Em Gái Của Gian Thần

Chương 41: Cuộc sống hằng ngày

Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt đã là tháng hai tân xuân lần thứ năm. Năm trước Lý Lệnh Uyển có trồng một cây hồng mai trong tiểu viện của Lý Duy Nguyên, hiện tại chúng cũng đã nở hoa tỏa ra hương thương ngát khắp nơi trong tiểu viện rồi.

Lý Lệnh Uyển đang ngồi trên thư án của Lý Duy Nguyên, nàng đang cầm bút trong tay mặt mày nhăn nhó mà tập luyện chữ. Còn Lý Duy Nguyên thì ngồi trên ghế tre bên cạnh nàng, đang chuyên tâm đọc sách.

Chỉ là vừa luyện viết chữ một chút, thì đã khiến Lý Lệnh Uyển không còn đủ kiên nhẫn nữa, theo sau nàng lặng lẽ quan sát nhìn xem Lý Duy Nguyên đang làm gì, thì ra hắn vẫn còn đọc chăm chỉ đọc sách.

Nàng nhìn thấy hiện giờ hắn không để ý đến mình, cho nên nàng liền lén đặt cây bút trong tay lên giá bút, sau đó nhẹ nhàng quay mặt về phía cửa sổ mà ngắm cảnh.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, những tia nắng đang chiếu vào hai phiến lá xanh của cây hoa quế, nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy, Lý Lệnh Uyển rất muốn đi ra ngoài dạo chơi, tiện thể nàng cũng muốn vào đình viện ngồi hóng gió phơi nắng luôn, nhưng đáng tiếc hôm nay Lý Duy Nguyên bắt nàng phải luyện xong chữ viết thì mới có thể đi ra ngoài chơi.

Nghĩ đến việc này thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lệnh Uyền liền xụ xuống. Sau đó nàng lại quay đầu muốn nhìn xem Lý Duy Nguyên đang làm gì, nhưng nàng chỉ vừa mới quay đầu lại, thì nàng chợt giật mình, tiếp đến nàng nhanh chóng cúi đầu cầm bút viết tiếp không dám ngẩng đầu lên lần nào nữa.

Bởi vì chẳng biết Lý Duy Nguyên từ khi nào, mà hắn đã bỏ quyển sách trong tay xuống, lặng lẽ quay đầu sang nhìn nàng, khi nàng nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn, chỉ là nàng không tài nào phát hiện hắn có chút giận dữ nào cả.

" Thế nào muội không muốn luyện viết chữ nữa sao?" Giọng nói của hắn nhàn nhạt, nàng cũng không hiểu hắn rốt cuộc là đang vui hay không vui nữa, nhưng cũng đủ khiến Lý Lệnh Uyển có chút lo sợ.

Nàng liền ngẩng đầu, nhìn Lý Duy Nguyên cười tươi rói nói: " Ca ca, muội không luyện viết chữ nữa được không ạ? Huynh xem bên ngoài sân hoa nở tươi tốt thế kia, hay là huynh để muội đi ra đó hái hai cành mai cắm vào bình hoa nhé, có được không?" Giọng nói của Lý Lệnh Uyển nũng nịu ngọt ngào, nàng nói xong còn cảm thấy, những lời này ai nghe được mà không thể mềm lòng được kia chứ.

Nhưng thực đáng tiếc Lý Duy Nguyên là người có ý chí sắt đá, thì làm sao có thể mềm lòng chỉ vì những lời nói này của nàng. Sau đó hắn đáp lời nàng: " Muội có phải đang thiếu đòn đúng không, muội không sợ bị phu tử đánh vào tay nữa sao?"

Vừa nghe xong lời nói này của hắn, nụ cười trên mặt nàng liền tắt, đổi lại thành một khuôn mặt nhăn nhó đầy đau khổ.

Tuy rằng ở thời đại này, đang sử dụng chữ viết là chữ phồn thể, thoạt nhìn thì không có gì khó, nhưng mấu chốt là những đường nét của chữ phải tạo từ từng nét bút có nội lực một chút.

Hơn nữa cái này lại không phải dành cho người thiếu kiên nhẫn như nàng, cho nên dù nàng đã đi học một năm trời, nhưng chữ viết vẫn xấu như cua bò, không có chút nào tiến bộ cả.

Mà khổ là phu tử dạy văn học lại rất coi trọng những học trò viết chữ đẹp, ông nói cái gì mà nhìn nét chữ là biết nhân phẩm như thế nào, nếu những học trò chữ quá xấu thì tất nhiên sẽ bị phạt đánh vào tay.

