Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 2 - Chương 62

Ngồi ở trong khoang thương gia với Văn Thông, có anh ở bên cạnh tôi, tôi đã không có bất kỳ tâm tình khẩn trương gì, trong lòng tràn đầy vui sướng, đã lâu, nụ cười sáng lạn lại xuất hiện ở trên gò má gầy đến mức lún xuống dưới của tôi.

Văn Thông chăm chú nhìn mặt của tôi, bởi vì nụ cười của tôi cũng lây sang anh, nụ cười cũng hiện lên trên mặt của anh có thể đả động chỗ sâu trong lòng tôi, nhưng thấy thế nào, tôi cũng cảm thấy có chút khác biệt với nụ cười thường ngày khắc sâu trong ký ức của tôi, khác biệt ở đâu vậy? Vắt hết óc suy nghĩ.

Nhất định là biểu cảm của tôi rất kỳ lạ quái dị đi, Văn Thông cười đến toét miệng, đưa tay nhéo lỗ mũi của tôi, lúc tôi đang tránh né, miệng của anh liền trùm lên trên bờ môi của tôi, có thể do hơi lạnh trên cabin nên bờ môi của anh lành lạnh, hợp với mùi thơm ngát trên người của anh, làm tôi say mê.

Chuyến bay khá dài, tôi lại không cần uống thuốc để làm mình ngủ mê man mới có thể vượt qua, mà luôn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, từ cửa sổ ngắm nhìn ra ngoài, gần mười năm nay tôi hoàn toàn chưa từng tận mắt thấy cảnh sắc như vậy lần nữa, trên bầu trời xanh thẳm, trong suốt, có lúc còn có một đám mây, mỗi một đám đều mang một hình dạng, quay đầu lại nhìn Văn Thông một chút, đúng lúc đụng phải ánh mắt chăm chú nhìn tôi của anh, tôi nghĩ anh vừa mới nhìn tôi, bởi vì trên tay anh còn cầm tài liệu, hơn nữa anh cũng đeo kính.

Xuyên thấu qua tròng kính vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như nước của anh, hôm nay tôi cảm thấy ánh mắt anh mang lại cảm giác hơi khác biệt, nên cười nói: "Chồng à, anh nhìn gì đây, ánh mắt thẳng tắp."

"Nhìn em." Văn Thông lạnh nhạt nói.

"Em đẹp như thế sao? Chỉ có điều, hôm nay em lại cảm thấy anh đeo kính cũng rất đẹp mắt."

"Dù sao đều là em nói, sao luôn nói anh đẹp mắt, đây đối với anh, nó là ca ngợi? Hay là nghĩa xấu hả?"

Văn Thông cười, để tài liệu xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của tôi, dựa vào nét mặt của anh có thể thấy được vẻ lo lắng, tôi biết rõ anh đang chê tôi quá gầy, cũng cho rằng nên phân tán sự chú ý của anh.

"Đương nhiên là ca ngợi. Em thấy anh đẹp trai nhất." Tôi vô cùng hả hê nói.

"Trái lại anh rất hi vọng em sẽ nói anh là người có thể để cho em dựa vào nhất, hoặc là người có thể làm cho em vui vẻ nhất." Văn Thông nhìn tôi, nghiêm túc nói, tay của anh khẽ vuốt ở trên mặt của tôi.

Mặc dù biết mình vô cùng thích cảm giác được anh vuốt ve gương mặt, nhưng mà mặt tôi còn có thể gọi là gương mặt sao? Đều lõm xuống, bây giờ nhất định phải lấy tay anh ra, nếu không sự chú ý của anh luôn ở chỗ này.

Tôi lấy tay anh ra, lại ôm ở trong lòng của tôi, tựa đầu ở trên đầu vai của anh, nụ cười hạnh phúc hiện lên ở trên mặt.

"Đương nhiên anh là người để cho em dựa vào, nếu không vì sao em muốn gả cho anh?"

Âm thanh của tôi rất lớn, hơn nữa còn là lẽ thẳng khí hùng, nói xong mới bị âm thanh của mình làm sợ hết hồn, lập tức rướn cổ lên nhìn tình huống xung quanh một chút, cũng may những người bên cạnh đều đeo tai nghe, liền lui về, le lưỡi với Văn Thông.

