Mỏi mệt trở về sau chuyến thăm mộ ấy, cô vẫn luôn trầm tư, lẳng lặng trở về phòng mà không nói lời nào với ai. Mà khi ấy, Dương Minh cũng không muốn tới làm phiền cô. Có lẽ, ngay lúc này anh nên để cô một mình, dần dần tự bình tâm lại thì sẽ tốt hơn
Nhưng nếu như biết được chuyện tiếp theo đó sẽ diễn ra như thế nào, thì Dương Minh có chịu để cô một mình như vậy không?
Sau đó...
Chán nản trườn dài trên giường, cô dường như muốn chợp mắt một chút nhưng vẫn không thể nào thiếp đi được. Bởi vì mỗi khi cô khép mi lại, hình bóng của anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô
Cô làm sao có thể tránh khỏi day dứt của lương tâm mình. Trong khi cái chết của anh, nhìn về mặt nào cũng đều là do lỗi của cô...
Lỗi của cô... của cô...
"Haizzz..."
Chính vì không thể ngủ được, cô quyết định đi tắm để rửa bỏ bứt rứt trong người. Nhưng dù đang ngâm mình trong dòng nước ấm đó, lòng cô cũng thật lạnh biết bao
Lạnh lắm, rất lạnh...
Lạnh hơn cả cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà cô dầm mưa đi suốt cả con phố. Khi ấy, mưa lạnh, gió lạnh không ngừng tạt thẳng vào người cô. Nhưng như thế đã là gì so với bây giờ?
Đau lắm, rất đau...
Đau hơn cả cái đêm định mệnh ấy, cái đêm cô thẫn thờ trở về khi biết được Tuấn Khang đã lén lút qua lại với Tiêu Dao. Khi ấy, con tim cô như vụn vỡ khi những người thân yêu lại phản bội cô. Nhưng như thế đã là gì so với bây giờ?
Như thế đã là gì so với bây giờ?
Mĩm cười chua chát, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống hòa vào dòng nước ấm kia...
Cô khẽ khép nhẹ đôi mi, tựa đầu vào thành bồn tắm rồi ngủ thiếp đi. Mà lần này, ngược lại lại ngủ rất ngon, cũng lại rất lâu. Nhưng giấc ngủ này cũng thật rất đáng giá đi, vì nó đã giúp cô nhìn thấy được hình bóng của anh
Anh vẫn thế, vẫn đẹp trai như lần đầu cô gặp gỡ. Nhưng...
"Như hoa trong gương, như trăng trong nước" là điều duy nhất có thể miêu tả anh ngay lúc này. Vì anh đang ở ngay trước mắt cô đây, nhưng mãi mãi vẫn không thể nào chạm tới được
Anh đứng đó, rất gần nhưng cũng lại rất xa. Anh mĩm cười nhìn cô, thật sự rất ấm áp...
_Hàn Vũ...
_Ừ, anh đây
Lại nụ cười đó, ngọt ngào đến nao lòng
_Em xin lỗi, xin lỗi anh...
Anh tiến tới gần cô, vuốt nhẹ mái tóc nâu chỉ dài đến ngang vai của cô, ôn nhu trả lời
_Không sao, không phải lỗi của em mà
_Không phải
Cô không nhịn được xúc cảm của mình liền khóc nấc lên, ôm chầm lấy anh. Dù đó chỉ là ảo ảnh hư không mà thôi, nhưng cũng đủ ấm rồi
_Không phải, tất cả đều là lỗi của em, là lỗi của em hết
Anh đột nhiên vuốt nhẹ vào má cô, dịu dàng hôn lên trán cô
_Nhìn anh này. Ngoan, đừng khóc nữa có biết không. Anh không thích nhìn em khóc như vậy đâu
Sự ôn nhu của anh lại càng làm cô đau lòng hơn đấy, anh có biết không?
_Hàn Vũ
Cô đột ngột ngước mắt lên nhìn anh, nở một nụ cười ngọt ngào cuối cùng vì anh mà rạng rỡ, cất lên những lời cuối cùng vì anh mà nói ra
_Đưa em tới thế giới có anh đi, có được không?
Đặt nhẹ lên môi anh nụ hôn cuối cùng vì anh mà say đắm. Để rồi tất cả tan thành hư vô...
