mẹ anh đang hợp tác với nhau chê bai anh không theo đuổi được người ta.
Chậc, rõ ràng là anh không muốn quấy rầy Hình Tín Hàm nên mới dè dặt như vậy mà.
Dĩ nhiên anh cũng sợ Hàm Hàm nhận ra ý đồ của anh rồi sẽ cố gắng phớt lờ anh.
Vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được à?
Anh không muốn đâu!
____
Tô Nam và cha mẹ hẹn ngày 4 tháng 9, cả nhà sẽ cùng nhau đi thăm ông ngoại Tô Nam, hôm đó Tô Nam vốn được nghỉ phép nhưng không ngờ lại có một ca phẫu thuật đột xuất làm lỡ thời gian. Lúc anh ra khỏi phòng phẫu thuật đã đến trưa rồi, anh gọi điện thoại cho ha mẹ: “Mẹ, con xin lỗi, con vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, hai người chờ con một lát, con đi thay quần áo rồi về ngay…”
Tô Nam còn chưa dứt lời thì có một y tá vội vàng chạy tới gọi anh: “Bác sĩ Tô, có hai người bị thương do dao đâm vừa được đưa tới, cần cấp cứu ngay lập tức.”
“Ba mẹ, con xin lỗi, hay là hôm nay hai người cứ đến đó trước đi, con xong việc ở đây sẽ lập tức đến đó. Cứ vậy nhé ạ, con cúp máy trước đây!” Tô Nam nói thật nhanh rồi bỏ điện thoại vào túi, anh chạy tới sảnh lớn, hỏi y tá: “Lâm Sơ Thanh đâu?”
Y tá nhỏ bên cạnh nói: “Bệnh viện vừa nhận được điện thoại nói có một vụ nổ ở chung cư Giang Nguyên, bác sĩ Lâm đã đến hiện trường giúp đỡ rồi ạ.”
Tô Nam nhìn hai người bị thương, không dám chậm trễ tí nào, bắt đầu tiến hành cầm máu cho một trong hai số họ, “Một mình tôi không thể cấp cứu cho cả hai cùng lúc được, các bác sĩ khác đâu?”
Y tá nhỏ vội nói: “Có người đang đi gọi bác sĩ Lý rồi ạ, chắc sẽ đến ngay thôi.”
Tô Nam nhíu chặt mày, chỉ mới vài phút ngắn ngủi mà bàn tay anh toàn là máu tươi, thậm chí cả áo blouse cũng bị dính một ít.
“Lâm Hân, chuẩn bị dụng cụ, phải lập tức tiến hành phẫu thuật.”
Lâm Hân: “Vâng bác sĩ Tô.”
Tô Nam vừa mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật, còn chưa được nghỉ ngơi, đã vào phòng phẫu thuật tiếp.
Lần thứ hai anh ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời đã tối rồi.
Bên ngoài bị màn đêm bao phủ, thành phố trở nên ồn ào, phồn hoa, trên đường xe cộ đông đúc, đèn neon hai bên đường lấp lánh đầy màu sắc.
Tô Nam lê tấm thân mệt mỏi vào phòng nghỉ của mình, giờ phút này anh không muốn làm bất cứ chuyện gì cả, mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng anh nhớ, mình phải đi đến chỗ ông ngoại.
Tô Nam nằm sấp trên giường một lát, cuối cùng vẫn đứng lên thay quần áo.
Ra khỏi bệnh viện, Tô Nam lên xe, định gọi điện cho ba mẹ.
Kết quả vừa mở điện thoại lên thì nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Khuôn mặt vốn dịu dàng của anh lập tức trở nên nghiêm túc, lông mày Tô Nam nhíu chặt lại.
Nhìn thấy tin nhắn kia, trái tim anh đập loạn nhịp, lập tức cảm thấy hoảng loạn.