"Em vẫn đáng yêu như thế, lit¬tle an¬gel, nếu mặt có thể tròn tròn giống như khi đó thì tốt hơn."

Nhìn từ dáng vẻ của anh, hẳn là đang nhớ lại ngày trước.

"Lương Văn Thông tiên sinh, có phải anh nhất định phải nuôi em thành giống như mèo anh vẽ mới vừa lòng hay không đây?"

"Nếu mập hơn hiện tại thì mới tốt."

Thật ra Văn Thông là người rất bướng bỉnh, nếu đã nhận định chuyện gì, thì người khác không có biện pháp sửa đổi.

"Không thảo luận vấn đề này với anh nữa, chồng à, anh và em cùng nhau xem phim thần tượng thôi."

Lấy Touch của tôi ra từ trong túi tiền, đặt một cái tai nghe ở trong tai trái của mình, một cái khác đặt ở trên tai phải của anh.

"Em tha cho anh đi, bảo bối, anh cũng không xem hiểu những thứ kia." Trong miệng anh đưa ra kháng nghị, nhưng không ngăn cản động tác bỏ tai nghe vào của tôi.

"Sẽ không, đây là Trung văn, quốc ngữ, không phải anh muốn học sao? Nên nghe nhiều mới đúng."

Tôi ăn vạ nói.

Văn Thông không có biện pháp gì hữu hiệu với tôi, không thể làm gì khác hơn là đeo tai nghe để tôi xem phim thần tượng, anh xem tài liệu trong tay, qua thời gian rất dài, anh bỗng nhiên hỏi tôi: "Bảo bối, bài hát rất êm tai, tên gọi là gì?"

"Đúng vậy, em cũng rất thích, bài hát này tên là ‘ Bên tay phải ’"

Văn Thông gật đầu một cái, tiếp tục bận bịu viết gì đó ở trên tài liệu, trên lỗ tai vẫn đeo tai nghe.

Tôi nhìn, nhìn, không biết tiến vào mộng đẹp từ lúc nào, chờ khi tôi được Văn Thông đánh thức, máy bay đã bắt đầu hạ cánh, anh biết lúc này tôi có thể sẽ hơi khẩn trương, nên bao tay của tôi thật chặt ở trong bàn tay lớn mà rắn chắc của anh.

Lần này chính là hai người chúng tôi đến nước Mĩ, cho nên Văn Thông kiên trì không để cho tôi cầm nhiều thứ, chỉ có hai vali nhỏ, khi chúng tôi đi tới băng chuyền hành lí khác, tôi thấy sắc mặt của Văn Thông trở nên không tốt, buồn bã, cũng biết anh lại để ý chân của mình rồi, tôi đưa anh tới trước hành lí xe, cười nói với anh: "Chồng à, anh đẩy xe hành lí này đi, có thể để gậy trên xe, em tới lấy vali."

Để anh giúp một số việc là có thể giảm bớt sự không vui vẻ của anh.

Văn Thông nhìn tôi, mỉm cười gật đầu, anh thật sự đặt gậy trên xe hành lí, đôi tay nắm chặt tay vịn của xe, giống như có khẩn trương đứng ở nơi đó.

"Có thể không anh?"

"Không có vấn đề, anh còn có thể đẩy nó đi bộ đấy."

"Được, lát nữa nhiệm vụ đẩy xe liền giao cho anh." Tôi gật đầu một cái để khẳng định với anh.

"Không có vấn đề."

Hai người hiểu ý cùng cười.

Tôi kéo cánh tay Văn Thông, anh đẩy xe hành lí, đi ra khỏi cổng an toàn, thì thấy anh trai Văn Trí và Mẫn Di đang vẫy tay với chúng tôi, nếu là trước kia tôi sẽ chạy tới ôm bọn họ, nhưng hôm nay tôi không dám rời khỏi Văn Thông nửa bước, mà đỡ anh, cùng đi đến trước mặt họ với anh.