Cho nên một năm nay, Lý Lệnh Uyển luôn là người bị phạt đòn suốt, vì quá sợ bị đánh đòn, thế nên nàng không còn cách nào khác, nàng đành phải đi cầu cứu Lý Duy Nguyên giúp đỡ mình luyện chữ mà thôi.

Vì nàng biết Lý Duy Nguyên là người viết chữ đẹp nhất trong lớp học. Dù cho phu tử hà khắc đến thế nào, thì ông cũng phải tán thưởng chữ viết của Lý Duy Nguyên, ông còn nói rằng chữ viết của hắn rất đẹp, nét chữ thanh đậm rõ ràng.

Vì thế nàng mới nhờ hắn giúp đỡ, nhưng nàng chỉ không ngờ là hắn lại nghiêm khắc với nàng như vậy.

Mỗi ngày hắn đều bắt nàng viết mười tờ bảng chữ mẫu, không viết xong thì không cho phép nàng nghỉ, dù cho nàng có năn nỉ như thế nào thì cũng vô dụng.

Đến cuối cùng trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm kêu khổ không ngừng, có phải đầu óc của mình lúc trước bị úng nước hay không mà lại tìm hắn giúp đỡ kia chứ, tại sao phải chọn Lý Duy Nguyên dạy mình viết chữ?

Nhưng một khi đã leo lên thuyền giặc thì nào có thể bước xuống được nữa, cứ như thế mỗi lần Lý Duy Nguyên khắc khe với nàng, thì nàng liền giận dỗi không thèm nói chuyện với hắn, mà hắn cũng như vậy không thèm dỗ nàng một tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng mà thôi.

Mà quả thực Lý Lệnh Uyển đúng là không có tiền đồ gì cả, chỉ cần mỗi lần nàng nhìn thấy hắn như thế, nàng liền nhanh chóng cầm bút lên mà viết tiếp.

Người ta thường nói oán giận càng tích tụ lâu ngày thì cuối cũng sẽ phải bùng nổ, mà hôm nay nàng cảm thấy vô cùng bực bội.

Vì thế lúc nghe Lý Duy Nguyên hỏi nàng như vậy, nàng liền nhanh chóng nói: " Muốn đánh thì đánh đi, dù sao cứ để mỗi ngày muội để phu tử đánh mình cũng tốt hơn, bây giờ muội không muốn luyện chữ nữa."

Đương nhiên làm sao có khả năng mỗi ngày phu tử đều đánh nàng được. Bất quá là chỉ lâu lâu phu tử đến kiễm tra nàng, nếu thấy nàng viết chữ xấu thì đánh nàng có hai cái thôi.

Cũng có đôi khi phu tử bận rộn nhiều việc, mà quên luôn việc kiễm tra chữ viết của nàng, cho nên nàng may mắn thoát khỏi việc bị đánh.

Mà Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong, hắn cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Hôm nay Lý Lệnh Uyển đã muốn bùng nổ, thì nàng cò sợ gì chứ, nàng không hề né tránh ánh mắt của hắn, mà nàng còn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng chỉ sau một lúc, Lý Duy Nguyên lại quay đi hướng khác không nhìn nàng nữa.

Hắn hiểu Lý Lệnh Uyển đang rất tức giận, chỉ sợ nếu hắn dùng lại chiêu cũ đối với nàng thì sẽ không còn hiệu quả nữa.

Cho nên chi bằng tạm thời cứ để nàng bớt tức giận trước đã, hay là hắn sẽ cho phép nàng ra ngoài chơi chút lát, rồi quay lại luyện chữ tiếp cũng được.

Nếu bây giờ hắn lại ép nàng luyện chữ, chỉ sợ là nàng càng nổi giận hơn, đến lúc đó biết đâu nàng lại bỏ luôn việc luyện chữ này thì sao.

" Uyển Uyển," vì thế hắn mở miệng ôn nhu gọi tên nàng, sau đó lại nói những lời quan tâm nàng: " Muội làm sao vậy? Mệt mỏi rồi à?"

Hắn hiểu rõ Lý Lệnh Uyển là người chịu mềm mỏng chứ không chịu cứng rắn. Quả nhiên sau khi thấy hắn không doạ nạt nàng nữa, lại hỏi thăm nàng ân cần như vậy, cho nên tức giận cùng bực bội trong lòng vơi đi không ít.

Lúc này nàng giơ bàn tay phải của mình ra trước mặt Lý Duy Nguyên, oán giận nói: " Cả một buổi sáng hôm nay muội đã viết xong hết tất cả các bảng chữ mẫu rồi,đến nổi tay đều mỏi muốn chết."

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục hoa hải đường màu đỏ,viền áo lại được tô điểm bởi những hoa mai kim tuyến, vừa nảy nàng giơ tay lên nơi cổ tay áo hơi kéo xuống một chút, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn tinh tế giống như màu trắng tính khôi của tuyết rơi đầu mùa.

