Em Không Được, Để Tôi

Chương 3

Cậu là thụ của một mình tôi

Cả hai lại tìm một nhà hàng khác, đang đợi trong phòng riêng sau khi gọi món.

Lâm Phi càng nghĩ càng cảm thấy Dư Tiêu không phải thứ tốt đẹp gì, chuốc say Hạ Nhất rồi lừa anh ở bên mình, sau khi chia tay còn quấy rầy người ta hơn nửa năm, đáng ghét nhất là lại dám uy hiếp cậu!

Lâm Phi có chút khó ở, không nhịn được vỗ mạnh lên bàn khiến Hạ Nhất sửng sốt.

“Sao vậy Tiểu Phi? Giải quyết được phiền phức thì nên vui vẻ mới phải, lại giận dỗi gì rồi?”

Lâm Phi dịch ghế sang ngồi cạnh anh, vỗ vai bốp một cái, sau đó vòng tay qua cổ, như lão địa chủ giàu có ôm tiểu di thái thái của mình, nói:

“Tôi không thể để cậu bị người khác tính kế hãm hại! Từ nhỏ đến lớn chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu. Có tôi bảo kê, nhóc nào không có mắt trong tiểu khu dám động tay vào cậu cơ chứ? Bao nhiêu năm qua vẫn an ổn, chẳng ngờ là mới không để mắt một cái mà cậu đã rơi ngay vào bẫy của kẻ khác!”

Hạ Nhất nghe cậu nói xong cười một tiếng, “Sao, diễn đến nghiện mất rồi? Vẫn chưa thoát vai nhân vật lão công à? Người ta đi rồi, bớt diễn.”

Lâm Phi lắc đầu:“ Không quan trọng là cậu ta có ở đây hay không, cậu nghe cho thủng đi này, trên đời này chỉ có tôi mới được ức hiếp cậu, những người khác tuyệt đối không thể! Cậu chỉ là thụ của mình tôi mà thôi.

Hạ Nhất lại sửng sốt, trên mặt phiếm đỏ, “Ai…… Ai là thụ của cậu chứ, cậu cũng đâu phải bạn trai của tôi.”

Nụ cười trên mặt Lâm Phi cứng đờ, ngây người một giây rồi lại học đòi tài mặt dày mày dạn của anh, cãi: “Tôi mặc kệ, dù sao từ nay trở đi tôi muốn che chở cho cậu, bảo vệ cậu giống như lão công. Bằng không cậu lại bị con sói con không có mắt nào đó gặm đi mất thì biết làm sao?”

Hạ Nhất xoáy vào mắt cậu, không biết những lời này có phải đang đại biểu cho dục vọng chiếm hữu đối với bản thân hay không. Anh có một tia mừng thầm.

Sau khi lên đồ, Lâm Phi trở về vị trí ban đầu, nhìn một bàn đầy hải sản trước mắt liền chảy nước miếng.

Hại Nhất nói: “Từ nhỏ đã biết cậu thích hải sản, thôi thì tốn kém một lần này vậy, cho cậu ăn đã đời.”

Lâm Phi không rảnh lo nghe anh nói, đã bắt đầu lâm trận từ sớm. Cậu hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay thêm vài cái miệng, nhanh chóng càn quét sạch sẽ.

Hạ Nhất đưa bát tôm đã bóc vỏ cho Lâm Phi, cười nói: “Biết ngay cậu ham ăn lười làm, từ nhỏ đến lớn bóc tôm cho cậu không biết bao nhiêu lần. Lao động không công nhiều năm, lần này tôi cam tâm tình nguyện lột vỏ cho cậu. ”

Lâm Phi cười haha cầm lấy bát tôm, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên khen anh là một nhóc hầu kính nghiệp.