[...]
_Nguyệt Nhi, tới giờ ăn tối rồi này. Em ngoan ngoãn xuống đây ăn tối với mọi người đi
Đáp lại tiếng gọi của Dương Minh là một sự yên lặng đến đáng sợ
_Đừng hù anh nữa. Em mau lên tiếng trả lời anh đi
Tiếng đập cửa của Dương Minh càng lúc càng dồn dập hơn
Nếu như là trước đây, mỗi khi anh đứng bên ngoài cửa kêu la inh ỏi, thì không lâu sau đó cô sẽ xuất hiện với hình tượng đầu tóc lù xù hết cả lên, còn thích lớn giọng trách ngược lại anh nữa
"Anh làm cái gì mà la hét om sòm thế, chổ em đang ngủ cơ mà"
Nhưng lần này, không khí đặc biệt yên tĩnh một cách khác thường, làm lòng Dương Minh có chút bất an
Đột nhiên, Dương Minh thèm nghe được tiếng trách mắng của cô. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không lên tiếng trả lời, cũng không mở cửa ra. Nên Dương Minh quyết định tìm chìa khóa dự phòng phòng cô
Vậy mà mở được cửa lại không thấy cô đâu, tim Dương Minh liền đập nhanh đột ngột. Nhưng cho đến khi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh mới thở phào nhẹ nhõm, thoáng an tâm trong lòng
_Nguyệt Nhi, em đang ở trong phòng tắm à? Mẹ gọi em xuống ăn cơm đây này
1s...
2s...
3s...
_Nguyệt Nhi, em có trong đó không?
_Nguyệt Nhi!!!
Tiếng kêu của Dương Minh càng lúc càng dồn dập hơn. Nhưng đáp trả lại sự lo lắng ấy, vẫn là một sự im lặng đến thủy chung của cô
Trong lòng Dương Minh càng nóng như lửa đốt, anh không nhịn được liền nhanh chóng đẩy cửa, xông vào phòng tắm của cô
Rốt cuộc cũng để Dương Minh tìm gặp cô. Thế nhưng...
Vòi nước vẫn chảy, chảy đến tràn ra đầy sàn. Còn cô, cô đang tựa đầu trên thành bồn tắm mà ngủ quên. Mà điều đặc biệt ở đây, chính là cô đi tắm nhưng lại không cởi bỏ quần áo ra
_Nguyệt Nhi dậy nào
Dương Minh khẽ lay cô
_Nguyệt Nhi à...
Sờ nhẹ vào mặt cô, rồi chạm đến đôi vai gầy của cô, chúng đều thật lạnh. Lạnh tới mức khiến Dương Minh rùng mình
Trái tim Dương Minh không tránh khỏi đập mạnh, anh nhanh chóng bế cô ra khỏi phòng tắm, miệng không ngừng mấp máy thì thầm bên tai cô
_Ngoan, không sao hết, em sẽ không sao cả đâu, sẽ ổn cả mà. Ngoan, có anh ở đây rồi, em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu
Đó là lời Dương Minh khích lệ ý chí của cô, hay là đang khích lệ ý chí của chính mình? Hay đang tự lừa dối chính mình?
Thời gian nhẹ nhàng trôi, nhưng lòng người lại không được nhẹ nhàng như thế...
*tít*
*tít*
*tít*
*tít.........*
Điện tâm đồ vang lên một cách vô tình. Thế là kết thúc một đời người.
[...]
Cô cảm thấy toàn thân mình như phát sáng và đang dần dần tan biến giống như anh vậy. Có phải cô sẽ biến mất khỏi thế gian này như anh không?
*tít*
Âm thanh này khiến cô có cảm giác thật quen thuộc. Nó giống như âm thanh thường xuất hiện trong các giấc mơ của cô vậy, một âm thanh ám ảnh cô mỗi đêm...
*tít*
Cô cau mày, xoa nhẹ hai bên thái dương
"Âm thanh này rốt cuộc là gì đây"
*tít*
Tịnh tâm suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cô cũng nhớ ra âm thanh này là gì rồi. Là tiếng phát ra từ điện tâm đồ
Nhưng điều duy nhất cô không thể hiểu được, đó chính là điện tâm đồ tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, và tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?