***

Vài ngày sau đó, tôi đều vượt qua trong lúc bận rộn, trở lại công ty với Văn Thông, gặp được su¬per¬vi¬sor dẫn dắt tôi lúc tôi thực tập trước kia và đồng nghiệp, bọn họ đều rất giật mình, không nghĩ tới tôi lại trở thành vợ chưa cưới của Văn Thông, tôi thấy được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của mấy cô gái trẻ tuổi trong công ty, nhưng cũng có không ít ánh mắt đố kỵ bắn ra dọa tôi hoảng hốt trong lòng, liền chạy về phòng làm việc của Văn Thông không dám đi ra ngoài.

Văn Thông họp xong trở về phòng làm việc, phát hiện mình tôi ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, thì tò mò hỏi: "Bảo bối sao ngồi một mình ở chỗ này, không đi gặp bạn bè trước kia sao?"

"Có chứ, nhưng cuối cùng em cảm thấy ở bên ngoài thật sự không an toàn, Tinh Tinh, anh biết không? Em nghĩ rất nhiều phụ nữ trong công ty đều vô cùng thích anh, ánh mắt của các cô ấy giống như con dao đâm về phía em, cho nên nơi này vẫn tương đối an toàn." Tôi thần bí nói.

"Cường điệu đến vậy ư? Do thần kinh của em quá nhạy cảm thôi."

Văn Thông nghe xong cười nói, từ từ ngồi xuống ở bên cạnh tôi, một tay ôm tôi, một tay xoa eo.

"Mệt không, cũng ngồi cả buổi trưa, em giúp anh xoa bóp." Tôi nhiệt tình nói.

"Không cần, đây là dộng tác quen thuộc của anh."

Trước kia Văn Thông sẽ để cho tôi đấm bóp, nhưng kể từ sau khi tôi trở về Bắc Kinh, tôi quá nhạy cảm đối với tình trạng cơ thể anh, anh hơi khó chịu, tôi sẽ vô cùng khẩn trương, từ khi Văn Thông phát hiện, sẽ không lộ ra vẻ không thoải mái ở trước mặt tôi nữa, cũng cố gắng không để tôi xoa bóp cho anh.

"Bảo bối, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, chúng ta đến trường học một chuyến, sau khi Pro¬fes¬sor Lee biết chuyện của hai chúng ta, ông ấy muốn gặp chúng ta."

"Được thôi, tôi cũng rất nhớ năm ông ấy, lúc ở trường học, ông ấy đối xử với em rất tốt." Tôi vui vẻ nói.

***

Lúc xế chiều, tôi trở lại trường học xa cách một năm, gặp được thầy giáo của tôi Pro¬fes¬sor Lee, ông ấy nhìn thấy tôi và Văn Thông đi vào phòng làm việc của mình, rất vui vẻ đứng lên nhiệt tình ôm chúng tôi, ông ấy là thầy giáo của hai chúng tôi, nhưng không cùng một thời gian.

"Thomas, Joyce, thấy hai người có thể ở cạnh nhau, thầy thật sự rất vui vẻ, đây chính là thuận theo tâm nguyện của thầy rồi."

"Hả?" Tôi ngạc nhiên phát ra một tiếng.

"Nhớ năm đó, Thomas nhờ thầy chăm sóc em, sau đó thầy để em đến công ty của cậu ấy thực tập, thầy rất muốn để cho hai người có thể có cảm giác bị điện giật. Đáng tiếc, hai người cũng không gặp mặt."

Thấy ông cụ người nước ngoài đã năm mươi mấy tuổi, mặt mày hớn hở nói, tôi cũng cười vui vẻ, lại nhìn Văn Thông một chút, anh cũng đang cười.

"Joyce, em không quên chứ, trước kia thầy thường khen Thomas ở trước mặt em."

"Dĩ nhiên, nhờ thầy hun đúc, anh ấy cũng biến thành thần tượng của em rồi." Tôi vui vẻ đáp lại.

"Ha ha, Joyce, chắc chắn em rất vui vẻ, có thể yêu nhau với thần tượng của mình, cảm giác rất tốt phải không?"

"Sure, em cảm thấy rất hạnh phúc."

Tôi dùng sức gật đầu một cái, còn chủ động khoác tay lên cánh tay của Văn Thông ngồi ở bên cạnh.

Anh mỉm cười nhìn tôi, cũng sử dụng một tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của tôi.

"Thomas, em thật sự thay đổi rồi, nếu là trước kia em sẽ không có động tác thân mật như vậy."

