"Hahaha, ta cũng muốn xem thử, ngươi dùng cách nào để hồi sinh con người kia. Đừng quên rằng cô ta đã rời khỏi xác của mình 12 canh giờ, muốn trở lại chính thân thể lúc trước là điều không thể nào xảy ra được. "
Thi Vực hơi ngước mắt nhìn quầng mây đen trước mặt, mày hơi nhíu lại vì khó chịu.
"Không liên quan đến ngươi. "
Hắn dùng một cỗ lực mạnh trong lòng bàn tay đánh bay đám mây đen trước mắt, âm thanh đầy sự cảnh cáo vang lên.
"Tránh xa ta ra, đừng khiến bản thân rơi vào nguy hiểm. "
"Hừ, ta đây mỏi mắt trông chờ, chờ xem Thi Vực đại nhân diễn cảnh anh hùng cứu mĩ nhân như thế nào. "
Âm thanh bực tức nhỏ lại, không gian trở nên yên ắng, đám mây đen trên đỉnh đầu cũng dần biến mất. Thi Vực hơi khụy người xuống, khoang miệng xuất hiện một mùi tanh nồng khó chịu của máu. Hắn dùng tay lau vết máu nơi khoé môi, miệng hơi nhếch lên, dịu dàng gọi.
"Ôn Noãn."
Một tiếng gọi đơn giản như thế, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy thoả mãn đến lạ lùng.
________
Hơn 4 canh giờ trước, lúc Ôn Noãn đang lạc trong phủ Thuần Hồn của Thi Vực thì hắn cũng đã đi đến dương gian một chuyến.
"Từ Tuyết, em bỏ dao xuống, bỏ dao xuống đi em. "
Thi Vực hiện lên ngay góc phòng, ánh mắt hắn đảo quanh Từ Tuyết và Trình Tranh, vẻ mặt chế giễu nhìn họ.
"Không, em không bỏ, anh không còn quan tâm đến em nữa, em sống trên đời này còn ý nghĩa gì. Một con người bệnh hoạn như em, anh cứ để em chết quách đi cho xong."
Từ Tuyết mặc chiếc áo bệnh nhân màu xanh, khuôn mặt nhợt nhạt, một bên cổ tay đã chảy máu. Cô ta dùng giọng nói đầy bi thương và ánh mắt đau khổ nhìn Trình Tranh.
Trình Tranh đứng ngoài cửa, hắn ra vẻ luống cuống, ánh mắt đau lòng nhìn cô, giọng có chút van nài.
"Sao lại không quan tâm, anh luôn quan tâm đến em mà. Nhưng Ôn Noãn còn chưa tỉnh, chúng ta không nên làm như vậy. Từ Tuyết nghe lời anh, bỏ dao xuống đi, được không? "
"Anh quan tâm đến cô ta, anh vì cô ta mà để mặc em sống trong đau đớn như thế này. Anh nói anh yêu em? Anh nói dối, nếu anh yêu em thì anh đã giúp em làm phẫu thuật rồi. "
Từ Tuyết khóc nấc lên, tiếng khóc như xé lòng của cô khiến Trình Tranh hơi đau đầu.
"Từ Tuyết, anh không thể giúp em được, Ôn Noãn vẫn chưa tỉnh lại, anh không thể nhân lúc cô ấy đang hôn mê mà làm như vậy. "
Từ Tuyết nghe xong thì liên tục lắc đầu.
"Không, nếu anh không tiến hành phẫu thuật ghép thận ngay hôm nay, em, em sẽ chết cho anh xem. "
Trình Tranh cẩn thậm tiến lại gần cô, khuôn mặt vô cùng căng thẳng.
"Đừng, Từ Tuyết, chỉ cần Ôn Noãn tỉnh lại, anh sẽ cầu xin cô ấy hiến thận cho em. Xin em, hãy cố gắng đợi được không? "
Từ Tuyết cười lạnh một tiếng, haha, đợi, đợi một người thực vật như Ôn Noãn tỉnh lại, cô phải đợi đến khi nào đây? Cô không muốn sống cảnh bệnh tật như thế này mãi, thanh xuân của cô, tuổi trẻ của cô không thể nào chôn vùi ở đây được.
"Anh đứng lại, anh mà tiến thêm một bước thì em sẽ ấn dao vào đây lần nữa cho anh xem. Anh bảo em đợi, em không đợi được nữa rồi."
Nói xong cô ta vờ ấn con dao vào vết rạch tay cũ nhằm lần nữa de doạ Trình Tranh. Thi Vực lúc này mới hơi mỉm cười, hắn liền phất tay, một luồng ánh sáng màu trắng nhạt từ lòng bàn tay hắn chạy đến vây quanh tay Từ Tuyết, chúng xuyên vào tay cô ta, vô hình tạo ra một lực mạnh khiến Từ Tuyết không khống chế được, con dao ngay lập tức cắm sâu vào cổ tay, dòng máu đỏ thẫm ngay lập tức tràn ra, chảy dọc xuống ngón tay Từ Tuyết trong ánh mắt kinh hãi của cô ta. Rõ... rõ ràng cô ta chỉ giả vờ thôi, sao...sao lại thành ra nông nổi như thế này. Từ Tuyết trợn mắt, thét lên đau đớn.
"Aaa. "
"Từ Tuyết, em đừng cắt nữa... anh đồng ý, anh đồng ý với em. "
Trình Tranh dường như muốn gục ngã trước cảnh tượng này. Thi Vực lúc này mới ngó mắt sang Từ Tuyết, lạnh giọng.
"Từ Tuyết, nếu không phải vì thân xác của ngươi còn tác dụng thì cánh tay này sớm đã bị đứt lìa rồi. "