Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!

Chương 7

Cái ôm của Khương Thiệu rất lớn, rất ấm.

Lục Nhung cuộn trong lòng anh, cảm giác như cả người nhỏ hơn Khương Thiệu một số.

Khương Thiệu ôm chặt cái eo nhỏ của Lục Nhung trêu đùa, giống như đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật.

“Sao lại cứ thấy cậu chưa lớn vậy nhỉ.” Khương Thiệu nói “Làm tôi có cảm tưởng mình đang làm tình với trẻ vị thành niên ấy.”

“Tôi, tôi, tôi…”

“Có lúc còn giống một con thú con bị kinh hãi nữa.” Môi Khương Thiệu dán lên vành tai đỏ bừng của Lục Nhung, tỏ ý muốn cắn “Có phải, cậu cố ý quyến rũ tôi hay không?”

Lỗ tai Lục Nhung bị Khương Thiệu làm nóng bừng.

Cậu vỗn dĩ không biết cách nói chuyện với người khác, nghe Khương Thiệu nói thế cũng không biết phản bác làm sao.

Lục Nhung vùi mình trong lòng Khương Thiệu giả bộ ngủ.

Khương Thiệu bận cả ngày, lại dằn vặt Lục Nhung cả đêm, có chút mệt mỏi, hơi thở rất nhanh đã phả ra đều đều.

Lỗ tai Lục Nhung dán lên ngực anh.

Thình.

Thịch.

Thình.

Thịch.

Nhịp tim của Khương Thiệu bình ổn mà hữu lực.

Lục Nhung không dám động.

Đến cả hít thở cũng không dám hít thở mạnh.

Qua một lúc lâu, xác định Khương Thiệu đã ngủ, cậu mới nhỏ giọng nói “Xin lỗi… Xin, xin, xin lỗi… Tôi, tôi không biết…”

Lục Nhung nhắm mắt.

Mi mắt ướt sũng.

Sau khi ngủ, Lục Nhung mơ một giấc mơ.

Cậu đang chạy trong sân tập.

Xung quanh có rất nhiều người.

Là tiết thể dục.

Kiểm tra chạy 1500m.

Đám con gái đã chạy xong, đang ríu rít nói chuyện phía xa xa.

Cậu chạy rất lâu, rất lâu.

Cảm thấy mệt chết đi được.

Người chạy cùng cậu càng ngày càng ít.

Lúc chạy đến chỗ thầy thể dục đứng, đã không còn ai chạy cùng cậu nữa.

Cậu ngạc nhiên, muốn đứng lại.

“Em hãy còn một vòng nữa.” Thầy thể dục nói.

Những người khác ha ha bật cười.

Mặt Lục Nhung đỏ bừng, chạy về phía trước.

“Cậu yếu thật đấy.” Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.

Lục Nhung quay đầu nhìn.

Khuôn mặt của Khương Thiệu hiện ra trước mặt cậu.

“Chạy chậm như thế, sao cậu làm được vậy?” Khương Thiệu nhướn mày nhìn cậu.

Mặt Lục Nhung càng đỏ “Tôi, tôi, tôi…”

Khương Thiệu cười lớn “Đồ, đồ đồ đồ nói lắp, cậu thật thật thật đáng đáng đáng đáng yêu ha.”

Lục Nhung hơi tức giận.

Cậu quyết định không để ý đến anh nữa.

“Người khác đều chạy xong hết rồi.” Khương Thiệu vẫn tiếp tục nói.

“Chỉ còn mỗi mình cậu đang chạy thôi.”

“Có nhiều người nhìn cậu lắm.”

“Anh, anh anh…” Anh thật, thật quá đáng!

Khương Thiệu vừa châm chọc vừa chạy cùng cậu hết một vòng.

Lục Nhung đã quên việc nhìn xung quanh, chỉ lo tức giận với Khương Thiệu.

Tiếng của thầy thể dục truyền tới tai Lục Nhung “Lục Nhung, đừng chạy nữa! Em đã chạy đủ 1500m rồi.”

Mặt Lục Nhung lại lại đỏ lên.

Khương Thiệu đỡ cậu, để cậu bước chậm về phía trước.

“Anh Khương đẹp trai quá đi!”

Bạn cùng lớp ở cạnh cảm thán.

Lục Nhung quay đầu nhìn.

Khương Thiệu liếc mắt.

“Anh, anh Khương, cảm, cảm ơn anh.” Lục Nhung lí nhí nói.

“Không, không, không cần cảm ơn đâu.” Khương Thiệu đáp.

“…”

Giấc mơ này rất dài.

Lúc Lục Nhung tỉnh lại, trời đã sáng.

Một bàn tay to rộng sờ trán cậu.

“Cậu lại sốt rồi.” Khương Thiệu nói “Cậu yếu thật đấy, Lục Nhung.”

“Tôi, tôi, tôi…” Lục Nhung không nói lên lời.

“Hôm nay tôi không có việc gì, lại bất đắc dĩ ở lại chăm sóc cậu vậy.”

“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung lấy dũng khí hô lên.

Khương Thiệu chăm chú nhìn cậu.

Lục Nhung im bặt.

Khương Thiệu nắm tay cậu, chầm chậm chơi đùa.

Lục Nhung nhỏ giọng nói “Tôi, tôi muốn ăn cháo.”

Khương Thiệu hôn lên mặt cậu “Được, người bệnh là to nhất.”

Khương Thiệu đứng dậy ra ngoài.

Lúc Nhung kéo chăn lên cao.

Che đi viền mắt ửng hồng.

Cậu, cậu, cậu vẫn không thể nói ra được.

Cậu, cậu thật xấu xa.