Em Gái Của Gian Thần

Chương 33: Cùng nhau đi học

Chờ đến lúc Lý Lệnh Uyển và Tiểu Phiến đi tới tiểu viện của Lý Duy Nguyên, ước chừng cũng đã qua một canh giờ.

Lúc này Tiểu Phiến một tay cầm đèn lồng, tay còn lại gõ cửa viện, chỉ một lúc sau Cẩn Ngôn liền đi đến mở cửa.

Nhưng dường như hắn ta không giống như những lần trước, mỗi khi hắn ta nhìn thấy Lý Lệnh Uyển sẽ vui mừng gọi nàng là Tam tiểu thư, ngược lại hiện giờ hắn ta chỉ lãnh đạm gật đầu chào nàng, sau đó liền nghiêng người mời nàng đi vào trong.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy Cẩn Ngôn có chút kỳ lạ, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua hắn ta một cái. Nhưng Cẩn Ngôn lập tức cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn nàng. Nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, làm cho nàng có chút bất an.

Chẳng lẽ Lý Duy Nguyên lại giận nàng điều gì sao, cho nên Cẩn Ngôn mới có những hành động kỳ quái như vậy?

Khi suy nghĩ đến điều này khiến tim nàng đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nếu đã đi đến đây rồi cũng không thể quay về được nữa, chỉ còn cách nhắm mắt bước đại vào trong thôi.

Bên trong tiểu viện không thắp đèn, chỉ có căn phòng nơi phía Tây có chút ánh sáng nhạt của nến, chắc có lẽ Lý Duy Nguyên đang đọc sách ở đấy.

Lý Lệnh Uyển đi một đường hướng tới căn phòng ấy, sau khi tới nơi nàng nhấc chân bước vào phòng.

Chờ khi nàng bước chân vào phòng, liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên ngước mắt lên nhìn nàng.

Lý Lệnh Uyển không hiểu rõ ánh mắt kia của Lý Duy Nguyên có ý tứ gì. Thật sự đến bây giờ nàng lại phát hiện, căn bản nàng không thể đoán được Lý Duy Nguyên đang nghĩ gì trong đầu. Bất quá nếu đã chẳng thể đoán ra thì tốt nhất chẳng cần đoán nữa làm gì.

Cứ việc lấy bất biến ứng vạn biến, nói tóm lại chỉ cần nàng một lòng một dạ đối xử tốt với hắn thì đủ rồi. Chẳng phải hắn đã từng nói tương lai sẽ bảo vệ nàng sao?

Nghĩ đến những lời mà Lý Duy Nguyên từng nói với nàng vài ngày trước đó, Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, nàng lại nở nụ cười thật tươi nhìn đến hắn.

" Ca ca," nàng chậm chậm tiến về phía thư án của Lý Duy Nguyên, tay nàng chống lên bàn nghiêng đầu nhìn hắn nói: " Vài ngày qua muội không đến thăm huynh, huynh có nhớ muội không?"

Chẳng phải bọn họ là đường huynh muội sao, với lại nàng cũng còn nhỏ, khi làm nũng với hắn như vậy cũng không gọi là quá phận chứ.

Hơn nữa nàng cảm thấy đối với một người tựa như băng sơn ngàn năm như Lý Duy Nguyên, nàng phải làm cách trái ngược một chút, liều mạng khen ngợi hắn, phải làm cho hắn cảm nhận được trong lòng nàng rất để ý tới hắn, như vậy hắn sẽ dần dần đặt nàng vào trong lòng.

Bởi vì từ nhỏ Lý Duy Nguyên đã thiếu thốn tình cảm, sau này hắn mới trở nên nhẫn tâm độc ác, cùng tính cách biến thái suy nghĩ vặn vẹo.

Nàng biết trong lòng hắn rất khát khao sự yêu thương, cho nên nàng phải dành nhiều tình yêu thương cho hắn.

Nhưng lúc này Lý Duy Nguyên lại không lên tiếng trả lời nàng. Mà hắn chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, sau đó hỏi: " Muội vừa mới khóc sao? Vì chuyện gì mà muội phải khóc?"

Câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói với nàng lại là một câu hỏi, nhưng ngữ khí lại cực kỳ khẳng định.

