Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ

Chương 42


CHAP 42: EM CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÓ…
- Thưa thiếu gia,người đó đến rồi…
- Được rồi cậu ra ngoài đi…
- Mời cô ngồi…
- Dạ…- Cô gái như si mê người con trai trước mặt,anh ta còn đẹp hơn cả ánh bình minh hay kim cương,luôn toả sáng,vẻ thanh tú,baby lại toả ra 1 chút gì đó Tây rất hiện đại,anh ta mang 1 vẻ đẹp kiểu mà bây giờ các nữ sinh rất thích…
- Cô chính là người luôn theo hầu Lục Thiếu gia 6 năm qua…

- Vâng ạ,từ lúc thiếu gia mua căn biệt thự đó…
- Bây giờ,1 khi cô quyết định đến đây…thì không còn con đường quay lại…cô cứ thật thà với tôi,tôi sẽ không bạt đãi…
- Vâng ạ,anh cứ hỏi…
- Thôi được,cô cho tôi biết,thật ra Thiếu phu nhân của cô là ai?
- Thiếu phu nhân?sự thật thì tôi cũng không biết thân phận của cô ấy…suốt 6 năm tôi làm việc ở biệt thự,thiếu gia bảo chúng tôi đến đó chăm sóc và canh giữ căn nhà,trong suốt 2 năm tôi không hề gặp qua thiếu gia,nhưng 4 năm trước,Thiếu gia bỗng đưa 1 cô gái từ đâu về,nghe nói được thiếu gia cứu về…nhưng cứu từ đâu thì không biết…
- Vậy là họ gặp nhau 4 năm trước?
- Vâng,nghe nói đó là lần đầu tiên Thiếu gia gặp thiếu phu nhân,nhưng tôi nghe nói là 12 năm trước,người con gái này từng cứu thiếu gia,và là người thiếu gia tìm kiếm lâu nay…cậu ấy gọi cô ấy là nàng tiên cá…4 năm trước,bỗng nhiên Thiếu gia bồng 1 cô gái về giữa đêm tối,toàn thân cô gái ấy ướt sũng,hơi thở thoi thóp…bác sĩ bảo có thể khó qua khỏi…nhưng Thiếu gia không bỏ cuộc,cậu ấy tìm mọi cách,cuối cùng cũng giữ được hơi thở của cô ấy…nhưng cô ấy mê man suốt 1 tháng sau đó…
- 1 tháng…?
- Đúng vậy,thiếu gia không hề rời cô ấy nữa bước,ngày ngày chăm sóc cô ấy tận tình…coi quý cô ấy hơn cả mạng của mình…rồi đột nhiên sau 1 tháng ngủ say,cô gái ấy tỉnh lại…và sáng hôm sau,Thiếu gia đưa cô ấy thông báo,họ sẽ kết hôn…rồi 2 ngày sau cô ấy thành Thiếu phu nhân của tôi…cậu gọi cô ấy là Tiểu Ngư…
- Vậy là cậu ta kết hôn cách đây 4 năm…Tiểu Ngư sao?
- Vâng ạ,thiếu gia yêu thương thiếu Phu Nhân vô vàng,cô ấy như 1 sủng vật được Thiếu gia cưng chiều hết mực,chỉ cần cô ấy vui,thiếu gia có thể hái cả sao trên trời,đánh đổi mọi thứ,bảo bệ cô ấy từng giây từng phút không để ai làm tổn hại đến Thiếu phu nhân,suốt 4 năm qua,Thiếu gia dùng hết thời gian để ở cạnh yêu thương,chăm sóc,chiều chuộng thiếu phu nhân…Tôi thấy 2 vợ chồng,có rất nhiều việc có thể làm cùng nhau,nhưng phần lớn thời gian của Thiếu Gia là trên giường với Thiếu phu nhân,ngày ngày chỉ ở trong phòng,đi dạo,đi ra biển,đồng hoa…đi đâu cậu cũng mang thiếu phu nhân bên mình,suốt thời gian qua,cậu ấy chỉ rời khỏi đảo 2 lần,còn lại 1 bước cũng không rời cô ấy…cậu sũng nịnh Thiếu phu nhân vô vàng,không cho cô ấy làm gì,cũng không cho ai chăm sóc cô ấy,tự mình lo lắng cho Thiếu phu nhân từng miếng ăn,viên thuốc…
- Thuốc…?

