Trần Đình Quân ngây ngẩn nhìn trần nhà, từ lúc tỉnh lại đến giờ hắn đã ở đây, chính xác hơn hắn bị nhốt trong một căn phòng không thấy ánh sáng mặt trời. Hắn nghĩ bản thân không sống nổi sau khi bị Kiều Trang tông nhưng cô ta lại cứu hắn, cô ta không muốn hắn chết một cách thoải mái, ngược lại bắt hắn sống trong sự giày vò. Đúng là một con đàn bà thâm độc!
Trần Đình Quân thân thể chỉ vừa mới hồi phục chút ít, hắn không biết hiện tại mấy giờ, là ngày hay đêm. Hắn cam tâm bị công an giam giữ còn hơn bị nhốt ở đây không biết bản thân khi nào phải chết? Sống trong sự thấp thỏm chính là một loại cực hình.
Lúc này, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, ngay sau đó hắn bị hai tên đàn ông lôi đi. Gần đây tần suất Kiều Trang đến tìm hắn càng nhiều. Chỉ cần cô ta không vui sẽ đến tìm hắn trút giận, vết thương cũ vết thương mới chồng chất lên nhau nhưng chưa lần nào Trịnh Kiều Trang để hắn chết.
Trần Đình Quân bị lôi đến một bờ hồ không rõ vị trí, như thường lệ hắn nhìn thấy Kiều Trang an nhiên ngồi trên xe lăn, gương mặt xinh đẹp, bộ dạng yếu đuối nhưng nội tâm chẳng khác nào rắn rết. Trần Đình Quân vừa căm hận lại vừa sợ hãi nhìn nàng. Bởi những lúc thế này, hắn chỉ còn nửa cái mạng.
Trần Đình Quân co rúm người lại, miệng cũng không dám van xin, hắn muốn hạn chế sự tồn tại của mình trước mặt Kiều Trang, để nàng nhìn hắn không sinh ra quá nhiều chán ghét, có như vậy hắn sẽ bớt chịu đau đớn hơn.
Kiều Trang liếc mắt nhìn hắn, ký ức về buổi triển lãm cùng sự bàng hoàng, sợ hãi trong mắt Khánh Vân làm tâm can nàng thắt lại. Đôi mắt Kiều Trang nhìn Trần Đình Quân càng lúc càng lạnh, hắn chính là nguồn gốc gây ra tất cả.
"Eric..."
Eric nghe Kiều Trang gọi liền hiểu ý, anh đến gần cơ thể run lẩy bẩy của Trần Đình Quân, đem còng số 8 khóa lấy hai cổ tay của hắn. Sau đấy, ra lệnh cho hai tên đàn ông ném hắn xuống hồ.
Trần Đình Quân bất lực, sợ hãi dưới hồ nước lạnh tanh, hắn vùng vẫy trồi lên rồi lại chìm xuống, trong mũi, cổ họng chứa đầy nước hồ.
"Cứu...tôi!"
"Làm...ơn...!"
Kiều Trang nhìn Trần Đình Quân vật lộn, kêu gào giữa cái chết đột nhiên bật cười, tiếng cười mỗi lúc một lạnh lẽo, tàn khốc đến phát run. Nàng dửng dưng nhìn hắn đuối sức chìm xuống đáy hồ lúc này mới ra lệnh.
"Đừng để anh ta chết!"
Ngay lập tức, hai tên mặc vest phóng xuống hồ đem Trần Đình Quân cứu lên, chỉ sau vài lần ấn ngực, hắn ọc ra từng ngụm, từng ngụm nước, gương mặt tái nhợt nửa mê nửa tỉnh nhìn chung quanh, hình ảnh chiếc xe lăn đang xa dần...xa dần. Trần Đình Quân nhắm dần đôi mắt, không biết từ khi nào hình ảnh chiếc xe lăn cùng sự tàn khốc của Trịnh Kiều Trang trở thành nỗi ám ảnh in hắn trong đầu hắn. Hắn sợ hãi người phụ nữ đấy. Sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn có lẽ...gây thù với Trịnh Kiều Trang.
***
"Chủ tịch, vẫn chưa tìm thấy tung tích của cậu Quân." Tuấn chậm rãi nói. Từ ngày Huy rời đi, anh chính là thay thế Huy để làm việc cho Khánh Vân.