Lý Lệnh Uyển chỉ còn cách phủ nhận. Nàng liền nở nụ cười nói: " Không có đâu. Ca ca huynh nhìn xem, bây giờ không phải muội đang rất vui sao, làm sao có thể khóc được chứ?"

" Mí mắt của muội có hơi sưng, chóp mũi cũng có chút hồng, tất nhiên là vừa mới khóc xong nên mới trở nên như thế." Hắn lại liếc nhìn qua váy áo của nàng, nói tiếp: " Phần váy dưới đầu gối muội cũng có nếp nhăn, có phải vừa mới quỳ gối không?"

Hắn chợt ngừng một chút, lại dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định hỏi nàng: " Có phải muội vừa từ Thế An Đường đi đến đây?"

Hắn hiểu rõ Lý Lệnh Uyển có thân phận cao quý, người khác không dám tự ý bắt nàng quỳ gối được, hơn nữa Chu Thị lại vô cùng yêu thương nàng, chẳng có lý do gì bắt nàng phải quỳ gối, không phải Chu Thị bắt nàng quỳ gối thì chắc chắn người còn lại chỉ có Dương Thị.

Lý Lệnh Uyển âm thầm thở dài, đúng là không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của hắn, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã có thể suy luận nhạy bén như vậy, nàng thật sự không biết nên vui hay nên buồn.

Việc khiến nàng vui chính là có một cái đùi vàng thông minh nhạy bén để ôm như vậy,sau này nàng có thể hoành hành ngang dọc không sợ điều gì.

Nhưng buồn chính là bởi vì hắn quá lợi hại, sớm muộn gì tâm tư của nàng cũng sẽ bị hắn nhìn thấu.

Chính vì vậy nàng lại cảm thấy vừa vui vừa buồn về điều đó, nàng đành thành thật khai báo: " Vâng, muội vừa rồi mới từ chỗ tổ mẫu đến đây. Hơn nữa muội cũng có quỳ gối, cũng đã khóc."

" Tại sao lại phải quỳ gối? Còn phải khóc đến như thế?" Lý Duy Nguyên buông quyển sách trong tay ra, ngước đầu đến gần nàng mà truy vấn.

Lý Lệnh Uyển không dám trả lời câu hỏi này của hắn, ngược lại nàng nói cho hắn biết về việc Lý Tu Tùng đến trước mặt lão thái thái quỳ gối rất lâu cầu xin cho Lý Duy Nguyên được đến học đường để học tập.

Dù ra sao cũng phải để Lý Duy Nguyên biết trên đời còn có một người thực lòng quan tâm đến hắn như vậy cũng một chuyện tốt.

Trong truyện nàng chỉ viết Lý Tu Tùng vẫn âm thầm ở phía sau giúp đỡ Lý Duy Nguyên nhiều việc, nhưng ông ta lại không muốn cho Lý Duy Nguyên biết, cho nên Lý Duy Nguyên cứ có cái suy nghĩ trên đời chẳng có ai quan tâm mình, cuối cùng Lý Duy Nguyên lại trở thành con người biến thái độc ác.

Nhưng hiện giờ để hắn biết được Lý Tu Tùng vẫn âm thầm giúp đỡ hắn, quan tâm đến hắn nhiều như thế, cũng là một điều có lợi cho hắn.

Lý Duy Nguyên nghe xong liền trầm mặc một lúc. Nhưng sau đó hắn hỏi nàng: " Vừa rồi muội cũng quỳ xuống trước mặt bà ta à, còn khóc chỉ vì cầu xin cho ta được đi học đúng không?"

Lý Lệnh Uyển không phủ nhận nhưng cũng không dám kể công nói: " Công lao tất cả đều do đại bá cầu xin được, muội chỉ ở bên cạnh phụ hoạ một chút mà thôi. Hơn nữa tổ mẫu phạt muội quỳ gối là vì bà cảm thấy muội không nên lừa gạt bà như vậy, chứ không phải vì việc cầu xin cho huynh đi học đâu."

Lý Duy Nguyên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt hắn có một chút kích động nhưng nàng không hiểu ý tứ này của hắn. Bất quá cũng chẳng sao hết, nếu hắn đã thích nhìn thì cứ việc nhìn đi.