- Đúng vậy,tâm thần thiếu phu nhân không bình thường…rất hay kích động…lâu lâu lại phát bệnh rất đáng sợ,lúc thường…cô ấy cứ như 1 đứa trẻ 4 tuổi…không biết tại sao Thiếu gia có thể yêu 1 kẻ loạn trí được nhì…
- Loạn trí…?
- Vâng,có lẽ do cô ấy bị cú sốc gì đó trong quá khứ,cô ấy không hề nhớ chuyện trước kia,đầu óc không bình thường…
- Mất trí? – Gia Bảo cảm thấy rất khó hiểu và có rất nhiều mâu thuẩn về cô gái này,thật ra cô ta là ai…- Hết rồi sao?cô có thể ra ngoài,tôi sẽ chuyễn tiền vào tài khoảng cho cô…
- A…vâng ạ…à tôi chợt nhớ ra 1 chuyện…lúc Thiếu gia đưa cô ấy về…trên người hình như chảy rất nhiều máu…nghe nói là hư thai…
- Hư thai?…
Tại văn phòng của 1 toà nhà cao nhất Thành phố,1 chàng trai ngồi tựa ra ghế,tay mân mê tách trà…ánh mắt cậu mang 1 nỗi bi thương vô bờ,ánh mắt sắc lạnh ấy mang 1 nỗi buồn không thể tả,mái tóc vàng,gương mắt tuấn mĩ hoàn hảo,làn da trắng,bộ vest trắng và chiếc khoen mũi lấp lánh,làm cậu trông như 1 bức tranh hoàn mỹ hay 1 pho tượng sáp…
- Phía anh ta vẫn không có động tĩnh gì sao…?
- Vâng ạ,phía Shine vẫn yên ắng,nghe nói vẫn chưa tìm được tin tức gì về người đó…nhưng anh ta đang điều tra 1 người…
- Ai?
- Lục Tử Khiêm…
- Lục Tử Khiêm sao?- Gia Kỳ đặt tách trà trên tay xuống,ánh mắt sắc lạnh không che giấu được vẽ ngạc nhiên…

- Vâng,theo thông tin ngầm,anh ta đang điều tra về cuộc sống của Lục thiếu gia,theo tôi điều tra thì…sáng ngày mai…Lục Thiếu Gia sẽ đưa vợ mình về nước…về tổ chức tiệc chào mừng cô ấy tại 1 hòn đảo nhà họ Lục ….
- Vợ? – Gia Kỳ không khỏi bị ngạc nhiên làm cho giật mình…
- Vâng ạ…người vợ cậu ta bí mật cưới cách đây 4 năm,suốt 4 năm qua…cùng vợ ngọt ngào,lần trốn trên 1 hòn đảo nhỏ…lần này nghe nói,chính thức công khai cô gái này…không rõ lý do…nhưng điều ngạc nhiên hơn là…cậu ta mời chúng ta…và cả anh ta cũng sẽ đến…
- Anh ta cụng sẽ đến sao…nhất định là có manh mối gì đó của cô ấy…mau chuẩn bị,tôi cũng sẽ đi 1 chuyến…- Gia Kỳ ngồi xoay lưng lại phia cửa,tay nắm chặc tách trà…ánh mắt bi thương và căm phẫn…- Em đang ở đâu chứ…dù em ở đâu…anh nhất định sẽ tìm thấy em…trái tim này ngừng đập quá lâu rồi,em hãy về đây cứu sống lấy anh…em nhất định phải chờ anh…anh không thể không có em…4 năm qua…anh sống không bằng chết…em phải chờ anh…con anh…anh trai…tôi sẽ tìm thấy cô ấy trước…cô ấy là của tôi…tôi sẽ không cho ai cướp đi cô ấy của tôi nữa…không ai được phép…4 năm đã quá đủ rồi…anh yêu em…yêu em hơn tất cả mọi thứ…mỗi ngày 1 yêu em nhiều hơn hôm qua…bây giờ đã yêu em đến mức…không thể kìm chế được mình rồi…
Cùng lúc đó,tại sân bay,mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về 2 người trước mắt,1 chàng trai đẹp trai hoàn mĩ,1 cô gái xinh đẹp hơn tiên,hai người đang tay trong tay bước xuống sân bay,bàn tay chàng trai nắm chặc lấy bàn tay cô gái,ánh mắt hết sức ngọt ngào,dịu dàng quan tâm…ẩn chứa 1 tình yêu thương vô bờ bến…cô gái mặc chiếc váy cổ lọ màu xanh cobalt,bên ngoài khoác 1 chiếc áo giả vest ngắn ngang chân ngực,màu đen,giày bốt ngắn ngang cổ chân màu đen,mái tóc vàng nâu được bới gọn trên đỉnh đầu,nép sát vào chàng trai mặc 1 chiếc quần bò màu nhạt,rách tươm rất thời trang,kết hợp với chiếc áo thun màu xanh cobalt đơn giản,và 1 chiếc jacket màu đen,và 1 đôi bốt ngắn,màu đen nốt,trông họ càng thêm xứng đôi…Chàng trai nhìn thấy cô gái có vẻ sợ sệt đám đông,chàng vòng tay qua,ôm chặc lấy vai cô gái,cô gái cũng vòng 2 tay ôm lấy eo chàng trai,cứ thế mà ở trong lòng chàng trai mà bước đi…Nhìn họ,không khỏi ganh tị…
Ơ phía xa,trong 1 chiếc xe hơi màu đen,1 chàng trai mặt quần áo đen,mái tóc màu bạc,ánh mắt và gương mặt băng gí không cảm xúc…
- Kưng à…chào mừng em trở về…anh không thể ở cạnh…em hãy chiến đấu 1 mình,đưa họ…đến vòng cuối cùng của trò chơi…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 42.1