Lý Duy Nguyên thoáng nhìn qua cổ tay trắng nõn của nàng, sau đó hắn liền đặt quyển sách trong tay lên thư án, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nàng vuốt ve bàn tay nàng, lại dịu dàng hỏi: " Vậy để ca ca xoa cho muội một chút nhé, thế nào có cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Ngón tay của hắn rất ấm áp lại dùng lực đạo vừa phải mà xoa nắn, quả nhiên nàng cảm thấy tốt lên không ít nhỉ?

Thật là thoải mái quá đi. Mỗi khi Lý Lệnh Uyển thoải mái hai mắt thường khép lại có chút mơ màng, nhìn nàng giống như một chú mèo con đang nằm sưởi ấm vậy.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ cùng ấm áp giống như đang có một luồng nước ấm nhẹ nhàng chảy trong tim hắn.

Chờ sau khi xoa nắn tay cho nàng xong, hắn liền nắm tay kéo nàng đi đến sân viện.

Lý Lệnh Uyển vừa đến sân viện liền cảm thấy cả người như sống lại, máu huyết trong người cũng lưu thông.

Từ sau khi con chim vàng anh kia, bị Lý Duy Nguyên thả đi mất, thì Lý Lệnh Uyển không còn muốn nuôi thêm động vật nhỏ nào ở tiểu viện của hắn nữa, như vậy thì mỗi ngày nàng mới có thời gian bồi đắp tình cảm cùng hắn, nhưng thật sự hắn không ngờ tới một việc, đột nhiên có một hôm nàng lại ôm đến đây một con thỏ.

Lý Duy Nguyên...

Con thỏ này màu lông trắng như tuyết, lại có đôi mắt màu đỏ, do Lý Lệnh Uyển thấy nó còn nhỏ nên liền đặt tên nó là Tiểu Bạch.

Chỉ cần mỗi lần nàng đến nơi này của hắn đều sẽ phải ghé chơi cùng Tiểu Bạch một chút, sau đó nàng liền thả cho nó tự do chạy nhảy trong sân viện. Dù sao cửa viện cũng đã đóng kín, nên nàng không sợ Tiểu Bạch sẽ chạy ra ngoài.

Nhưng thật sự Tiểu Bạch rất muốn trốn ra ngoài, vì nó cảm nhận được Lý Duy Nguyên không hề thích nó, hơn nữa lúc nào hắn cũng nhìn nó bằng ánh mắt tràn đầy căm phẫn, khiến cho nó sợ hãi.

Sau này Lý Lệnh Uyển cũng phát hiện một việc, thì ra Lý Duy Nguyên không hề thích Tiểu Bạch, vì có lần hắn nghiêm túc hỏi nàng: " Uyển Uyển, muội có thích ăn thịt thỏ kho tàu không?"

Lý Lệnh Uyển...

Nàng cảm thấy nếu nàng dám nói ra chữ thích, thì có thể Lý Duy Nguyên sẽ lập tức đi đến chỗ Tiểu Bạch biến nó thành món ăn mất.

Vì thế nàng liền trịnh trọng cảnh cáo Lý Duy Nguyên: " Nếu Tiểu Bạch có xảy ra mệnh hệ gì, ca ca, muội nhất quyết sẽ không bỏ qua cho huynh đâu."

Nghe xong Lý Duy Nguyên nhìn chằm chằm nàng rất lâu, sau đó mới ừ một tiếng. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, tại sao Lý Lệnh Uyển lại yêu thích cái con thỏ xấu xí kia như vậy chứ? Cho nên hắn càng nhìn thấy Tiểu Bạch lại càng cảm thấy chán ghét nó.

Mà giờ phút này, hắn lại cảm thấy chán ghét nó hơn bao giờ hết, bởi vì Lý Lệnh Uyển đang ôm nó ở trong lòng, một người một thỏ sung sướng vui vẻ chạy đến nhìn ao cá vàng một chút, lại cùng nhau đi hái nhánh mai, sau đó mới chịu đi đến chỗ hắn.

Theo sau nàng vừa ôm Tiểu Bạch vừa cầm nhánh mai, hưng phấn nói với hắn: " Ca ca huynh nhìn xem muội có giống Hằng Nga không?"

Chẳng phải lúc nào Hằng Nga cũng ôm trong lòng một chú thỏ sao. Lúc này Lý Duy Nguyên chăm chú nhìn nàng, gương mặt Lý Lệnh Uyển cực kỳ xinh đẹp, lại kiều diễm vô cùng, đặc biệt mỗi khi nàng cười lên thật sự rất diễm lệ giống như hoa mai đang nở rộ cực kỳ bắt mắt, sắc đẹp của nàng không ai sánh bằng.