Sau khi Lý Duy Nguyên nhìn nàng khá lâu, hắn liền thu hồi ánh mắt, hắn lại trầm mặc quay đầu nhìn ngọn nến đặt trên thư án.

Một lúc sau hắn nhẹ giọng nói: " Uyển Uyển, ta không muốn vì chuyện của ta mà muội phải quỳ gối trước mặt kẻ khác, cũng không muốn muội khóc trước mặt bất kì người nào."

Nếu người nào bắt nàng phải quỳ gối, lại khiến nàng phải khóc, vô luận là ai hắn tuyệt đối sẽ bắt người đó trả giá.

Lý Lệnh Uyển không nhận ra giờ phút này nội tâm của hắn cực kỳ kích động, lại vô cùng tức giận, nàng chỉ cười nói: " Sau này muội sẽ không như thế nữa đâu. Như vậy huynh hài lòng chưa ca ca."

Dù sao nghe được Lý Duy Nguyên để tâm mình như thế, trong lòng nàng thật sự rất vui mừng.

" Ừ." Lý Duy Nguyên gật đầu trả lời.

Trên thư án của Lý Duy Nguyên rất trống trải, đến cả giá bút cũng không có. Chỉ có duy nhất một cây bút lông nhỏ cũng đã tàn đầu, còn cái chặn giấy lại là một cục đá cuội đã được rửa sạch sẽ.

Lý Lệnh Uyển cầm cục đá kia trong tay nhìn ngắm, sau đó ngước nhìn Lý Duy Nguyên cười nói: " Ca ca, ngày mai chúng ta cùng nhau đi đến học đường đi học nha?"

Dù sao lão thái thái cũng đã biết nàng gần đây thân thiết với Lý Duy Nguyên, thì cứ quan mình chính đại không cần che giấu nữa.

Hơn nữa trước mặt lão thái thái nàng cũng đã nói qua, nàng cảm thấy Lý Duy Nguyên là phúc tinh của mình, nên sau này việc nàng cùng Lý Duy Nguyên thân cận với nhau cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa việc này có thể để lão thái thái thấy được, không phải ai ở bên cạnh Lý Duy Nguyên cũng đều sẽ gặp nguy hiểm, biết đâu trong lòng lão thái thái sẽ giảm bớt thành kiến với Lý Duy Nguyên.

Nhưng chỉ sợ lão thái thái vốn đã có thành kiến sâu đậm đối với Lý Duy Nguyên, chỉ dùng cách này cũng không thể thay đổi bao nhiêu, vì vậy cách tốt nhất nàng cần phải tìm ra một biện pháp để bà hoàn toàn bỏ hết tất cả thành kiến đối với hắn.

Bởi vì trong đầu nàng đang suy nghĩ nên dùng biện pháp nào có thể làm Dương Thị hoàn toàn vứt bỏ thành kiến với Lý Duy Nguyên, cho nên bất giác lại nhíu mày.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng như vậy, không hiểu vì điều gì, bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy như có hàng ngàn cái kim nhỏ đang đâm trong tim mình thật đau thật xót.

" Uyển Uyển," hắn đưa mắt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn nhẹ giọng gọi nhủ danh nàng nói tiếp: " Đừng nhíu mày như vậy.Vĩnh viễn sau này muội đừng làm như thế nữa."

Hắn mong muốn mỗi giờ mỗi khắc nàng chỉ luôn mỉm cười rạng rỡ. Nàng cười lên rất đẹp, nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời xua đi mọi giá lạnh, âm u cùng cô đơn trong lòng hắn.

Mặc dù hắn biết rõ phía sau nụ cười ấy có mục đích khác, nhưng hắn cực kỳ tham luyến nụ cười mà nàng dành cho hắn.

Cũng chẳng sao hết, trong thâm tâm hắn hiểu rõ dù nàng có mục đích gì đối với hắn, chỉ cần nàng vẫn sẽ mãi ở bên cạnh hắn luôn mỉm cười với hắn như vậy, kể cả nàng muốn mạng của hắn thì hắn cũng nguyện lòng giao cho nàng.

