Em Là Ánh Dương

Chương 2: Chương 2


Dì Chu nhìn biểu cảm của chồng mà buồn cười không thôi,còn sốt ruột hơn cả bà ấy chứ.

-Con bé nhận rồi,chúng ta phải từ từ để con bé mở lòng.

Lý Tôn có vẻ mặt phúc hậu,bản tính của ông hiền lành đặc biệt rất thương người.

Ở điểm này cả hai vợ chồng đều giống nhau như đúc.

Nghe vợ nói vậy ông cũng thở phào nhẹ nhõm,đứa bé kia thật tội nghiệp mà.

----------------
Sở Ngữ Yên không ngủ trưa,cô ngồi trên bàn chuẩn bị sách vở.

Ôn lại những kiến thức cũ của năm ngoái,lên Cao Trung rồi cô phải ra sức học tập.

Thời gian 3 năm thực ngắn ngủi,cô không thể làm hao phí tâm huyết của dì Chu được.

Đây chính là cơ hội của cô,cô phải nắm bắt lấy nó.

Cứ thế cô ngồi làm bài tập đến tận 4 giờ chiều.

Đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa cô mới đặt bút trên tay xuống.

Chân dài sải bước tiến đến gần cửa mở ra.

Sở Ngữ Yên nhìn thấy anh họ mình là Lý Hy Thần đứng trước cửa vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi.


-Anh họ tìm em có việc ạ.

Bản tính của Lý Hy Thần vốn trầm tính ít nói.

Trước đây mới chuyển đến cô cứ ngỡ anh họ ghét cô nhưng mãi về sau mới biết vốn vẻ mặt của anh ấy đã nghiêm nghị như vậy sẵn rồi.

Cô nghe thấy anh họ nhỏ giọng nói.

-Em chuẩn bị đi,mẹ đang đợi em ở dưới lầu.

Cô khẽ gật đầu nói cảm ơn một tiếng rồi đóng cửa lại.

Cô quên mất buổi hẹn đi mua đồ với dì, may sao anh họ lên nhắc nhở không thôi để dì Chu đợi lâu rồi.

Sở Ngữ Yên nhanh chân lại gần tủ đồ mở ra.

Quần áo của cô đa phần đều là quần jean dài với áo thun không có lấy một bộ đầm nào,bởi trước đây mẹ cô không hề quan tâm đ ến việc ăn mặc của cô ra sao chính là kiểu nuôi nấng mà mặc kệ.

Cô lựa một chiếc quần jean bó kèm thêm chiếc áo ngắn rồi thay ra.

Sở Ngữ Yên không có thói quen trang điểm,trước giờ cô chỉ để mặt mộc.

Nhưng từ khi chuyển lên đây ánh nắng thực gay gắt ,cô mới dùng đến kem chống nắng.

Sửa soạn một lúc cô bước nhanh xuống lầu.

Lý Hy Nhã đang ngồi trên sofa,cô bé rất dễ thương thân hình có hơi mũm mĩm.

Nhìn thấy cô thì cười toe toét,đôi chân ngắn chạy về phía cô có hơi khó khăn.

Sở Ngữ Yên đặc biệt yêu thích đứa em họ này,từ khi chuyển đến đây cả ngày cô đều chơi cùng Hy Nhã.

Cũng tiện chăm nom em giúp dì Chu.

Thấy cô bé đến gần,cô đưa tay bế bổng Hy Nhã lên.

con bé chỉ mới 3 tuổi nên vẫn rất thích được bế trên tay.

Sở Ngữ Yên mỉm cười dịu dàng mà nói.

-Em lại mập lên rồi này.

Giọng nói non nớt đáng yêu của Hy Nhã vang lên.

-Mập đáng có đang yêu không ạ chị Ngữ Yên.


Câu nói ngây thơ của cô bé càng khiến tâm tình cô tốt hẳn lên,Sở Ngữ Yên đưa tay sờ nhẹ lên mũi cô bé.

Trong giọng cưng chiều hết nấc.

-Hy Nhã đáng yêu nhất luôn.

Cứ thế cả hai chị em cười nói vui vẻ.

Chỉ những lúc như vậy Sở Ngữ Yên mới không thu mình lại,gỡ bỏ lớp bọc bên ngoài mà thoải mãi cười nói.

Bên kia dì Chu nhìn một cảnh như vậy thì liền thấy ấm lòng,vui vẻ ra mặt.

Bà tiến lại gần cất giọng.

-Nào đi thôi,Ba Lý đang đợi xe bên ngoài rồi.

Sở Ngữ Yên nhìn dì Chu rồi mỉm cười gật đầu đồng ý,liền cứ thế bế Hy Nhã trên tay đi theo sau lưng dì Chu tiến ra cổng.

Chiếc xe tiến vào khu trung tâm thương mại.

Lần này cô không bế Hy Nhã nữa,cô bé tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.

Hy Nhã tự mình đi bộ chỉ cần nắm tay cô thôi không cần cô phải bế mình,cô bé tự biết bản thân mình nặng nếu để cô bế suốt thì gãy tay mất.

Dạo quanh cả buổi,trên tay Sở Ngữ Yên treo kín đồ.

Vậy mà nhìn sang dì Chu vẫn chưa thấy dấu hiệu dừng lại,quả nhiên sở thích của chị em phụ nữ mà.

Nhưng đa phần toàn là mua đồ cho cô thôi,dì Chu cũng không cho cô cơ hội để từ chối cứ một lèo mà mua.

Chú Lý đi theo cũng không thoát cảnh xách đồ nhưng nhìn chú ấy còn thảm hơn cô.

Hy Nhã thì đã được dì Chu dẫn đi.


Trông cô bé rất ngoan ngoãn không hề quấy hay đòi mua thứ gì,thực là ngoan hết sức.

Sau cả buổi chiều dạo quanh mua đồ thì dì Chu cũng ngưng lại.

Túi to túi lớn đều được đặt gọn trên xe,dì Chu bên kia còn đang hăng hái tìm một quán ăn, chú Lý cũng đang cùng dì Chu lựa quán.

Cô nhìn tình cảm của hai người họ thì liền nhớ đến cha mẹ mình.

Nhưng nhớ đến hai người đó càng khiến tâm trạng cô chua xót,một cỗ cảm xúc nghẹn nơi đáy lòng.

Dì Chu chốt một nhà hàng lẩu ngay gần đó chỉ cách 3km là tới nơi.

Nhà hàng này thiết kế theo dạng từng phòng riêng biệt nhằm tạo cảm giác riêng tư.

Tiến vào bên trong căn phòng cả 4 người ngồi không lâu thì anh họ cũng đã tới,trên vai còn đeo cặp hẳn là mới từ thư viện tới đây.

Cứ thế một gia đình 4 người đầm ấm ăn cơm bây giờ có thêm một thành viên là cô thì bầu không khí ấm áp cũng không thay đổi.

Cả nhà dì Chu đều rất thương yêu cô,đối xử với cô đặc biệt tốt.

Có lẽ ông trời thương xót cô nên mới để cô gặp được gia đình Dì Chu.

Nghĩ tới đây thôi trong lòng liền trào dâng lên nỗi xúc động khó tả,chính là cảm giác ấm áp của gia đình đã từ rất rất lâu rồi cô không được cảm nhận qua.

.