Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 14: Ba mẹ Thương Lê

Thường Lê thật sự không thích cùng mẹ nói chuyện của ba cô.

    

Ba của cô, Thường Thạch Lâm trong giới thượng lưu là một tên phá của chính hiệu, cũng chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời Thường lão gia.

    

Đã không có tí thiên phú kinh doanh nào thì thôi đi, đời sống sinh hoạt cá nhân của Thường Thạch Lâm cũng cực kì hỗn loạn.

    

Khi còn trẻ gặp được mẹ của Thường Lê là Bạch Ý. Vào thời điểm đó Bạch gia cũng coi là giàu có, nhưng so với Thường gia vẫn là không cùng đẳng cấp, Thường Thạch Lâm đối với Bạch Ý vừa gặp đã yêu, đồng thời theo đuổi vô cùng mãnh liệt.

    

Thường lão gia lúc đó còn phản đối hôn sự của bọn họ, nhưng Thường Thạch Lâm căn bản không nghe, hùng hùng hổ hổ cùng Bạch Ý đi đăng ký kết hôn, Thường lão gia đuổi hai người họ ra khỏi nhà kết quả hai tháng sau Bạch Ý liền mang thai Thường Lê, lúc này mới thực sự bước chân vào Thường gia.

    

Đáng tiếc, cuộc hôn nhân lãng mạn mà mọi người nghĩ là nhất kiến chung tình*, trải qua bao trắc trở kia lại chẳng kéo dài được bao lâu.

*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu, chỉ yêu duy nhất người đó.

    

Từ bé, trong trí nhớ Thường Lê ba mẹ rất hay cãi nhau, lớn lên một chút thì Thường Thạch Lâm không về nhà, hắn ở bên ngoài bao nuôi phụ nữ, lúc còn rất nhỏ Thường Lê đã biết.

    

Vào sinh nhật mười bốn tuổi của cô, Thường Thạch Lâm tặng cho cô một niềm vui, hắn ôm con riêng của hắn đến gặp Thường lão gia, chắc là muốn đi theo con đường mà Bạch Ý đã được chấp nhận hồi đó, dùng đứa trẻ để Thường lão gia chấp nhận người phụ nữ kia.

    

Kết quả liền trực tiếp bị Thường lão gia đuổi ra ngoài.

    

Thường Lê lúc ấy mặt không đổi sắc tiếp tục thắp mười bốn cây nến, cầu nguyện, thổi nến, nhìn qua giống như không bị ảnh hưởng bởi sự việc ban nãy.

    

Thường lão gia và Thường lão phu nhân từ trước đến nay đều yêu cô cháu gái xinh đẹp nhu thuận này nhất.

    

Lúc ấy Thường lão gia hỏi cô: "Lê Lê ước cái gì vậy, xem xem ông nội có giúp được cháu không nào?"

    

Thường Lê hỏi: "Có thể, ông nội sẽ giúp cháu thực hiện sao?"

    

Thường lão gia cười nói: "Đương nhiên, Lê Lê muốn sao trên trời ông nội cũng sẽ hái xuống a".

    

Thường Lê nói: "Người thừa kế Thường gia chỉ có thể là một mình cháu".

   

Mộ đứa bé mười bốn tuổi nói ra những lời như vậy dù là Thường lão gia cũng phải sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền ôm cô vào lòng nghiêm túc nói: Thường gia trừ cô không có người thứ hai thừa kế.

    

Thường Lê xưa nay không ngốc, thậm chí lúc mười bồn tuổi càng hiểu chiến lược hơn so với Thường Thạch Lâm, biết được cách vận dụng triệt để ưu thế của mình.

    

Kỳ thật cô đối với tài sản của Thường gia hoàn toàn không hứng thú, chỉ là không muốn nó rơi vào tay người ngoài, một đồng cũng không được.

    

Dựa vào cái gì cho bọn họ.

    

-

    

Xung quanh quá nhiều người vây xem, Thường Lê cùng Bạch Ý ngồi vào trong xe.

    

"Ông nội để Thường Thạch Lâm và con của hắn ở lại rồi?".

    

Từ sau lần sinh nhật kia, Thường Lê không kêu hắn một tiếng ba nào nữa.

    

Bạch Ý tháo kính râm, chỉnh lại tóc, dáng vẻ ưu nhã: "Không phải, hắn ta mua một căn nhà nhỏ ở bên cạnh, chắc là về sau sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt ông nội con".

    

Thường Lê liếc nhìn Bạch Ý, cảm thấy thật buồn cười, tự nguyện gả đi, mọi chuyện xảy ra trắng trợn trước mắt cũng không lựa chọn ly hôn, chỉ đặc biệt ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, để cô củng cố tuyến phòng thủ trong lòng ông nội.

    

Thường Lê cúi đầu, cầm khăn ước lau sạch màu trên tay: "Hắn muốn ở liền ở a".

