Em Không Phải Ma Cà Rồng?

Chương 4: Kết bạn.


Phủi bụi trên quần áo xong, cô thăm dò từ bốn phía, vội vàng chạy lại cái va li đã bỏ quên ngay khu kí túc xá nữ, không khí nơi đây có vẻ khác lạ, cô đánh giá xung quanh, nhìn thấy tờ giấy màu trắng khổ A4 dán trên cây cột, ‘Thông báo, khu bỏ hoang, vui lòng đi theo hướng ngược lại…’ dòng chữ viết thật nhiều, khu kí túc xá nữ này giờ đã chuyển thành nhà kho, vì xa trường, hẻo lánh nên ít người đến, kí túc xá nữ sinh mới đã xây ở hướng ngược lại.

Cô thật sự không dám đi lung tung trong trường này nữa, kết quả phải nhận quá đáng sợ.

Vội vàng kéo va li màu đen của mình đi tìm kí túc xá…

Sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi...

Nguyễn Thùy Dương tự niệm thần chú trong đầu.

Đứng trước số phòng mà cô quản lí kí túc xá nói, nhìn con số “44” trong cái khung tròn treo trên cửa gỗ, trống ngực cô đập liên hồi, sợ hãi bất an từ đáy vực thẳm như sóng trào cuộn lên từng cơn, bủa vây lấy thân xác cô, tay nắm chốt cửa cứ run liên hồi.

Sau cánh cửa này, là người ở cùng với cô.

Liệu bọn họ có ghét cô không? Có ghê tởm cô như những người khác không?

Càng nghĩ sự hồi hộp trong lòng càng dâng cao hơn. Tay nắm chốt cửa của cô cứ nắm chặt rồi lại buông lỏng, hình như cô vẫn chưa chuẩn bị được tâm lí, thôi thì đứng thêm một lúc vậy.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ cứng rắn chịu tác dụng của ngoại lực, “tạch” một tiếng bị người ở bên trong kéo vào.

“A?” Âm thanh nhỏ nhẹ của con gái phát ra đầy ngạc nhiên, nữ sinh đứng sau cánh cửa hai mắt trợn tròn, trên tay còn cầm theo cái túi rác màu đen, chắc hẳn đúng lúc cô ấy đi vứt rác.

“Xin... xin chào...” Nguyễn Thùy Dương thì thào uể oải, xem thái độ này có vẻ là không thích cô rồi.

Cô tự mắng thầm bản thân mình: Nguyễn Thùy Dương mày đúng là ngu ngốc, không biết mày đang trông đợi vớ vẩn cái gì, thay đổi môi trường một chút liền quên đi quá khứ rồi sao?

“Aaaa, thành viên cuối cùng đã tới rồi các chị em!!!” Cô gái đối diện không để cô thất thần lâu, thành công la hét, túi rác định vứt cũng ném sang một bên vệ cửa, dùng tay sạch sẽ nắm lấy tay cô, nghiêng đầu thét lớn vào trong phòng, giọng nói như được mở max volume như cái loa phát thanh thông báo cho người ở bên trong, vì cô ấy quay đầu quá nhanh, hai bím tóc được tết gọn gàng đung đưa thành một vòng cung, sợi tóc mềm mại chạm nhẹ vào mặt cô.

“Cái gì, cái gì!!!”

“Aaaa quá kích động, tới đây...”

“Lạch bạch, lạch bạch”

Tiếp đến là hàng loạt thanh âm khác nhau truyền đến, ngữ khí những người bên trong phòng có vẻ kích động, tiếng dép lép xép vội vàng truyền đến, rất nhanh cánh cửa đáng lẽ mở hờ đã bị đẩy rộng ra, đằng sau xuất hiện thêm hai cô gái nữa, cả ba người ánh mắt rưng rưng đầy cuồng nhiệt.

Cô bị sự nhiệt tình truyền đến này làm cho choáng váng đầu óc.

Trên tay lại xuất hiện thêm hai cánh tay, tổng cộng ba cánh tay đồng tâm hiệp lực kéo cả người cô vào trong, tình huống không có phòng bị cô thuận lợi mượn sức lực kia mà đi vào trong phòng.

“Haha, thành viên mới thật xinh đẹp quá đi.” Nữ sinh có mái tóc dài phần đuôi được uốn xoăn gợn sóng nói.

“Còn không phải sao, bởi vì đây là phòng của hội người đẹp đó.” Nữ sinh có cái mái cột cây dừa cao lộ ra vầng trán phụ họa.

“Thôi thôi, mấy người đừng dọa thiên thần nhỏ bé của mình sợ.” Nữ sinh mở cửa có hai bím tóc tết lúc nãy nói.

“Cái gì mà của cậu, rõ ràng là của mình.”

“Của mình...”

“Của mình...”

Nguyễn Thùy Dương khó hiểu: “???”

Từ khi nào cô đã trở thành của người khác rồi?