Nếu không có Lý Lệnh Uyển ngày ngày bầu bạn, không thể nhìn thấy nụ cười của nàng, con người hắn cũng giống như một cái giếng cạn mà thôi, sống hay chết cũng có gì khác nhau?

Lý Lệnh Uyển vẫn chuyên tâm suy nghĩ, Lý Duy Nguyên lại nói quá nhỏ, cho nên nàng không nghe thấy hắn nói gì, nàng vẫn cứ mãi nhíu mày suy tư như cũ.

Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, nàng nghĩ nếu những lời này đều do Đại Giác Pháp Sư nói ra, thì chỉ có ông ta mới có thể giải quyết chuyện này.

Nhưng phải làm thế nào để Đại Giác Pháp Sư đồng ý thay đổi những lời mà ông ta đã từng nói?

Hay là không cần ông ta thay đổi lời nói, nàng có thể tìm một vị hoà thượng khác đến đây nói những lời nói khác. Dù sao Dương Thị cũng là người có lòng tin rất cao vào thần Phật, cứ tìm một hoà thượng nào đó đến nói biết đâu bà sẽ tin.

Chỉ cần để bà nửa tin nửa ngờ thì cũng tốt, ít nhất cũng có thể khiến bà thay đổi suy nghĩ một chút về Lý Duy Nguyên, tạm thời ba sẽ không tìm cách gây khó dễ với hắn nữa.

Ngay cả đám hạ nhân trong Lý phủ cũng không dám khinh thường hắn hay tự tiện khi dễ hắn như trước.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy biện pháp này rất tốt. Vì thế nàng cũng không nhíu mày nữa, trên mặt lại nở nụ cười.

Nàng phải vì Lý Duy Nguyên dọn sạch hết những chướng ngại cản trở con đường tương lại của hắn, nhất định phải làm hắn thuận lợi đạt được vị trí Tể tướng.

Đến lúc đó nàng có một vị Tể tướng ca ca che chở, thì cuộc sống sau này của nàng chẳng còn gì phải lo lắng.

Nghĩ đến viễn cảnh tương lai tươi sáng như vậy, Lý Lệnh Uyển cầm viên đá cuội trong tay tung hứng, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn Lý Duy Nguyên cười híp mắt nói: " Ca ca, huynh sau này phải học tập thật tốt nha."

Gần cuối năm sẽ đến kỳ thi Đồng, Lý Duy Nguyên cũng muốn tham gia thi cử, hơn nữa hắn chính là người đứng đầu trong kỳ thi này.

Lý Duy Nguyên không hiểu được tại sao nàng lại bảo hắn học tập thật tốt, nhưng hắn vẫn ừ một tiếng.

Lý Lệnh Uyển lại cười hì hì nói tiếp một câu: " Ca ca, chờ sau này huynh làm Tể tướng nhất định phải che chở muội nha."

Lý Duy Nguyên nghe nàng nói vậy trong lòng bất ngờ. Ngay sau đó hắn giương mắt nhìn nàng, quan sát thật kỹ sắc mặt của nàng.

Lý Lệnh Uyển còn đắm chìm trong suy nghĩ sau này bản thân sẽ có Tể tướng ca ca che chở, nàng đi đến chỗ nào đều có thể mặc sức tung hoành, càng nghĩ đến nàng càng cười cực kỳ xán lạn, đến cả ngũ quan cũng sáng chói.

Lý Duy Nguyên thần sắc không đổi, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ. Câu nói vừa rồi của nàng, giống như khẳng định sau này hắn sẽ trở thành tể tướng. Chẳng lẽ nàng biết rõ chuyện tương lai? Do hắn quá đa nghi hay người trước mắt hắn kỳ thật là...

Vì thế Lý Duy Nguyên bình tĩnh hỏi nàng một câu: "Uyển Uyển, làm sao muội biết sau này ta sẽ trở thành Tể Tướng?"

Những lời này của hắn giống như một gáo nước tạt lạnh vào người nàng, nháy mắt liền đem những tưởng tượng tốt đẹp trong đầu của nàng kèo về.

Không xong rồi! Nhất thời quá đắc ý mà lỡ miệng mất rồi.