Hạ Nhất gọi mấy chai bia, Lâm Phi lại cảm thấy chưa đã, kêu nhân viên phục vụ mang ra gấp bội, một bên ăn tôm bóc vỏ một bên uống bia, khỏi phải nói, sướng~

Hạ Nhất không ngăn nổi cậu, chứng kiến cảnh nốc bia như nước lã, chỉ có thể khuyên nhủ: “Cẩn thận lúc say cậu mượn rượu làm càn, nếu gây sự thì tôi không quan tâm đâu đấy.”

Lâm Phi nhìn anh: “Tôi còn lâu mới mượn rượu làm càn ấy nhé, tửu lượng của tôi cậu còn chưa rõ hả? Lại nói cậu kìa, làm một đứa bé ngoan ngoãn không đánh nhau, không gây chuyện, cậu chưa từng say bao giờ đúng không?”

Lâm Phi cười hì hì ghé sát lại, đột nhiên ôm vai anh ghìm chặt, sau đó cầm cả chai bia nhét vào miệng đối phương.

Hạ Nhất sặc sụa ho khan, Lâm Phi lại mở một chai bia khác.

Hạ Nhất xin tha: “Còn hả?”

Lâm Phi nói: “Không say không về.”

Hạ Nhất: “……”

Vậy nên sau khi ăn tối xong, mặt của cả hai người đều đỏ như trái gấc.

Vẫn chưa đến mức say quắc cần cầu, vẫn còn tỉnh táo, họ chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc rồi đi thanh toán.

Ra khỏi nhà hàng là có thể thấy trung tâm thương mại bên dưới, tầm này cũng là lúc sôi động và náo nhiệt nhất.

Lâm Phi đề nghị đi dạo rồi hẵng về nhà, Hạ Nhất không lay chuyển được, đành phải lẽo đẽo theo sau.

Có lẽ là do hơi men nên Hạ Nhất không còn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với ánh nhìn chăm chú của người khác nữa.

Dù cho Lâm Phi có khoác vai anh, trước mặt người ngoài tỏ ra thân mật cũng không phản kháng.

Ngược lại có chút mừng thầm.

Tới tận lúc hai người bọn họ gặp người quen, vừa hay bị người ta bắt được, Hạ Nhất mới bất đầu xí hổ.

“Hạ Nhất! Lâm Phi! Bạn học cũ hai năm không gặp, không ngờ lại giáp mặt nhau ở chỗ này, hahaha, duyên phận!”

Một bóng người mập mạp xuất hiện trước mắt, Lâm Phi uống hơi quá chén, nhìn có chút không rõ ràng, quay đầu hỏi Hạ Nhất: “Cậu ta là ai thế?”

Hạ Nhất giải thích: “Vương Tiểu Bàn, là người ngồi cùng bàn với cậu hồi cấp ba đấy, lúc nào cũng thích viết giấy nói chuyện cùng cậu trong lớp.”

Lâm Phi dụi mắt, nhìn rõ hơn một chút, cười nói: “Ha ha, ra là cậu đó à, bạn học cũ, cùng học đại học ở thành phố A mà không có mấy cơ hội gặp mặt. Nào ngờ đụng phải ở đây.”

Vương Tiểu Bàn cũng cười: “Thành phố A quá lớn, mọi người tách ra thì khó mà đoàn tụ, nay có dịp gặp lại đúng là vận khí tốt, haha. Tôi nghe nói Trương Nghiên cũng sắp sửa về rồi, aiya Lâm Phi, cậu vẫn cùng cô ấy ở bên nhau chứ? Hay là sắp xếp hội họp tí nhớ?”

Lâm Phi không chút suy nghĩ gật gật đầu, “Nghe ra gì phết, các cậu cứ thu xếp dần đi, hahaha, đến lúc đó báo cho chúng tôi một tiếng là được.”

Hạ Nhất nghe thấy cái tên của nữ sinh kia liền tỉnh táo hơn chút, anh muốn ngăn Lâm Phi, mà không ngờ cậu đáp lời nhanh vậy, đồng ý mất rồi.