Hơn nữa nàng lại có chút dịu dàng đáng yêu, quả thực làm người khác gặp một lần khó lòng quên được.

Nhưng với câu hỏi của nàng, hắn lại lắc đầu, trả lời nàng: " Không giống chút nào."

Hắn cảm thấy Hằng Nga làm sao có thể sánh bằng với Lý Lệnh Uyển được?

Thế gian này mọi nữ tử khi đứng bên cạnh Lý Lệnh Uyển, đều chỉ làm nền cho nàng mà thôi, nhưng Lý Lệnh Uyển không hiểu được suy nghĩ này của hắn, cho nên nàng cứ tưởng rằng Lý Duy Nguyên nói nàng xấu xí, còn không có chút tiên khí nào, vì vậy nàng cảm thấy có chút thất vọng, rồi nàng chỉ vâng một tiếng, sau đó nàng hậm hực đem Tiểu Bạch đặt xuống đất, cầm cành hoa mai bước nhanh vào trong phòng cắm chúng vào bình.

Bây giờ cũng đã là giờ ngọ, sắp tới giờ dùng cơm trưa rồi, Lý Duy Nguyên liền hỏi Lý Lệnh Uyển: " Uyển Uyển, muội muốn trở về Di Hoà Viện dùng cơm hay là muốn ở đây dùng cơm với ta?"

Lúc này nàng đang cầm trong tay một bình hoa sứ trắng, nàng lại bảo Tiểu Phiến mau mang nước đem đến đây, khi nàng nghe hắn hỏi như vậy, nàng vừa cúi đầu cắm hoa vừa trả lời hắn: " Một mình muội dùng cơm ở Di Hoà Viện cũng cảm thấy nhàm chán, cho nên muội muốn ở lại đây dùng cơm với ca ca."

Vì thế Lý Duy Nguyên liền bảo Cẩn Ngôn lại đây, phân phó hắn đi đến phòng bếp đem cơm trưa về, cũng đem luôn cơm trưa của Tam tiểu thư đến đây.

Cẩn Ngôn vâng một tiếng, xoay người đi ra khỏi cửa viện. Bất quá lúc ấy hắn đi quá vội cho nên đóng cửa không kín, vì thế khiến cửa hở ra một chút.

Vừa rồi Lý Lệnh Uyển cũng không đem Tiểu Bạch nhốt vào lồng sắt, nàng chỉ tuỳ tiện để nó xuống đất, vì nàng muốn cho nó tự do chạy nhảy.

Nhưng không ngờ Tiểu Bạch lại hướng về phía cửa viện muốn nhảy ra ngoài.

Lý Duy Nguyên thoáng nhìn thấy Tiểu Bạch đang muốn nhảy ra ngoài cửa, hắn không hề có ý định bắt nó lại.

Nhưng khi lúc nó sắp nhảy qua khe cửa thì nó lại bị kẹt, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng hắn thầm thở dài một hơi. Sau đó hắn tiến về phía nó, cúi người xách nó thoát khỏi khe cửa, rồi hắn đóng chặt cửa.

Nếu hôm nay hắn để Tiểu Bạch chạy thoát ra ngoài, với tính cách của Lý Lệnh Uyển sớm muộn gì cũng sẽ tìm một con vật khác đến đây mà thôi.

Cho nên tốt nhất vẫn là nên nuôi dưỡng Tiểu Bạch đi, vì ít nhất hiện nay hắn nhìn ra được Lý Lệnh Uyển không yêu thích nó nhiều bằng con chim vàng anh kia.

Mà hôm nay nếu như Tiểu Bạch trốn thoát, thì sau này không biết Lý Lệnh Uyển lại còn tìm ra con gì đến đây nữa, nói không chừng nàng còn yêu thích nó hơn cả Tiểu Bạch thì sao, vậy chẳng phải hắn mất nhiều hơn được à?

Vì thế sau nhiều lần cân nhắc, Lý Duy Nguyên mới quyết định xách Tiểu Bạch trở về, nhưng hắn vẫn nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét như cũ, giống như hắn muốn làm thịt nó vậy.

Lúc này Cẩn Ngôn đã rời khỏi tiểu viện đang đi đến phòng bếp, chỉ là vừa lúc hắn bước vào phòng bếp liền nghe được Trương tẩu tử đang nói điều gì đó với những người bên trong.