Nhưng Lý Lệnh Uyển là một người nhanh trí liền tìm cho mình một lý do, nàng lập tức cười xán lạn, bộ dạng thành thật nói: " Bởi vì ca ca của muội là người lợi hại nhất. Uyển Uyển tin tưởng chỉ cần huynh học tập thật tốt, sau này tương lai nhất định sẽ làm được Tể tướng."

Tuy rằng bề ngoài nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại có chút lo sợ cùng bất an. Cũng không biết những lời này có lừa gạt được hắn không.

Nhưng hắn biết những lời nói này chỉ là lời nói dối. Bởi vì trong lúc Lý Lệnh Uyển nghe thấy câu hỏi của hắn, vẻ mặt nàng chợt cứng đờ.

Lý Duy Nguyên vừa kịp nhìn thấy, nàng đã vội trở lại bộ dạng bình thường, sau đó nàng còn tươi cười trả lời hắn, bất quá nàng làm như vậy chỉ là càng giấu đầu lòi đuôi.

Vì thế Lý Duy Nguyên không thể không hoài nghi Lý Lệnh Uyển chắc chắn đã biết trước được chuyện gì đó.

Tóm lại nàng biết những gì? Tại sao nàng biết rõ tương lai hắn sẽ trở thành Tể tướng? Cho nên vì chuyện này mà nàng cố ý tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, nàng vì chuyện đó mới tươi cười với hắn sao?

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, Lý Lệnh Uyển chỉ là đứa bé tám tuổi, hơn nữa nàng chỉ mang hình hài của một đứa trẻ, làm sao nàng có thể biết trước chuyện tương lai?

Hắn lại nhớ đến việc Lý Lệnh Uyển sau khi té ngã tỉnh dậy lại trở thành một người khác. Lúc ấy hắn tận mắt chứng kiến nàng chảy rất nhiều máu, đôi mắt vô cùng hoảng sợ, sắc mặt lại tái nhợt, khi đó hắn cho rằng nàng sẽ chết.

Nhưng không hiểu vì sao nàng lại không chết, ngược lại khi tỉnh dậy dường như thay đổi thành một người khác, còn ra sức tiếp cận hắn cũng như lấy lòng hắn....

Bàn tay đặt trên thư án của Lý Duy Nguyên nắm chặt lại, ánh mắt nhìn Lý Lệnh Uyển sâu không thấy đáy, vẻ mặt cũng có chút u ám.

Lý Lệnh Uyển bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, tay chân cũng lạnh buốt.

Bộ dạng này của Lý Duy Nguyên thật sự rất dọa người. Nàng cố gắng bình tĩnh dù trái tim nhỏ bé của nàng đang đập liên hồi, có thể chỉ một giây nữa thôi sẽ nhảy ra ngoài ngay, sau đó nàng chần chừ gọi một tiếng: " Ca ca?"

Chỉ vì trong lòng nàng đang sợ hãi, cho nên giọng nói của nàng cũng có chút run sợ, gương mặt cũng trở nên trắng bệch. Xem ra con nhóc này bị hắn dọa sợ mất rồi.

Lý Duy Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt, không nhìn nàng nữa, chỉ thấp giọng ừ một tiếng, hỏi: " Chuyện gì?"

Lý Lệnh Uyển cố gượng cười nói: " Không, không có việc gì, chỉ là, chỉ là muội muốn gọi huynh một tiếng ca ca thôi."

Lý Duy Nguyên lại lạnh nhạt ừ một tiếng, tiếp đó ngừng một chút, lại nhẹ giọng nói: " Cũng đã muộn, muội vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi." Ý tứ này của hắn chính là muốn đuổi khách đây mà.

Lý Lệnh Uyển thật sự cảm thấy trong lòng đầy bất an, nhưng nàng cũng không nghĩ đến khả năng Lý Duy Nguyên đang nghi ngờ nàng.

Rốt cuộc người nơi này làm sao biết được nàng là người xuyên đến đây? Đó là sự việc khó ai mà chấp nhận được, cũng không ai sẽ tin tưởng việc này đâu.

Nhưng nàng đã quên một việc, người xưa vẫn tin có ma quỷ nhập vào người. Chẳng phải các loại tiểu thuyết kinh dị đều ghi lại đó sao, hơn nữa người ở đây lại rất tin vào quỷ thần, cho nên việc nàng trở thành như vậy sẽ làm người khác dễ dàng tin nàng đang bị ma quỷ nhập.