Tuấn nhận lệnh xong liền rời đi, trong lòng như có như không cảm thấy có điều không thích hợp.
Khánh Vân dựa vào ghế da, đôi mắt nhắm lại. Sau chuyện của bà ngoại Kiều Trang, cô liền sắp xếp cho Huy sang thành phố khác lập nghiệp. Cô không muốn gợi lại quá khứ đau lòng cho Kiều Trang nên dù Huy đã làm việc cho cô hơn 10 năm cũng không thể sánh bằng em ấy. Chỉ là...Kiều Trang có lẽ không tin cô vì em ấy có thể làm mọi thứ.
Lúc này, điện thoại báo tin nhắn, Khánh Vân xoa xoa trán, nhấn vào xem, hàng loạt hình ảnh hiện lên trước mắt. Khánh Vân mày cũng không nhíu, trong mắt có chút mệt mỏi, không do dự nhấn nút gọi lại.
"Nó không sao chứ?"
"Đã được cứu kịp thời."
Khánh Vân nghe được xác nhận thì ngắt điện thoại, như có như không thở dài.
***
Tuấn đi xuống sảnh đúng lúc gặp Kiều Trang từ bên ngoài đi vào. Anh cúi đầu chào nàng, ánh mắt phức tạp rất nhanh liền khôi phục.
Kiều Trang nhìn Tuấn mặt không đổi sắc khẽ hỏi: "Khánh Vân gần đây thường xuyên đau đầu?"
"Đúng vậy!"
"Đã đi bác sĩ?"
Kiều Trang nhận được xác nhận của Tuấn cũng không hỏi thêm. Tuấn cúi đầu chào nàng một lần nữa mới rời đi. Anh vừa đi vừa nhớ lại chuyện của hơn một tháng trước.
"Giám đốc, tìm tôi?"
Tuấn không giấu được nghi hoặc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn. Anh tất nhiên biết rõ đây là giám đốc G&D cũng là bạn gái của Trần Khánh Vân. Mấy tháng qua làm việc cho Khánh Vân, anh không ít lần gặp qua Kiều Trang, chỉ là không rõ ràng nàng hôm nay gọi anh đến văn phòng G&D vì chuyện gì hay là vì liên quan đến Trần Đình Quân?
Kiều Trang xa xăm nhìn bầu trời qua khung cửa kính, thản nhiên nói: "Em trai anh đánh bài mạng, vay xã hội đen hết mấy tỷ. Mẹ anh cũng vì chuyện này mà bệnh tim nguy kịch."
Tuấn nhíu mày không đáp. Kiều Trang không nhanh không chậm nói tiếp.
"Tôi có thể giúp em trai anh trả hết nợ cũng như lo toàn bộ chi phí phẫu thuật cho bác gái. Chỉ cần anh đáp ứng tôi hai điều kiện."
Nàng khẽ xoay người lại, hờ hững nhìn sắc mặt không được tự nhiên của Tuấn, cười như không cười.
"Thứ nhất, tạm thời đừng nói cho Khánh Vân biết về tung tích của Trần Đình Quân. Thứ hai, tôi muốn anh báo cáo những việc liên quan đến Khánh Vân...trong vòng một năm."
Tuấn hít sâu một hơi, không ngoài dự đoán, Kiều Trang đã biết anh tìm ra tung tích của Trần Đình Quân. Sau khi điều tra ra vụ mất tích, anh không khỏi cảm thấy ớn lạnh với sự đáng sợ của Kiều Trang. Nhưng với những gì mà Trần Đình Quân đã gây ra, bị trả thù là đều mà cậu ta xứng đáng phải nhận lại. Chỉ là, anh không nghĩ sẽ bán đứng "chủ" của mình. Huống chi điều kiện thứ hai của Kiều Trang chẳng khác nào muốn anh giám sát từng hành động của Khánh Vân?
Tuấn kiên định đáp: "Tôi sẽ không làm chuyện bán đứng chủ tịch."
Kiều Trang hơi nhướng mày: "Anh biết rõ tôi sẽ không bao giờ làm chuyện tổn hại đến Khánh Vân."
"Tôi biết giám đốc sẽ không làm chuyện gây bất lợi cho chủ tịch, nhưng những gì cô làm sẽ tổn thương đến cô ấy."