Trương tẩu tử nghẹn ngào nói, trên mặt có chút bi thương: " Ngô lão bá thật đáng thương. Lúc trước cứ tưởng rằng ông ta thật có phúc, bản thân ông ta thì quản việc điền trang trong phủ chúng ta, còn Ngô ma ma lại hầu hạ ở Thế An Đường, hơn nữa nhi tử cùng nữ nhi của ông ta, một người hầu hạ cho nhị thiếu gia, người còn lại hầu hạ cho tam tiểu thư, mà hai người bọn họ lại là tôn bối mà lão thái thái yêu thương nhất, chẳng phải toàn gia đình họ đều vẻ vang sao?

Nhưng ai ngờ được Hoạ Bình lại chết đang thương như vậy, Ngô ma ma hay tin cũng phát điên lên rồi, còn về phần Ngô lão bá cùng nhi tử lại bị lão thái thái trách phạt. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của bọn họ, vừa rồi lão thái thái biết được mấy năm qua ông ta vẫn lén lúc cất giấu tiền bạc của điền trang làm của riêng, lập tức lão thái thái sai người đuổi gia đình bọn họ ra khỏi Lý phủ.

Thậm chí lão thái thái cũng không niệm tình bấy lâu nay bọn họ hầu hạ trong phủ này phát ít tiền cho bọn họ, ngược lại còn kêu người lục soát lấy hết tiền bạc trong người bọn họ, lão thái thái còn nói rằng đây là tiền bạc do Ngô lão bá lén ăn cắp của Lý Phủ, rồi đuổi bọn họ ra khỏi cửa. Ai nha, ngẫm lại thì gia đình bọn họ cũng thật đáng thương."

Lúc này Triệu ma ma đứng bên cạnh cũng phụ họa thêm vài câu, sau đó bà ta còn nói thêm: " Các người tưởng Hoạ Bình tốt lành lắm sao, chẳng phải. nàng ta cứ an phận hầu hạ bên cạnh Tam tiểu thư không tốt sao?

Mà nàng ta lại cả gan dám đi nói Tam tiểu thư bị yêu ma nhập vào người, rồi nàng ta còn lén đến trước mặt lão thái thái tố cáo tiểu thư của mình nữa, kết quả thì tốt rồi, chọc giận lão thái thái, tự chuốc họa vào thân.

Thế là lão thái thái sai người đánh nàng ta một trận, cho người nhốt vào phòng củi, ta nhớ rõ khoảng mười ngày sau thương thế của nàng ta tốt hơn một chút, trong đầu liền nghĩ quẩn, chạy tới chỗ giếng nước không biết làm gì? Mà mấy ngày sau có tiểu nha hoàn phát hiện ra nàng ta đã nhảy xuống giếng tự tử, lúc đó thân thể của nàng ta đã phình to không thể nhìn ra khuôn mặt được nữa. Ta nghĩ lại còn cảm thấy khiếp sợ đây này."

" Cũng chỉ biết trách nàng ta." Trương tẩu từ liền nói: " Nếu Hoạ Bình không hồ đồ làm ra những việc như vậy, có lẽ gia đình bọn họ hiện nay vẫn còn vẻ vang trong phủ này, đâu như bây giờ...."

Chưa kịp nói xong câu bà liền nhìn thấy Cẩn Ngôn đứng trước cửa, Trương tẩu tử vội im miệng, lại cười nói: " Nha, Cẩn Ngôn đến khi nào vậy? Có phải đến đây lấy cơm trưa của đại thiếu gia không? Ta đã chuẩn bị xong hết rồi ta đây lấy cho ngươi."

Vừa dứt lời, bà ta liền duỗi tay cầm hộp thức ăn trên bệ bếp đem đưa cho hắn.

Từ sau cái việc trừ tà khôi hài đó, lão thái thái đều tin những gì Lý Lệnh Uyển nói, trong lòng ba cứ nghĩ sau này Lý Duy Nguyên sẽ trở thành quý nhân của Lý phủ, cho nên thái độ của bà đối với hắn cũng có chuyển biến phần nào.

Tuy rằng so ra vẫn kém hơn những tôn bối khác một chút, nhưng ít ra bà cũng chịu gọi hắn một tiếng Nguyên nhi, mùng một mười lăn sau khi thỉnh an xong đều kêu hắn ở lại dùng cơm cùng mọi người.

Chỉ là thành kiến đối với hắn vẫn không thể dễ dàng trong một sớm một chiều là quên đi hết được, vì vậy lão thái thái vẫn còn chút lạnh nhạt, cùng xa cách với hắn.

Bất quá như vậy cũng là đủ lắm rồi, ít nhất những người khác khi nhìn thấy lão thái thái đối với Lý Duy Nguyên như thế, làm sao bọn họ còn dám cả gan ức hiếp, hay cắt xén đồ dùng của hắn nữa chứ?

Hơn nữa bọn họ còn phải cố lấy lòng Lý Duy Nguyên một chút, cho nên cuộc sống của hắn ở Lý phủ này cũng tốt lên không ít.