Cuối cùng Lý Lệnh Uyển không dám lên tiếng, cắn môi xoay người yên lặng rời đi. Nàng thật sự không dám tiếp tục ở lại nơi này của Lý Duy Nguyên nữa.

Thứ nhất nàng không đoán ra, vì sao đột nhiên hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt u ám như vậy. Thứ hai nếu nàng tiếp tục ở lại đây e rằng sẽ lộ ra chút sơ hở nào đó, cho nên tạm thời trở về vẫn là cách tốt nhất.

Bất quá sau khi trở về nằm lên giường nàng lại cảm thấy phiền não muốn chết, cảm thấy bản thân sao có thể ngu ngốc như vậy.

Lý Duy Nguyên chỉ vừa có chút thiện cảm đối với nàng, thì nàng đã bắt đầu trở nên đắc ý vênh váo, còn ở trước mặt hắn ăn nói tuỳ tiện.

Nhưng bây giờ những nỗ lực lúc trước tất cả đều biến mất, sau này nàng phải cố gắng lấy lòng hắn hơn nữa.

Căn bản nàng không hiểu được trong lòng Lý Duy Nguyên có tức giận nàng hay không, sau này phải làm thế nào để hắn có lại thiện cảm với nàng đây?

Đêm nay Lý Lệnh Uyển lại gặp ác mộng, trong mơ vẫn là cảnh tượng tại ngôi miếu hoang tuyết rơi đầy trời, nàng bị cắt đầu lưỡi, bị ép uống đoạn trường thảo.

Một nam nhân khoác áo choàng màu đen, khí chất thanh tao lịch sự, dung mạo xuất trần. Người nam nhân đó nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, chỉ cần người khác nhìn thấy đã cảm thấy sợ hãi.

Nàng rất đau đớn, cảm giác thật sự tuyệt vọng. Cho dù nàng giật mình tỉnh giấc cảm giác ấy cũng không vơi đi.

Tiểu Phiến đem nước vào cho nàng rửa mặt chải đầu, Tiểu Ngọc lại bưng đồ ăn sáng đến cho nàng, nhưng nàng vẫn thất thần ngồi giống như người gỗ.

Sau đó Họa Bình đến búi tóc cho nàng, đến cả đồ ăn sáng nàng cũng không dùng, nàng mang theo Tiểu Phiến cúi đầu rầu rĩ ra khỏi cửa viện.

Chỉ là chưa bước ra khỏi cửa viện hai bước, bỗng nàng nghe Tiểu Phiến nhỏ giọng nói với nàng: " Tiểu thư, đại thiếu gia đang đứng ở phía trước."

Lý Lệnh Uyển nghe thấy lời này cảm giác như tròng đầu có ai dùng búa gõ mạnh vào vậy, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Đầu xuân dưới ánh mặt trời sáng sớm, thiếu niên trên người mặc bộ y phục màu xanh khoác áo bông đứng thẳng người tại nơi đó. Nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, Lý Duy Nguyên liền nhấc chân chậm rãi đi tới.

Lý Lệnh Uyển liền ngẩng đầu nhìn hắn. Mặt trời vừa mới mọc lên ở phía Đông, chút ánh sáng làm nàng chói mắt, nàng hơi nheo mắt lại.

Nàng nhìn thấy thiếu nên kia mỉm cười với mình, ôn hoà nói với: " Tối hôm qua chẳng phải muội đã nói, hôm nay muốn chúng ta cùng nhau đi đến học đường để học sao, cho nên ta đến đây đón muội."

Lý Lệnh Uyển bỗng nhiên bật khóc.Nàng cũng không rõ bản thân tại sao khi nghe được những lời này của hắn lại bật khóc như vậy.

Có lẽ cả đêm toàn nằm mơ thấy ác mộng, nhưng hiện tại lại nhìn thấy hắn đối xử với nàng dịu dàng đến thế, bỗng nhiên trong lòng nàng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Có thể những lời nói của Lý Duy Nguyên thật sự khiến nàng cảm động, cũng có thể đơn giản vì nàng chỉ muốn khóc một trận mà thôi, cho nên nước mắt mới tuôn rơi.