Pro¬fes¬sor Lee nói một nửa đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nên dừng lại.

"Em biết rồi, bởi vì em đã gặp Rosa, cô ấy cũng đã nói như vậy."

Tôi nói ra lời hoà giải, bởi vì chính mình biết giáo sư vì vậy mà dừng lại.

Ông ấy cười gật đầu với tôi.

"Nhìn hai người, hôm nay thầy thật sự rất vui mừng."

Ở trong lúc nói chuyện vui vẻ với nhau, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy hôm nay Văn Thông có chút không tập trung chú ý, có phải thân thể không thoải mái hay không, nên tôi chủ động nói lời tạm biệt với giáo sư.

Từ sân trường ra ngoài, tôi lại còn phải kéo Văn Thông đi về phía trước.

"Tinh Tinh, sao em cảm thấy hình như hôm nay anh có chuyện gì đó. Luôn không tập trung chú ý, hay là thân thể không thoải mái vậy?"

"Không có chuyện gì, yên tâm đi, anh chỉ suy nghĩ nên dẫn em đi ăn chút gì đó ngon ngon."

"Lại là ăn, mấy ngày nay ở Mĩ, mỗi ngày anh đều dẫn em đi ăn ở khắp nơi, em cũng sắp bị anh làm no chết rồi."

"Vậy mà cũng không thấy khá hơn chút gì." Văn Thông nhìn thân thể gầy teo của tôi.

"Lương Văn Thông tiên sinh, lúc này mới mấy ngày hả, anh liền muốn để cho em phát triển, quá gấp rồi."

Văn Thông đưa mắt nhìn tôi một lát, sau đó gật gật đầu mà nói: "Tiếp nhận phê bình, vậy chúng ta về nhà ăn cơm đi."

Ăn một bữa cơm với gia đình anh trai Văn Trí ở nhà, cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ, họ đều là người rất thú vị, nói với tôi rất nhiều chuyện khi Văn Thông còn bé, nhưng có một điều chính là bây giờ tôi phải vô cùng cẩn thận, chính là không được quá thân cận với chú nhỏ của cậu bé ở trước mặt Bính Bính, cậubé đặc biệt ghen, đã rất nhiều ngày không cho tôi sắc mặt tốt, một năm không thấy cậu nhóc, đã cao hơn rất nhiều, vẫn có đôi mắt to giống như Văn Thông, bộ dạng bạn nhỏ đẹp trai đã hoàn toàn xuất hiện.

Đến lúc ngủ rồi, không biết do chênh lệch hay tôi vốn bị mất ngủ, mấy ngày nay cộng lại tôi cũng chỉ ngủ nhiều hơn mười giờ một chút, hôm nay tôi trực tiếp đưa ra yêu cầu với Văn Thông.

"Tinh Tinh, hôm nay cho phép em uống một viên thuốc đi, em đã không ngủ ngon rất nhiều ngày rồi." Tôi hồi hộp nhìn anh.

"Được rồi. Vậy uống một viên."

Anh sảng khoái đồng ý càng khiến tôi giật mình hơn, sững sờ nhìn anh.

Văn Thông thấy được phản ứng của tôi, cũng chậm rãi đi tới đây, tôi tự nhiên ôm lấy anh.

"Nhưng anh không muốn vợ của mình biến thành gấu mèo."

"Em muốn làm gấu mèo, anh chính là chồng của gấu mèo."

"Một đôi quốc bảo."

Tôi nghe lời của anh cũng không nhịn nổi nữa, che bụng ngồi cười trên mặt đất.

"Nhanh dậy đi, cô vợ quốc bảo, lên giường ngủ."

***

Tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình tôi, nhìn bên ngoài một chút đã là buổi trưa, tôi đóng cửa chân chạy ra khỏi phòng, dạo một vòng, không phát hiện một ai, gọi điện thoại cho Văn Thông, điện thoại di động của anh tắt máy, lòng tôi căng thẳng.

Ôm tim đang nhảy thình thịch chạy về phòng của chúng tôi, nhanh chóng tìm người ở trong phòng, rốt cuộc ở trên tủ đầu giường, tôi thấy được một phong thư và một cái shuf¬fle nho nhỏ.