Nguyễn Thùy Dương bị sự nhiệt tình của các nữ sinh dọa sợ ngây ngốc, nuốt nước miếng vài lần, trước sự lôi kéo cuồng nhiệt, cánh tay nhỏ bé giơ lên, giống như học sinh hướng đến thầy cô yêu cầu phát biểu, lí nhí nói: “Mọi người ơi...”

“Xì tốp, các cậu bỏ quên thiên thần nhỏ rồi kìa!!!” Vẫn là nữ sinh có thắt bím tóc hai bên can ngăn, vì ở khoảng cách gần cô nhất, nên câu nói của cô cũng lọt thẳng vào tai cô ấy.

Nữ sinh tóc dài xoăn: “Oa, gặp người xinh đẹp mình kích động muốn điên...”

Nữ sinh mái cột cây dừa chìa một bàn tay ra trước mặt cô, khuôn mặt thân thiện cười lên một cái, hai lúm đồng tiền thật sâu trông thật đáng yêu: “Mặc kệ các cậu ấy lên cơn đi, chào cậu mình là Triệu Mẫn.”

Nghe thấy Triệu Mẫn dành cơ hội giới thiệu nữ sinh tóc dài uốn xoăn đứng kế bên cô ấy cũng không chịu thua kém, huých một cái vào tay Triệu Mẫn, cũng nhiệt liệt chìa bàn tay ra cười có chút ngốc: “Hì hì, mình Trần Thu Thủy, còn bạn này là Phạm...”

Thấy Thu Thủy có ý định giới thiệu thay mình, nữ sinh tết tóc hai bên vội vàng ngăn cản chen miệng vào, tay cũng chìa ra: “Aaa cậu không được nói. Chào thiên thần nhỏ, mình là Phạm Huệ Trân.”

Ba cánh tay chìa ra trước mặt, Nguyễn Thùy Dương cũng giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, xuyên qua kẽ ngón tay trắng nõn là những bàn tay xa lạ, cô có chút chần chừ, cô nên nắm lấy tay ai trước đây?

Cũng biết rõ cô khó xử, cả ba như đã hẹn trước đồng loạt nắm lấy tay cô, độ ấm từ bàn tay truyền đến làm thần kinh cô rối loạn, những nụ cười xa lạ tươi tắn chào đón cô đến với cuộc sống mới.

“Xin chào, tôi, tôi... mình... mình... mình là Nguyễn Thùy Dương.”

Trần Thu Thủy: “Xin chào xin chào, rất hân hạnh được kết bạn với cậu.”

Nguyễn Thùy Dương thắc mắc: “Kết bạn?”

Phạm Huệ Trân xung phong trả lời: “Đúng vậy, kết bạn đó. Chẳng lẽ ở chỗ trước kia cậu không có bạn bè sao?”

Nguyễn Thùy Dương mất tự nhiên gãi gãi mũi: “Đúng... đúng là không có ai cả.”

Triệu Mẫn cứu vớt không khí trong phòng: “Không có cũng không sao, bây giờ cậu có bọn mình rồi.”

Nguyễn Thùy Dương lại thắc mắc: “Vậy bạn bè thì như thế nào?”

Vẫn là Trần Thu Thủy nhanh mồm nhanh miệng giải thích cho cô: “Bạn bè đương nhiên là giúp đỡ nhau mọi lúc mọi nơi, ăn cơm cùng nhau, nói chuyện phiếm, nói chung là đùm bọc lẫn nhau.”

Triệu Mẫn nói thêm: “Đúng vậy, cậu yên tâm hội người đẹp này sẽ không để con yêu quái nào trong trường này ức hiếp cậu.”

“Thôi đừng nói nữa mau mau đến sắp xếp hành lí đi, bọn mình giúp cậu.” Phạm Huệ Trân kéo cô đi đến cái giường cuối cùng nằm gọn trong căn phòng.

Lúc bấy giờ cô mới kịp để ý xung quanh, phòng của con gái nên khá sạch sẽ, hai cái giường tầng nằm cạnh bên nhau, nội thất trong phòng không có gì ngoài bốn cái bàn học do trường cấp và bốn xào gỗ treo đồ, tập vở quần áo của các bạn khác đã được xếp gọn gàng, chỉ có duy nhất một chỗ trốn trơn dành cho cô.

Sau khi nghe các bạn này nói chuyện một lúc lâu cuối cùng cô cũng biết được những thông tin cần thiết và quan trọng, như phòng “44” này còn có tên gọi là “hội người đẹp”, và thời gian học đã bắt đầu được một tháng, bài vở đã đến bước nào, thầy cô giáo nào khó tính, thầy cô giáo nào dễ tính, hơn nữa còn biết được nữ sinh Trần Thu Thủy đáng yêu kia đã có bạn trai khi vừa mới vào trường, hay Triệu Mẫn đã gia nhập “hội ế kinh niên” gì gì đấy của một group, hay Phạm Huệ Trân là nhân vật gió mây được nam sinh trong trường để ý tới.