" Ca ca," nàng vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: " Muội cho rằng huynh sẽ không bao giờ để ý đến muội nữa."

Những lời này là sự thật lòng, tối hôm qua cả đêm nàng đều trằn trọc, trong mơ nàng thấy bản thân có kết cuộc bi thảm, nàng cho rằng Lý Duy Nguyên sẽ giống như lúc xưa chán ghét nàng, tương lai sau này của nàng thật ảm đạm.

Nhưng bỗng nhiên người này sáng sớm đã đứng trước mặt nàng, nói với nàng hắn đến đây đón nàng cùng đi học, làm sao nàng không khóc cho được, làm sao không cảm động?

Cái tâm tình này, con mẹ nó thật giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc mà, đúng là còn muốn la lớn lên một chút nữa.

Nhìn nàng vừa khóc vừa có chút oán trách cùng chất vấn mình, Lý Duy Nguyên chỉ cười khẽ, sau đó lên tiếng: " Uyển Uyển, làm sao mà ta không để ý đến muội?"

Bất luận nàng là ai, trong lòng nàng vì mục đích gì mà muốn tiếp cận ta, điều đó không còn quan trọng nữa, ta chỉ cần nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta mà thôi.

Ta hy vọng nàng chỉ cười với mỗi ta là đủ rồi, ta nguyện cả đời này sẽ quan tâm nàng. Cho dù đúng như lời đã nàng nói, sau này ta có thể ngồi vào vị trí Tể tướng, nhất định ta sẽ che chở nàng dưới đôi cánh của mình, thế gian này mặc cho nàng tung hoành.

Đó là những điều mà hắn đã thức trắng một đêm để đúc kết ra. Ban đầu hắn cũng từng do dự, hắn không biết bản thân đang đối mặt với loại người gì, hay căn bản nàng không phải là người bình thường.

Mặc dù hắn từng có suy nghĩ muốn cách xa nàng, thậm chí còn muốn báo cho lão thái thái biết, để bà thỉnh cao nhân đến trục xuất cái thứ gì đó đang bám vào người nàng đi, nhưng hắn luyến tiếc.

Hắn luyến tiếc Lý Lệnh Uyển hiện tại. Hắn sợ đánh mất đi nụ cười xinh đẹp của nàng dành cho hắn, đánh mất một người luôn quan tâm hắn, người luôn đi theo phía sau hắn gọi từng tiếng ca ca.

Nếu hiện tại không còn Lý Lệnh Uyển nữa, thì cuộc sống của hắn sẽ trở về như ngày xưa lạnh lẽo, u ám cùng cô độc. Cho nên hắn như thế nào cũng không buông bỏ được, hắn làm sao đành lòng huỷ diệt đi thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn?

Lý Duy Nguyên chợt mỉm cười, sau đó hắn xoay người, hướng về phía ánh sáng mà chậm rãi đi trước, ngay sau đó Lý Lệnh Uyển cũng nhanh chân đuổi theo, nghiêng đầu nhìn hắn gọi: " Ca ca, huynh đi từ từ đợi muội với."

*

Chờ đến khi Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên tới tiền viện, bọn họ liền tách nhau ra đi vào học đường, vừa mới vào phòng hắn liền nhìn thấy Lý Duy Lăng đang ngồi trên bàn cúi đầu đọc sách.

Thân là trưởng tử của nhị phòng, cũng trưởng tôn của Lý gia. Tất cả y phục của Lý Duy Lăng đều thuộc dạng tốt nhất.

Hiện tại hắn ta mặc trên người y phục màu xanh ngọc khoác áo choàng làm bằng tơ lụa, trên đầu vấn tóc bằng mảo làm từ bạch ngọc, trên thư án lại bày biện văn phòng tứ bảo cũng đều là đồ tốt nhất.

Hôm qua Lý Tu Tùng đến cầu xin lão thái thái cho Lý Duy Nguyên được đi học, lão thái thái cũng đã đồng ý, sau đó Lý Tu Tùng trở về liền kêu người mua một bộ văn phòng tứ bảo, tự mình đem đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.