Nói chi đâu xa xôi chỉ cần nhìn Trương tẩu tử này thôi, trước kia bà luôn cười nhạo Cẩn Ngôn, nói thiếu gia nhà hắn thân phận chỉ có thể ăn rau xanh đậu hủ chẳng phải sao?

Lại nói cả Lý gia này ai mà thích thiếu gia của hắn có phải không? Còn nói chẳng ai xem thiếu gia của hắn là chủ tử có đúng không?

Nhưng từ khi lão thái thái thay đổi thái độ với Lý Duy Nguyên,bà chẳng còn dám cắt xén đồ ăn của thiếu gia nhà hắn nữa.

Mỗi lần Cẩn Ngôn đến đây lấy đồ ăn, bà đều tỏ ra niềm nở. Hắn vô cùng coi thường Trương tẩu tử, cho nên hắn chỉ dùng bộ dạng nhàn nhạt mà nhận lấy đồ ăn trong tay bà, nói hỏi: " Cơm trưa của Tam tiểu thư để ở đâu? Hiện tại Tam Tiểu thư đang chơi vui vẻ ở tiểu viện của đại thiếu gia, tiểu thư sai ta đến đây lấy luôn phần ăn của ngài, nói là muốn cùng dùng cơm với thiếu gia nhà ta."

Hiện nay mọi người trong Lý phủ đều biết mối quan hệ giữa Tam tiểu thư và đại thiếu gia vô cùng thân thiết.

Sau lần trừ tà đó, đại thiếu gia còn vì Tam tiểu thư mà dập đầu cầu xin lão thái thái tha cho nàng, sau đó Tam tiểu thư vì muốn trả thù cho đại thiếu gia vì bị tên đạo sĩ kia ức hiếp, nàng liền phá nát hết hai bảo vật cùng gỡ luôn quan hoa sen trên đầu vị đạo sĩ đó xuống.

Hơn nữa sau này lão thái thái lại càng thương yêu coi trọng Tam tiểu thư hơn, lúc nào bà cũng chiều theo ý nàng, còn để nàng thân thiết cùng đại thiêu gia, cho nên người trong Lý phủ này ai còn dám bất kính với Lý Duy Nguyên nữa.

Nếu để Tam tiểu thư biết được lại đi nói với lão thái thái, chỉ sợ rằng tất cả bọn họ đều bị đuổi đi mất.

Nghe xong lời nói của Cẩn Ngôn, Trương tẩu tử vội vàng đi lấy cơm trưa của Lý Lệnh Uyển đến đây, lại cười nói với hắn hôm nay có món ăn gì, nếu Đại thiếu gia cùng Tam tiểu thư ăn ngon cảm thấy thích, thì hãy đến nói với bà, sau này bà sẽ làm những món đó.

Cẩn Ngôn nghe Trương tẩu tử nói xong, hắn liền nhận đồ ăn trong tay Trương tẩu tử, cũng chẳng thèm ngó bà một cái, lập tức xoay người rời khỏi.

Chờ sau khi hắn rời khỏi, vẻ mặt tươi cười lúc nảy của Trương tẩu tử cũng không còn, đổi lại là vẻ mặt hung hăng phỉ nhổ trên mặt đất, mắng: "Phí, chó cậy thế chủ à! Ỷ vào việc thiếu gia nhà hắn ta được lão thái thái xem trọng một chút, còn có Tam tiểu thư giúp đỡ, mà dám lên mặt với lão nương ta à."

Lúc này Triệu ma ma liền lên tiếng khuyên giải cùng an ủi bà ta: " Thôi mà, Trương tẩu tử, ngươi cũng đừng giận như thế nữa! Ngươi không thấy tấm gương trước mắt là cả gia đình Ngô lão bá sao, lão thái thái cũng đúng là người quá nhẫn tâm, kia cũng là..." Bà không dám nói thêm, chỉ thở dài một hơi.

Lập tức Trương tẩu tử cũng thở dài, mắng Cẩn Ngôn thì sao chứ? Chẳng phải bà ta cũng mang thân phận là hạ nhân sao? Thân phận bà cũng giống như Cẩn Ngôn mà thôi.

Vì thế bà không nhắc lại chuyện này nữa, mà bà cùng Triệu ma ma nói đến việc Hoạ Bình chết thảm như thế nào.

Lúc này Cẩn Ngôn trên đường về cũng đang nghĩ về cái chết của Hoạ Bình.

Khi đó hắn nghe tin Hoạ Bình ngã xuống giếng chết, hắn còn chạy đến nhìn xem một chút.

Rõ ràng mấy ngày trước nàng vẫn sống sờ sờ kìa mà, nhưng hôm nay lại chết đến nổi cơ thể phình to không nhận dạng được cả khuôn mặt.

