Em Gái Nuôi, Cô Thua Tôi Rồi!

Chương 26: 26 Bỏ Trốn


“Khốn nạn, thả tôi ra.

Đừng khiến tôi kinh tởm anh hơn!”
Vừa nói cô vừa nghiến răng, khó chịu mà dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn, thật khốn nạn!
Nhưng thật tội nghiệp thay, cô đã lỡ yêu phải tên khốn nạn này.

Lúc nào cũng vậy, cô cũng vướng phải những chuyện tình không suông sẻ, liệu sẽ thế nào đây, khi mọi chuyện tiếp tục như vậy?
Nghĩ rồi cô oà khóc lên trong cái ôm chặt cứng của hắn.

Hàn Thiên cũng lựa thời điểm cô yếu lòng mà xoa xoa lưng cô, an ủi:
“Ngoan ngoan, đừng khóc.

Anh biết anh sai rồi, sai rồi.”
Trong khi đó ở dưới nhà...
“Hoàng Ly, cô bé đó mang thai con của đứa nào vậy?”
Mẹ Doanh Nam cẩn trọng gặn hỏi lại bà Hàn.


Bởi đương nhiên bà biết không có lý do gì mà tự dưng nhà Hàn xuất hiện một cô gái như vậy được, đã vậy nhìn sự hốt hoảng của Hàn Thiên, bà đoán hẳn đó không phải chuyện đơn giản.

Tuy vậy do không muốn xen vào chuyện của mấy đứa trẻ trong nhà nữa nên bà Hàn ậm ực không dám nói.

Nên nói gì chứ? Là tình nhân hay là vợ của đứa con trai lớn nhà bà? Hay là người yêu cũ của con trai nhỏ?
Đúng! Bà Hàn đương nhiên biết Thiên Hân là người yêu cũ của Hàn Mặc, điều này bà đã biết được hơn một năm rồi.

Vào cái khoảng thời gian con trai bà dùng cô để làm bia đỡ đạn cho những đàm tiếu xoay quanh chuyện “yêu em gái nuôi”, dù vậy nhưng bà không lên tiếng, cũng đã để mặc ý cho đứa con hư hỏng quậy phá.

Có lẽ chính vì thế mà bây giờ bà mới gặp nhiều tai ương thế vầy.
Đứa con gái nuôi bà hết mực yêu thương cũng khiến bà thất vọng, vay nợ, phá thai? Toàn những điều kinh khủng!
Đang chưa biết nói gì, Doanh Nam nhàn nhã đi xuống cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng, im ắng ấy.

Hắn ta vẫn còn tâm trạng mà cợt nhả:
“Mẹ vẫn không tin à? Vợ con đấy, đứa bé là con con.”
Không nhanh không chậm, hắn ta đã bị phu nhân Doanh liếc xéo.

Cái sự khinh thường, ghét bỏ như hướng thẳng vào hắn ta, bà dường như còn chẳng thèm để đứa con ngỗ nghịch này vào trong mắt, huống hồ tin lời nó.

Làm sao nó có thể dụ được một cô bé xinh xắn, đáng yêu thế được.

Chỉ có nước đi đầu thai!
Thật ra ban đầu bà cũng rất có hảo cảm với cô từ lúc họ vô tình chạm mắt nhau.

Phu nhân Doanh thật ước cô có thể là vợ của một trong hai đứa nhóc nhà này, vì dù sao, hai đứa nó cũng rất tài giỏi.
Thằng em thì đang học để tiếp quản công ty, còn anh trai thì là một diễn viên nhiều người săn đón, đã vậy cũng rất khôn ngoan nếu muốn kinh doanh.

Nhưng có lẽ, một điều mà bà ấy chưa hề biết.

Là hai đứa cháu của bà, rất giỏi làm người khác đau lòng.
“Sau này có dịp em sẽ nói với chị sau.”
Bà Hàn cười trừ mà nói.

Ở chơi 2 tuần cuối cùng phu nhân Doanh cũng xách tai cậu con trai quý tử của mình về.

Con món nợ của Ái Huyền coi như cũng là quà lâu ngày gặp mặt.

Sau vụ việc động trời này, Ái Huyền cũng ít vênh váo với cô, ngày ngày ngoan ngoãn ở bên bà Hàn nỉ non lấy lòng.

Nhưng có vẻ, cũng không mấy hiệu quả.
Mấy tháng sau...!
Hôm ấy vẫn như mọi ngày Thiên Hân buổi tối ngồi đợi hắn đi làm về, mặc dù vẫn chẳng can lòng và vẫn còn tức giận hắn, nhưng dường như do gần đến ngày sinh hay sao nên cô có đôi chút nhớ hơi hắn, buổi tối hôm nào hắn đi quay không về, cô đều thao thức không ngủ được.
Nhiều lúc cô cũng nghĩ mình điên thật rồi, sao lại phải nhớ tên bội bạc ấy chứ.

Dù gì cũng chỉ là “đẻ thuê” thôi mà? Nhưng càng nghĩ, từng ký ức vui vẻ, ngọt ngào của họ đều hiện lên trong tiềm thức, mảnh tình tươi đẹp đều như một thước phim quay chậm.

Thật hân hoan, và nuối tiếc!
Đột nhiên bụng cô truyền đến cơn đau khôn siết, nó quặng lên từng đợt khiến cô như muốn lìa khỏi xác.

Cô...!cô hạ sinh rồi.

Sau khi nghe được thông tin, Hàn Thiên vội vàng bỏ luôn buổi quay còn chút giang dở mà phi thẳng tới bệnh viện.

Tới nơi, đã thấy mọi người túm tụm lại trước cửa phòng sơ sinh nhìn ngắm đứa con mới chào đời, là...!là một bé gái đáng yêu.

Không kiềm chế được hắn bất giác nở một nụ cười.


Bấy giờ bà Hàn vỗ vai an ủi hắn mà nói:
“Mọi người đều đợi con đến để ôm em bé đầu tiên ấy.”
Bế được đứa nhỏ trong tay, hắn dường như không dám tin vào mắt mình.

Con hắn, là con của hắn, sinh linh bé bỏng, mối liên kết của Thiên Hân và hắn, thật trân trọng biết bao nhiêu.

Nhẹ nhàng hắn hôn lên trán của con bé một cái thật ấm áp, ân cần.

Ấy rồi hắn tự tưởng tượng ra khung cảnh ngọt ngào của gia đình nhỏ, Thiên Hân và Hàn Thiên sẽ dạy cho công chúa bẻ bỏng từng bước đi, từng câu bặp bẹ một.

Đó hẳn là ước mơ nhỏ nhoi của hắn.
Bỗng...
“Cậu Hàn Thiên, Hàn Thiên...!cô Thiên Hân biến mất rồi!”
Một lần nữa, lại một lần nữa, cô lại dùng chiêu thức cũ, giống y đã từng làm với Hàn Mặc.

Biến mất, không một chút tin tức!