Em Dâu Hụt

Chương 2

Kiều Trang đang là sinh viên năm hai ngành kinh tế của một trường đại học có tiếng tại Sài Gòn, thành tích học rất khá tương lai vô cùng triển vọng, nhưng một lần mềm lòng ngu ngốc trót tin một tên cặn bã. Đúng, hắn là một cặn bã nhưng nàng sẽ cặn bã như hắn sao? Dám làm không dám nhận?

Mọi người cho rằng đứa nhỏ này sẽ phá nát cuộc đời của nàng? Kiều Trang cười nhạt. Một đứa nhỏ thì làm sao phá nát cuộc đời của nàng, đó chẳng qua chỉ là lời biện bạch để bản thân đỡ phải áy náy mà lạnh lùng đem cốt nhục của mình vứt đi. Nàng 20 không phải 16 – đã làm thì phải chịu, không còn nhỏ dại, ngây ngô mà đem trách nhiệm đổ hết cho hoàn cảnh, cho người khác.

Kiều Trang hôm nay vẫn đến trường, bỏ ngoài tai những lời bàn tán và thương hại. Nàng sẽ tiếp tục đến trường và đi làm cho đến ngày gần sinh. Nàng không sợ khổ cực vì sớm khổ cực đã quen rồi.

Kiều Trang quải trên lưng một chiếc balo đã cũ, quần áo trên người cũng sớm lỗi thời. Một cô gái quê như nàng làm sao loạt vào mắt xanh của thiếu gia nhà giàu? Không ít người nói nàng nhờ vào nhan sắc. Bà ngoại cũng nói nàng lớn lên thừa hưởng vẻ xinh đẹp từ mẹ. Khi còn thiếu nữ mẹ nàng đã nổi tiếng xinh đẹp, nhiều thanh niên đem lòng yêu mến nhưng bà ấy ánh mắt cao hơn đầu, những người chân lấm tay bùn không thể cho bà ấy một cơ hội đổi đời. Bà ấy lên thành phố, ít năm sau trở về giao nàng cho bà ngoại. Nàng từ nhỏ sống với bà ngoại, không có ba cũng chẳng có mẹ. Mấy năm trước, bà ngoại gặp tai nạn cũng đã đi rồi. Cuộc đời này, chính nàng đi tiếp, không sợ chông gai chỉ sợ nản lòng.

Kiều Trang đứng ở trước cổng trường, ngước mắt nhìn tia nắng chiều ấm áp, đôi mắt nàng vẫn tràn đầy sự kiên cường, vấp ngã một lần không chỉ là sự đau đớn mà còn là một bài học. 

Lúc này, dòng xe phía trước vẫn tấp nập người qua lại, những cô cậu sinh viên tươi cười tụm năm tụm bảy. Kiều Trang bâng quơ nhìn rồi bỗng không tự chủ dừng về phía cô gái mặc áo sơ mi trắng, tóc đen dài vừa bước xuống từ chiếc xe hơi đắt đỏ.

Cô gái ấy vén lọn tóc sau tai, làn da trắng nõn dưới ánh nắng càng thêm phát sáng. Cô gái đến gần rồi đứng cách nàng hai bước chân, đường nét trên gương mặt từ mơ hồ đến rõ ràng.

Kiều Trang bất giác phát hiện cô gái này có đôi con ngươi rất đẹp, một màu nâu trong trong ấm áp, trái tim ngu ngốc bỗng đập nhanh vài nhịp. Kiều Trang nhanh chóng điều hòa lại nhịp thở, đôi mày hơi cau lại như muốn tìm ra câu hỏi, cô gái này định làm gì?

Khánh Vân nhìn Kiều Trang không lộ liễu đánh giá, nhưng so với trong clip, bên ngoài cô bé này càng có nét kiều diễm giống như tên của mình, không cần trang điểm lụa là vẫn khiến người ta chăm chú tán thưởng.

Khánh Vân là thương nhân rất biết cách che giấu cảm xúc. Cô mỉm cười, nụ cười đúng mực không khiến người ta ngờ vực, ánh mắt lại không mang theo áp bức mà ôn hòa như ánh chiều tà.

"Em là Kiều Trang đúng không?"

Giọng nói cũng giống như người, đều đẹp như vậy. Kiều trang thầm đánh giá, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, đáp.

"Đúng vậy, tôi là Kiều Trang. Chị là ai?"

Khánh Vân hơi nhướng môi:"Tôi là Khánh Vân, là chị hai của Đình Quân."

...

Kiều Trang cũng không hiểu được lý do bản thân tại sao lại theo Khánh Vân đến nhà hàng dùng cơm chiều. Có lẽ là sự trầm ổn và cử chỉ dịu dàng của chị ta đã thu hút nàng. Nhiều người nói, giới giàu có thường không dễ gần, nhưng nàng không nghĩ vậy, bằng chứng chính là cô gái trước mặt cư xử rất lịch sự và hiền hòa.

Nhắc đến lại nhớ trước đây, Trần Đình Quân cũng đối xử với nàng theo cách này. Nếu ngay từ đầu hắn liền để lộ ra bộ mặt thật thì sẽ không có chuyện lúc sau. Hiện tại đối với hắn, nàng không đau khổ, chỉ cảm thấy chán ghét và chán ghét. Bản thân nàng hiểu rõ, nàng không yêu hắn, khoảng thời gian ấy nàng nghĩ muốn làm một người bình thường, nàng thử tiếp thu hắn, thử thân mật với hắn nhưng cuối cùng nàng hoàn toàn thất bại.