Kiều Trang trầm mặc mấy giây, khóe môi gợn lóe lên một tia cười lạ lẫm: "Tôi cũng muốn biết chị ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào?"
Tuấn nhíu chặt mày, sau đó từ từ giãn ra, bất đắc dĩ nói: "Không còn gì nữa tôi xin đi trước!"
Trước khi Tuấn đi quá xa, Kiều Trang không quên để lại một câu: "Đừng để tôi đợi quá lâu!"
Tuấn mím môi, bàn tay hơi siết lại, một đường đi thẳng ra ngoài.
Khi bị dồn vào bước đường cùng, lương tâm là thứ đôi khi bị bỏ quên!
Tuấn vừa đi Khánh Vân cũng vừa xuống, Kiều Trang nhìn thấy cô, khóe môi không khỏi mỉm cười.
"Hôm nay, em có mệt không?" Khánh Vân ngồi xuống trước mặt nàng, ân cần hỏi.
Kiều Trang lắc đầu, khẽ đề nghị: "Đi dạo một chút có được không?"
Khánh Vân đưa Kiều Trang đi dạo dọc bờ hồ sau đó dừng dưới một góc cây dương liễu, an nhiên nhìn ngắm ông mặt trời đỏ hỏn in hằn trên mặt hồ phẳng lặng.
"Khánh Vân, đã tìm được Trần Đình Quân chưa?" Kiều Trang bỗng hỏi.
Khánh Vân nhìn nàng thật sâu, một lúc mới đáp: "Vẫn chưa!"
"Chị sẽ giao hắn cho công an sao?"
Khánh Vân gật đầu. Mạng sống của mỗi người đều quý giá như nhau, không thể vì hắn làm ác mà bản thân được quyền định đoạt mạng sống của hắn. Trên đời này có pháp trị thì hãy để luật pháp trừng trị hắn.
Kiều Trang không ngạc nhiên, ánh mắt nhìn ra mặt hồ, bình thản hỏi: "Chị gϊếŧ hắn cho em có được không?"
"..." Khánh Vân có chút ngẩn người.
Không nhận được câu trả lời, Kiều Trang mới cất giọng cười, không mang theo một chút oán trách nào, bình đạm nói tiếp: "Em nói giỡn! Dù gì Trần Đình Quân cũng là em trai của chị. Nhưng mà..." Ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn: "Nếu người ngồi xe lăn hôm nay là chị, em sẽ gϊếŧ hắn."
Khánh Vân hơi nhíu mày, cô từ phía sau vòng qua trước, ngồi xổm trước mặt nàng, có chút bất an gọi: "Kiều Trang..."
Kiều Trang chăm chú nhìn Khánh Vân, đưa tay xoa lấy gương mặt cô, khóe môi nhợt nhạt nhướng lên: "Khánh Vân, em có thể vì chị...mà biến thành kẻ điên! Nếu em biến thành kẻ điên chị có còn yêu em không?"
Khánh Vân sững sờ mấy giây Kiều Trang liền bật cười: "Haha...em chỉ đùa thôi! Xem mặt chị kìa!"
Khánh Vân hơi mím môi, cô đứng dậy ôm Kiều Trang vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng, mất một lúc mới chậm rãi nói.
"Nếu em mệt hãy dựa vào chị, chị là nơi để em dựa vào chứ không phải để em đến hi sinh vì chị. Em là bé con của chị, không phải giám đốc G&D cũng không phải người thừa kế của nhà họ Trịnh. Vậy nên, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười đừng một mình chịu đựng. Trần Khánh Vân chị có thể bảo vệ, lo cho em một đời an yên. Hãy tin tưởng ở chị có được không? Đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chị! Vì chị sẽ rất đau lòng."
Thanh âm cực kỳ chân thành, ấm áp làm trái tim đầy vết sẹo của Kiều Trang run lên. Nàng chôn mặt vào bụng cô che đi hốc mắt đỏ ửng. Nàng không biết vì sao Khánh Vân càng tốt nàng sẽ càng bất an. Có lẽ...chị ấy càng tốt thì sẽ càng có nhiều người yêu thích mà nàng không biết từ khi nào bản thân lại trở nên xấu xa và ngờ vực. Có thể từ rất lâu trước kia nàng đã như vậy, chỉ là Khánh Vân không biết nàng có một nhân cách méo mó...giống như hiện tại.