    

Bạch Ý nhìn động tác của cô nhíu mày: "Con thật bình tĩnh a, mỗi ngày đều làm những việc vô dụng này về sau làm sao kế thừa gia nghiệp, con nghĩ ông ấy sẽ ngốc đến mức giao hết gia nghiệp cho một người cái gì cũng không biết như con sao?"

    

Thường Lê giương mắt: "Vậy mẹ đi mà tranh".

    

Sự lạnh lùng gai góc của cô cuối cùng cũng khiến Bạch Ý gỡ bỏ lớp nguỵ trang thanh nhã kia, âm thanh cũng thêm phần sắc nhọn: Mẹ đi tranh? Mẹ đây là vì ai a? ! Con mỗi ngày vẽ vời những thứ linh tinh chẳng có tiền đồ gì cả? !"

    

Thường Lê cảm thấy khó mà tin được, Bạch Ý một người phụ nữ thực dụng và không có tí thưởng thức nghệ thuật nào, lại có thể khiến con người ăn chơi trác táng Thường Thạch Lâm kia yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?

    

Thấy cô không có phản ứng, Bạch Ý giật lấy khăn ướt trong tay cô ném qua một bên, giọng nói lại cao hơn: "Con xem một chút bộ dạng của con bây giờ! Nói là con gái của mẹ ai tin chứ! Cùng tên ăn mày khác nhau sao!"

    

Thường Lê cười khẽ, thanh âm lạnh nhạt: "Vậy con không làm bẩn mắt của mẹ nữa".

    

Cô nói xong liền xuống xe đóng sầm cửa lại

    

-

    

Người xung quanh xem vẽ graffiti đã tan hết.

    

Thời tiết tháng chín, dù đã là buổi chiều nhưng trời vẫn oi bức lạ thường, Thường Lê mắt không biểu cảm nhìn con phố xung quanh, lấy điện thoại di động ra xem, do dự một chút lại bỏ vào.

    

"Hứa tổng, có cần tôi đi lên đón Thường tiểu thư không?" tài xế hỏi.

    

Hứa Ninh Thanh không nói chuyện, hơi nhíu lông mày nhìn cô nhóc đang ngước cổ lên nhìn bức graffiti bên lề đường, hốc mắt cô phiếm hồng, biểu tình dồn nén.

    

Khoảng một phút sau, biểu cảm trên mặt mới thả lỏng, cô cúi đầu, cố gắng trợn to đôi mắt không để nước mắt rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn vội vàng đưa tay lên lau khoé mắt.

    

Hắn nhìn Thường Lê lau xong nước mắt sau đó lại cầm quai túi trên vai nhảy lên xốc xốc hai cái, khoa trương hít thật sâu, khôi phục bộ dạng bình thường nhún nhảy một cái, một lần nữa đi vào trường học.

    

Khoảnh khắc đó trong lòng hắn sinh ra một cảm xúc phẫn nộ khó tả.

    

Hứa Ninh Thanh có nghe qua chuyện của Thường Thạch Lâm cùng Bạch Ý, ban đầu hoàn toàn kinh ngạc vì sao hai con người đó có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ như vậy.

    

Lái xe nhìn cũng đau lòng: "Hứa tổng, bây giờ phải làm sao ạ?".

Người đàn ông thu lại tầm mắt, nghiêng đầu nâng khoé mắt lạnh thấu xương, hắn nhắm lại mắt: "Cứ để vậy, đi tiệc rượu đã".

    

Thường Lê đi đến phòng học vẽ của trường.

    

Chìa khoá phòng học vẽ là hôm qua Lý Khâm đưa cho cô, Thường Lê chỉnh giá vẽ pha màu bắt đầu vẽ tranh.

    

Đôi mắt cô gái nhỏ vẫn còn đỏ, hàng lông mi ẩm ướt, chóp mũi phiếm hồng, không tự chủ được nấc lên vài cái.

    

Mà bên này, lúc Hứa Ninh Thanh chạy tới tiệc rượu đã muộn, bị mọi người xung quanh phạt ba chén.

    

Hứa Ninh Thanh hay tham gia loại tiệc tối chơi đêm này, không ít ngày bình thường vui đùa cùng bạn bè uống rượu nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua không chậm.

    

Nhưng hôm nay hiển nhiên không giống như thế.

Phòng Tề phát hiện hắn đang lơ đãng: "Sao vậy Hứa thiếu, hôm nay trông thật hiền nha?"

    

Hứa Ninh Thanh giương mắt, lười biếng nhấc lông mày, cười nhạo một tiếng: "Tôi giống cậu sao?".

    

Mọi người tụ tập nói chuyện phiếm nhưng Hứa Ninh Thanh không có tham gia, cuối cùng vẫn lấy di động ra lần đầu tiên gọi cho Thường Lê.

    

Không đổ chuông, tắt máy.

    

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, lại ngồi thêm hai phút, Phạm Mạnh Minh vừa cầm chén rượu đi qua thì thấy hắn đứng dậy.

    

"Đi đâu vậy?" Phạm Mạnh Minh hỏi.

    

Người đàn ông không nói gì, cầm áo khoác lên trực tiếp ra khỏi đại sảnh.