Đang miên man chìm trong suy nghĩ, Kiều Trang bỗng hồi thần khi nhìn thấy một chén canh súp được đưa đến trước mặt.

"Phụ nữ đang mang thai nên ăn nhiều một chút." Khánh Vân dịu dàng nói.

Kiều Trang ngẩng mặt nhìn chỉ thấy Khánh Vân đang nhẹ nhàng mỉm cười, nàng không phân biệt đây là nụ cười thật lòng hay đơn giản là nụ cười công nghiệp của giới doanh nhân, nhưng có một điều nàng không phủ nhận, chị ta cười rất đẹp, trái tim ngu ngốc lại đập nhanh. Kiều Trang cố gắng lờ đi bằng cách cúi xuống ăn phần súp của mình mà quên mất nói câu "Cảm ơn".

Trong cả buổi ăn, Khánh Vân không nói thêm gì cả, Kiều Trang chợt nhận ra, chị ta sẽ không nói chuyện khi ăn, tư thế ngồi nghiêm túc, từng cử chỉ đều nhã nhặn, đây không phải cố gắng tỏa ra mà vốn dĩ chị ta là như vậy, một cô gái xinh đẹp và tao nhã, nàng nghĩ thế.

Kết thúc bữa ăn tối, Khánh Vân lại đưa nàng đến một nơi, nơi đây không có nhiều người qua lại, trên một chiếc cầu, hai người đứng cùng nhau, dưới ánh đèn neon mờ ảo nàng nghe thấy giọng nói chị ta cất lên, êm tai tựa như tiếng gió thổi.

"Tôi thay Quân xin lỗi em. Gia đình của tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa nhỏ."

Kiều Trang nghe xong có chút buồn cười. Trần Đình Quân bao lớn mà để gia đình đến chịu trách nhiệm? Huống chi, nàng thật sự không cần hắn!

"Nhưng chúng ta cần làm xét nghiệm ADN khi đứa bé đủ tháng. Quân sẽ đính hôn với em, em sẽ về nhà chúng tôi dưỡng thai, sau khi sinh xong sẽ tính đến chuyện kết hôn." Khánh Vân từ tốn nói.

Hàng mày thanh tú của Kiều Trang bỗng nhíu lại, ánh mắt nàng dành cho Khánh Vân mất đi cảm tình vừa được vun đắp. Đính hôn? Nàng không yêu hắn thì đính hôn với hắn làm gì? Đúng là giới nhà giàu thích diễn trò! Nàng ngu một lần là đủ, không muốn bị người khác dắt.

Kiều Trang lắc đầu, ánh mắt không hề vì tương lai giàu sang kia mà dao động, tất cả là dối trá mà thôi.

"Con tôi không cần một người cha như anh ta. Cảm ơn chị về bữa tối hôm nay."

Nói rồi, nàng lặng lẽ bước đi không một chút do dự.

Khánh Vân nhìn bóng lưng gầy lại thẳng tắp như trúc của Kiều Trang, đôi mày hơi nhíu lại, trước khi người kia đi quá xa liền cất cao giọng.

"Em vẫn đang là sinh viên, bà Ngoại hai năm trước đã mất. Một mình em lấy gì để nuôi đứa bé?"

Kiểu Trang dừng bước, trong lòng càng lạnh, chị ta điều tra gia đình của nàng? Kiều Trang xoay người lại, mái tóc ngang vai bị gió thổi tung, nàng không biết vì sao bật cười. Nụ cười như thể đã nhìn thấu mọi thứ?

"Gia đình chị thật sự quan tâm đến đứa bé này sao?" Kiều Trang ung dung nói, nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Khánh Vân chỉ cười nhạt.

"Tôi biết đấy là kế hoãn binh để làm dịu xuống dư luận, nhà giàu các người làm sao chấp nhận đứa con gái quê như tôi? Huống chi...người đàn ông như em trai chị tôi không cần. Ngốc một lần là đủ rồi."

Khánh Vân có chút bất ngờ. Cô không nghĩ đến cô bé này liền nhìn ra dụng ý của mình. Cô cẩn thận quan sát Kiều Trang dường như nhìn thấy được một cỗ sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ thể nhỏ bé và cả đôi mắt đen láy ấy cũng không hề bị dao động bởi sự cám dỗ của vật chất, thậm chí không xót lại một chút tình cảm nào dành cho em trai cô ngoài sự chán ghét. Có lẽ...vì Kiều Trang quyết tuyệt, lạnh lùng và không bi lụy bất giác làm Khánh Vân tán thưởng.

Khánh Vân hơi nhướng môi, cô biết không thể lay động cô bé này bằng vật chất cũng không thể đem việc kết hôn làm đòn bẩy. Cô bé này quá thông minh, thông minh hơn nhiều thằng em trai cô, cho nên mới không chút lưu luyến vứt nó.

Trầm mặc vài giây, Khánh Vân không cho Kiều Trang có quyền từ chối.

"Em không có lựa chọn. Một là dọn về nhà chúng tôi, hai là tôi không chắc em và đứa bé có thể an toàn." Giọng nói đủ tuyệt tình, không hề cho đối phương sức phản kháng.

Kiều Trang lúc này càng thêm thấu đáo. Vẻ ngoài dịu dàng, lịch sự của Trần Khánh Vân chỉ là lớp ngụy trang, bên trong chị ta nhất định phải là một trái tim đủ cứng rắn và lạnh lùng. Trong lòng nàng như có như không dâng lên một nỗi thất vọng, nàng nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ kia, tâm can thêm lạnh.

"Chị thật tàn nhẫn!"

***