Đến lúc nói chuyện phiếm.

Phạm Huệ Trân vỗ vai Triệu Mẫn: “Có cần mình giới thiệu cậu vài người làm quen?”

Trần Thu Thủy gia nhập tám chuyện: “Nhắc mới nói cậu nên out khỏi hội ế kinh niên thôi, vì lo lắng cho tương lai của cậu nên bạn của bạn trai mình cũng rất được có thể giới thiệu cho cậu.”

Triệu Mẫn ba hoa lá hẹ: “Điều kiện của mình cũng đâu có kém cõi gì, tham gia hội đó là để mình không bị ảnh hưởng bởi yếu tố khác, tập trung vào học hành mà thôi, hơn nữa mình là muốn ế để tìm người tử tế mà yêu nha.”

Phạm Huệ Trân và Trần Thu Thủy cùng làm bộ dáng ‘chúng tôi hiểu cậu bất lực, không cần phải giả bộ nữa’, chọc cho Triệu Mẫn giở thói nước mắt cá sấu, kéo kéo tay cô phẫn nộ bừng bừng: “Tại sao lại có vẻ mặt đó, những điều mình nói toàn là sự thật. Hôm nay trong phòng có thêm một người nè, sao các cậu không giới thiệu cho Thùy Dương đi!”

Trần Thu Thủy bày ra vẻ mặt ‘cậu thật sự muốn biết lí do?’ chưa kịp để Triệu Mẫn phản ứng, Phạm Huệ Trân đã giải đáp: “Cậu nhìn khuôn mặt của Dương rồi tự kiểm điểm lại đi, mình sợ cái ngôi sát trai của mình cũng phải nhường cho cậu ấy, nói cái gì giới thiệu là chuyện vô ích nhất, quăng cậu ấy ra đường mình còn sợ bị người ta ăn sạch, còn cậu... nói một cách miễn cưỡng là người chó không thèm.”

Triệu Mẫn bị đả kích, diễn vai tức hộc máu, ôm lấy người cô khóc lóc kể than: “Cậu xem các cậu ấy ức hiếp mình chưa kìa, mau đòi công đạo cho mình đi, mình nào có kém như các cậu ấy nói cơ chứ.”

Nguyễn Thùy Dương trước giờ chưa trải qua việc này bao giờ, không biết là trò đùa giỡn trong lúc rảnh rỗi của các nữ sinh, gương mặt cô nghiêm túc, vỗ vỗ vai Triệu Mẫn, nhìn chằm chằm hai người trước mặt, nghiêm túc nói: “Không được ức hiếp bạn bè.”

Bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con, nghiêm túc đến buồn cười.

“Phì... haha... Dương à cậu thật có khiếu hài hước.”

“Trông cậu nghiêm túc thật buồn cười... haha...”

“Mình... hahaha... cũng bị cậu chọc cười muốn chết...”

Cả ba đồng loạt cười lên một trận, khoa trương đến mức ôm bụng vỗ vỗ mặt đất. Chỉ có Nguyễn Thùy Dương ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

**

Sau khi được cả ba nữ xinh trong phòng ‘dạy bảo’ một khóa, cuối cùng cô cũng biết được đây là sự đùa giỡn giữa các nữ sinh, bạn bè ai ai cũng nói chuyện đùa giỡn như vậy, để tạo không khí vui vẻ, thoải mái với nhau, những chuyện này không phải là ức hiếp thật sự, chỉ là đùa giỡn.

Nghe xong cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô có bạn bè, có thể đùa giỡn nói chuyện phiếm, mặc dù có chút không kịp thích ứng, nhưng thật sự rất vui.

Nguyễn Thùy Dương đứng lên, trong đầu lướt qua một hình ảnh, cô một lần nữa nghiêm túc nói: “Vậy mình cũng phải đi kết bạn với một người.”

Trần Thu Thủy một lần nữa sống không uổng công với vai trò bà tám của mình, nói chen vào: “Không phải cậu vừa mới đến à kết bạn với ai đấy?”

Nguyễn Thùy Dương xoa xoa trán nhớ lại: “Một người rất tốt, anh ấy cứu mình, để yên cho mình khóc...”

Triệu Mẫn hâm mộ: “Oa tuyệt vời, anh hùng cứu mỹ nhân, mô típ không bao giờ cũ của mọi thời đại.”

Phạm Huệ Trân đúc ra kết quả: “Vậy anh ta tên gì? Bọn mình giúp cậu tìm.”

Nguyễn Thùy Dương ngẩn người: “Tên?” Cố gắng nhớ lại một chút, “À, mình nghe người khác gọi là anh Khôi.”

Triệu Mẫn hiểu biết rộng rãi trong trường, vừa nghe hai từ cuối cùng của cô thốt ra liền thay đổi sắc mặt, nuốt một ngụm nước miếng, lặp lại hỏi một lần nữa:

“... Anh Khôi?”

“Sao vậy không thể được hả?”