Nhìn thấy thi thể của nàng khiến cho Cẩn Ngôn cũng phải khiếp sợ, vì thế hắn liền nhanh chân chạy về báo tin này cho Lý Duy Nguyên biết.

Lúc ấy Lý Duy Nguyên còn đang ngồi trong phòng đọc sách, khi hắn nghe Cẩn Ngôn kể lại sự việc vừa rồi, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh chẳng hề có chút bất ngờ nào.

Thậm chí từ nảy đến giờ hắn đều chú tâm đọc sách không hề ngẩng đầu lên dù chỉ một lần, mà hắn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như mình đã biết

Chỉ là khi ấy Cẩn Ngôn cảm thấy việc đó cũng không có gì đáng lưu tâm. Hắn biết chính bởi vì Hoạ Bình lén nói tin cho lão thái thái, nên mới xảy ra sự việc trừ tà như vậy.

Hại Tam tiểu thư bị mọi người gọi là yêu nghiệt, còn đại thiếu gia vì Tam tiểu thư mà phải chịu nhục cầu xin như thế, cho nên chắc hẳn trong lòng của thiếu gia rất hận Họa Bình. Vì vậy khi nghe tin Họa Bình chết, có lẽ đại thiếu gia còn cảm thấy vui mừng nữa là khác.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại, Cẩn Ngôn cảm thấy phản ứng của đại thiếu gia giống như đã sớm biết trước việc Hoạ Bình đã chết.

Chẳng lẽ sáng sớm đại thiếu gia đã nghe ngóng được tin gì từ bên ngoài sao? Mà làm sao đại thiếu gia lại biết được?

Cẩn Ngôn cảm thấy có lẽ bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cho nên hắn liền lắc đầu, ném những ý nghĩ lung tung đó ra ngoài, sau đó hai tay cầm hai hộp đồ ăn mang trở về.

Lúc hắn đẩy cửa viện bước vào, hắn đã nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang ngồi trên thư án đọc sách, còn Lý Lệnh Uyển thì đang cầm kéo tỉa những lá cây khô trên bồn hoa.

Sau khi Lý Lệnh Uyển vừa nhìn thấy Cẩn Ngôn trở về, nàng liền buông cây kéo trong tay xuống, nhìn hắn ta cười nói: " Cẩn Ngôn, ngươi đã quay lại sao. Ta đợi ngươi lấy đồ ăn về đến sắp đói chết rồi này."

Trải qua tháng sau nàng đã tròn mười tuổi, mà cái độ tuổi này là tuổi ăn tuổi lớn, cho nên vận động một chút đã cảm thấy đói bụng, huống hồ chi cả một buổi sáng hôm nay nàng đều phải tập luyện chữ.

Cẩn Ngôn nhanh chóng đáp lại nàng một tiếng, hắn không dám nói quá nhiều lời với nàng, nếu để thiếu gia biết được lại nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nghĩ đến thôi cũng đã sợ rồi.

Sau đó hắn lập tức đi ba bước thành hai bước vào phòng, tiếp đến hắn nhanh chóng cầm hộp cơm đặt trên bàn.

Tiểu Phiến cũng đến đây giúp đỡ hắn đem đồ ăn trong hộp bày ra trên bàn.

Theo thường lệ thì phần ăn của các thiêu gia và tiểu thư đều giống nhau, cho nên hiện tại trên bàn gồm có hai dĩa thịt xào, hai tô canh hẹ nấu tôm, cùng hay dĩa trứng chiên, cuối cùng là hai dĩa bánh phục linh.

Lúc này Lý Lệnh Uyển đã ngồi ngay ngắn trên ghế, sau đó nàng liền quay đầu về phía Lý Duy Nguyên kêu: " Ca ca, tới ăn cơm thôi."

Hắn nghe tiếng nàng gọi iền buông sách trong tay xuống, đi đến ngồi bên cạnh Lý Lệnh Uyển.

Thời gian trôi thật nhanh bây giờ hắn đã mười lăm tuổi, hắn đang trong giai đoạn phát triển thân thể, cho nên hắn ăn rất nhiều. Mới vừa ăn xong hai chén cơm lớn, bây giờ lại ăn tiếp hai miếng bánh phục linh.

Sức ăn của Lý Lệnh Uyển kém hơn một chút, nàng chỉ ăn một chén cơm, sau đó nàng cầm trên tay một miếng bánh phục linh để ăn.

Vừa ăn nàng vừa nói: " Làm sao bánh phục linh có thể gọi là bánh ngon nhất được đúng không ca ca? Muội nên sai người đến phòng bếp kêu Trương tẩu tử làm loại bánh ngon nhất đến đây cho huynh dùng thử, dù sao chúng ta sau này cũng sẽ trở thành người có tiền kia mà."