Lại càng không nghĩ tới tốc độ tay cực nhanh của Vương Tiểu Bàn, vài tiếng ấn phím cách cách đã soạn xong tin nhắn gửi đi.

Vương Tiểu Bàn chốt hạ: “Xong, mấy ngày nữa tôi gọi điện cho các cậu là ổn. Tôi còn có chút việc phải làm, về trước đây, gặp lại sau.”

Hạ Nhất vẫy tay chào cậu ta.

Vương Tiểu Bàn đi được vài bước đột nhiên dừng lại, sững tại chỗ ngây người vài giây, như là nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn bọn họ một chốc, sau đó nháy mắt trợn tròn.

Cậu ta chạy lại phía bọn họ, chỉ vào quần áo trên người, vẻ mặt không thể tin nổi: “Các cậu…… Các cậu thế này là…… đồ đôi? Vậy ra các cậu mới là một đôi ư? Tôi vừa……”

Vương Tiểu Bàn cúi đầu nhìn tin nhắn khi nãy, vài người nhắn lại mất rồi, xui xẻo làm sao, tin đầu tiên chính là Trương Nghiên!

Đại não Vương Tiểu Bàn đột nhiên trống rỗng, thầm nghĩ gay to rồi đây.

“Tôi vốn định ngăn cậu lại, Tiểu Phi và Trương Nghiên đã chia tay từ lâu, cậu lại đi tổ chức họp mặt, đến lúc đó không sợ bị đập cho một trận à?”

Hạ Nhất cũng không làm rõ mối quan hệ của mình và Lâm Phi, dường như rất hưởng thụ câu nói kia của Vương Tiểu Bàn “ Vậy ra các cậu mới là một đôi.”

Vương Tiểu Bàn sầu lòng, “Ý tốt của tui thành trò xấu mất rồi? Sao giờ ta?”

Lâm Phi đã say ngất, dựa vào bả vai Hạ Nhất thiếp đi, mơ màng nói ra câu gì đó khó hiểu.

Hạ Nhất nhìn Vương Tiểu Bàn nói: “Không sao đâu, nếu có đánh nhau thì vẫn còn tôi đứng về phe cậu mà, đúng không nào? Đã lâu không gặp, có một số chuyện mọi người nên biết. Nhân cơ hội này để Tiểu Phi và Trương Nghiên chấm dứt rạch ròi.”

Vương Tiểu Bàn không ngờ anh sẽ vui vẻ xem náo nhiệt như vậy, vẫn chưa tiêu hóa xong.

Chỉ là có chút khó xử, dựa theo hiểu biết của hắn đối với hai người bọn họ, Lâm Phi như tạc mao thụ, Hạ Nhất là phúc hắc công. Mà sao quần áo…. (Vương Tiểu Bàn, chú về với chị nào!!!!)

Vương Tiểu Bàn trong lòng khó hiểu, lí nào hắn lại đoán sai công thụ cho được? (không sai đâu cưng!!!)

Hạ Nhất nói: “Cậu chỉ cần gọi bọn họ tới, còn lại tôi lo giúp cậu, cứ yên tâm, không loạn được đâu.”

Vương Tiểu Bàn thấy bộ dáng định liệu trước của Hạ Nhất, cũng có vài phần tự tin, gật đầu đáp: “Hạ ca xuất mã, đương nhiên phải tin. Thế mấy ngày nữa gặp lại, các cậu phải tới đó nha.”

Hạ Nhất gật đầu, nhìn Vương Tiểu Bàn rời đi.

Nhìn lại Lâm Phi trên vai, phát sầu.

Đột nhiên anh nhớ ra cái gì đó, kéo Lâm Phi qua ghế tựa ngồi xuống, lấy điện thoại của cậu trong túi ra, ấn dấu vân tay mở máy.