Vẫn là Cẩn Ngôn ra mở cửa, hỏi rõ Lý Tu Tùng đến đây làm gì. Sau đó Cẩn Ngôn nhanh tay tiếp nhận đồ vật trong tay Lý Tu Tùng.

Cẩn Ngôn liền xoay người đóng cửa tiểu viện lại, cũng không có ý định mời Lý Tu Tùng vào trong. Từ đầu đến cuối Lý Duy Nguyên đều không bước ra gặp mặt Lý Tu Tùng dù chỉ một lần.

Đột nhiên trong lòng Lý Tu Tùng cảm thấy thật chua xót, ông ta cho rằng Lý Duy Nguyên rất hận ông ta, cho nên mới không chịu gặp mặt ông ta.

Vốn dĩ Lý Duy Nguyên là đích trưởng tôn cực kỳ tôn quý của Lý phủ, nhưng chỉ vì bản thân Lý Tu Tùng quá yếu đuối không thể nào bảo vệ tốt cho Lý Duy Nguyên.

Hơn nữa ông ta biết rõ mấy năm nay Lý Duy Nguyên luôn bị người khác xem thường, chà đạp, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng không bằng.

Lúc đó Lý Tu Tùng đứng trước cửa viện rơi nước mắt, ông ta thở dài rồi xoay người thất tha thất thiểu rời đi.

Từ nãy đến giờ, Lý Duy Nguyên vẫn im lặng đứng sau cánh cửa nhìn xuyên qua khe cửa quan sát Lý Tu Tùng, sau khi nhìn thấy Lý Tu Tùng rời đi, lúc này Lý Duy Nguyên mới quay về phòng.

Hiện tại Lý Duy Nguyên đi đến phía sau thư án sau đó liền ngồi xuống, hắn đưa tay lấy trong túi ra một bộ văn phòng tứ bảo mà ngày hôm qua Lý Tu Tùng đã đem tới cho hắn, đặt chúng lên trên thư án.

Lý Tu Tùng thân là đích trưởng tử của Lý phủ, nhưng tính tới thời điểm hiện tại, ông ta cũng không có công danh gì trong tay, cũng không làm nên được chuyện gì, nhưng ít nhiều gì trong tay ông ta cũng có chút đồ tốt.

Hơn nữa bởi vì trong lòng ông ta cảm thấy hổ thẹn với Lý Duy Nguyên, cho nên có cơ hội ông ta chỉ muốn đem đến cho Lý Duy Nguyên những đồ tốt nhất.

Bộ văn phòng tứ bảo này gồm có giấy, mực Huy Châu, bút lông làm từ ngà voi của Hồ Châu, nghiên mực Đoan Khê, không có cái nào mà không phải là đồ vật nổi tiếng.

Đặc biệt là nghiên mực Đoan Khê kia, chất liệu thạch tinh tế non nớt, hoa văn tươi đẹp, mặt trên lại điêu khắc lưu vân cổ Tùng Sơn thạch, vừa thấy là đã biết những món đồ đó cực kỳ quý trọng.

Tối hôm qua sau khi Cẩn Ngôn tiếp nhận đồ vật của Lý Tu Tùng, hắn ta liền đem đến cho Lý Duy Nguyên xem, nhưng Lý Duy Nguyên không dụng vào chúng.

Lý Duy Nguyên cứ cho rằng chỉ là một bộ văn phòng tứ bảo bình thường mà thôi, nhưng không ngờ tới chúng đều là những vật quý giá.

Nhưng người như hắn khi sử dụng những đồ vật quý giá sẽ khiến người khác chú ý, tất nhiên sẽ lắm mồm ăn nói lung tung.

Vì thế khi Lý Duy Nguyên nhìn đến chúng, hắn hơi nhíu mày. Lúc này người ngồi phía trước hắn lại là Lý Duy Lăng, hiện tại Lý Duy Lăng đã quay đầu nhìn lại.

———————-///——————

Hời ơi Nguyên ca ca anh nghĩ bé Uyển là yêu quái thật hả 😂😂 Bé Uyển đã làm nên tội tình gì mà anh lại nói em nó như thế, mà đoạn này tình cảm anh đành cho bé Uyển sâu đậm thật. Chuẩn bị tính thần chương sau có biến bà con ơi!!!