Chỉ còn mấy ngày nữa là Lý Duy Nguyên phải tham gia thi Đồng. Không chỉ có riêng mình hắn mà còn có Lý Duy Lăng cũng tham gia, hiện tại Nhị phòng cực kỳ coi trọng việc này, ngày nào cũng sai người nấu những món ăn ngon nhất bồi bổ cho Lý Duy Lăng, đến cả các nha hoà bà tử ở nơi đó cũng không được mở miệng nói những từ xui xẻo, thậm chí mỗi ngày đều chỉ được phép nói những chữ tốt lành thôi.

Cũng chẳng trách Nhị phòng lại lo lắng cho Lý Duy Lăng như vậy. Năm ngoái Lý Tu Trúc tham gia thi hội đã thi rớt, sau đó ông ta cảm thấy nản lòng, cũng chẳng còn hứng thú học tập nữa.

Tiền Thị hiện tại chỉ còn biết trông cậy vào Lý Duy Lăng mà thôi, chỉ mong Lý Duy Lăng đỗ đạt công danh, mau chóng đạt được cái danh tiến sĩ trở về.

Mà cuộc thi này nếu đỗ thì cũng đồng nghĩa với việc có tư cách bước vào khoa cử, cho nên Tiền Thị mới coi trọn đến thế.

Mà trái lại với Lý Duy Lăng, nơi này của Lý Duy Nguyên vẫn quạnh quẽ như cũ, chẳng ai để ý đến cuộc thì này.

Đối với Lý Duy Nguyên mà nói kỳ thi này cũng chẳng có gì lớn lao, hắn tin chắc bản thân mình sẽ thì đỗ. Bất quá khi nghe Lý Lệnh Uyển nói như vậy, hắn liền ngưng động tác, hắn cầm bánh phục linh trong tay.

Từ sau khi Lý Lệnh Uyển lỡ miệng nói ra tương lai hắn sẽ trở thành Tể tướng, thì nàng đã cẩn thận hơn không còn để lộ ra bất cứ điều gì nữa.

Mà sau nhiều lần suy nghĩ về việc Lý Lệnh Uyển đã nói gì với Dương Thị, hắn chắc chắn nàng đã nói linh tinh về tiền đồ sau này của hắn, cho nên bà mới thay đổi thái độ với hắn như vậy không phải sao?

Nhưng hắn đã nhiều lần hỏi bóng hỏi gió Lý Lệnh Uyển, cái tiểu nha đầu không hề mắc mưu cũng chẳng dễ dàng để lộ ra ngoài cho dù một chữ. Mà hiện nay nàng lại lỡ miệng nữa rồi, đây chẳng phải lại là cơ hội tốt sao.

Vì thế Lý Duy Nguyên vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục chậm rãi ăn miếng bánh phục linh kia, còn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi nàng: " Tại sao chúng ta sẽ có nhiều tiền? Dù có ước cũng vô dụng thôi, ta chỉ mới được đi học có một năm, đối với lần thi đồng này ta cũng không dám hy vọng gì."

Lý Lệnh Uyển vừa nghe hắn nói xong, chỉ cho rằng hắn không có lòng tin với bản thân, nên nàng có chút lo lắng.

Vì thế nàng liền mở miệng an ủi hắn: " Ca ca, huynh đừng suy nghĩ như vậy. Lần thi đồng này nhất định huynh sẽ là người có thành tích thi tốt nhất trong đám người đi thi lần này."

Trong lòng Lý Duy Nguyên bắt đầu rục rịch, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như cũ, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi: " Có thể tốt đến thế nào? Có thể may mắn đứng cuối bảng cũng là điều tốt lắm rồi. Vận khí của ta trước nay đều không có gì tốt cả."

" Không, Không đâu," Lý Lệnh Uyển vội vàng trả lời: " Tuyệt đối huynh sẽ không nằm cuối bảng."

Nói tới đây, nàng chân thành nhìn hắn: " Ca ca, huynh nhất định là người có thành thích tốt nhất trong kỳ thi lần này. Đến lúc đó mọi người trong phủ sẽ không ai dám xem thường huynh nữa."

Nhìn bộ dạng chân thành này của nàng, trong lòng Lý Duy Nguyên chợt rung động. Sau khi trải qua cuộc thi đồng, mấy ngày sau liền công bố kết quả, Lý Duy Nguyên có thành tích cao nhất, đứng nhất bảng.

———————-//———-//————————

Uyển Uyển à sao em dễ bị dụ thế này 😂😂 anh nguyên mới nói mấy câu mà em đã khai huỵch toẹt chuyện ra rồi😅😅