Anh tìm kiếm trong danh sách liên lạc, tìm thấy mẹ của Lâm Phi, nhập tin nhắn: Mẹ ơi, con đang đi ăn với bạn cùng lớp, lát nữa ca hát thêm chút. Con đặt khách sạn rồi, tối nay con không về đâu nhé. Mọi người nghỉ sớm đi, yêu mẹ~.

Hạ Nhất học theo giọng điệu của Lâm Phi nhập văn bản, sau đó nhấn nút gửi.

“Xong.”

Hạ Nhất mừng thầm, nhìn lại người như heo chết trên ghế, thở dài.

Hạ Nhất cõng cậu đi ra khỏi trung tâm thương mại lấy xe. Hai người bọn họ ở cùng một tiểu khu, còn là hàng xóm trên dưới lâu. Hạ Nhất muốn đưa cậu về nhà mình, mắc công mẹ Lâm thấy Lâm Phi say ti bí lại quở trách.

Sau khi Hạ Nhất xuất ngoại, ba mẹ anh cũng rời khỏi thành phố A. Thế nên ngôi nhà này trở nên trống trải, bây giờ có chỗ hữu dụng rồi đây.

40 phút sau, xe ngừng ở cửa tiểu khu, Hạ Nhất ôm Lâm Phi xuống xe, tìm bậc thang xốc cậu lên lưng, sau đó cất bước lên nhà.

Hiện tại là 11 giờ tối, một nửa hộ gia đình trong tiểu khu đều đã tắt đèn. Hạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên nhà Lâm Phi, quả nhiên đèn cũng tắt rồi.

Hạ Nhất đi vào thang máy, ấn tầng, nửa phút sau thang máy ngừng ở tầng nhà anh.

Hạ Nhất đi đến cửa nhà, móc chìa khóa ra tra ổ rồi bước vào.

Anh đặt Lâm Phi lên giường mình, cởi giày và áo khoác cho cậu, nhét người vào trong chăn.

Ban đêm thời tiết vẫn còn hơi nóng, Hạ Nhất bật điều hòa lên. Cõng Lâm Phi trên lưng cả đoạn đường cũng hơi đổ mồ hôi, tìm được quần áo sạch sẽ liền đi tắm rửa.

Hạ Nhất vào phòng tắm, nhìn bộ dáng bản thân mình mặc áo hồng trong gương, cũng thấy có chút thẹn.

Anh cởi quần áo ra, chống tường nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày cậu phải cam tâm tình nguyện mặc chiếc áo này, cậu mới là hồng phấn thụ của tôi, tôi cũng tràn đầy A khí.”

Hạ Nhất mở vòi hoa sen, đứng tắm dưới vòi. Cơ ngực, cơ bụng bị vệt nước chảy qua, từng khối trở nên bắt mắt ngon miệng.

Anh mới có hai mươi, vừa độ thanh xuân, thân hình đẹp đúng là thời điểm mê người nhất.

Hạ Nhất đang tắm giữa chừng, cửa phòng tắm đột ngột bị mở ra, Hạ Nhất hốt hoảng, tự giác che lại bộ phận nào đó trên cơ thể mình.

Lâm Phi mơ mơ màng màng bước vào, trực tiếp tiến đến bên cạnh Hạ Nhất, có lẽ là thấy anh đứng dựa tường, cho rằng đối phương cũng đang “giải guyết”, rất chi là tự nhiên móc đồ ra “giải guyết”.

Lâm Phi khóe miệng mỉm cười, hành sự xong nét mặt vô cùng thư thái.

Cậu chàng lắc lắc, kéo khóa quần lên rồi đi ra ngoài.

Chỉ để lại Hạ Nhất đứng chết trân tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Anh dường như bị hành động của cậu dọa ngơ.

Hạ Nhất nghĩ thầm: Trâu bò, Tiểu Phi nhà ta quá giỏi! Say rượu rồi ngốc chết!