Nó chạy đi, nó đang rất rối bời. Có lẽ trong 3 người nó là người đau khổ nhất bởi vì hắn là cậu bé ngày xưa, cậu bé nói muốn làm người yêu của nó. Nhưng bây giờ thì sao, người ôm đứa con gái khác cũng là cậu bé đó. Nó cứ cấm đầu chạy đi mà không biết đích đến là đâu. Chạy một lúc nó cảm thấy mệt và nó dừng lại ngồi xuống một cái ghế đá ven đường. Bất chợt một cơn mưa đổ xuống. Mọi người đều tất bật chạy đi trú mưa, chỉ có nó, nó làm điều trái ngược lại với mọi người, nó vẫn ngồi đó. Nó làm điều trái ngược với mọi người, thay vì khi thấy người yêu mình ôm người con gái khác người ta lại khóc lóc bù lu bù loa và đòi chia tay hay là nhốt mình trong bốn bức tường chật hẹp để khóc. Nó thì không nó lẳng lặng bỏ đi bởi vì một lý do đơn giản là nó không muốn nhìn thấy cảnh đó, nó không muốn tin rằng đó là sự thật. Nhưng cuối cùng nó cũng làm được một điều giống với mọi người đó là khóc. Đôi khi khóc nó làm cho con người ta trở nên yếu đuối nhưng đôi khi khóc làm cho con người ta có thể vơi bớt đi nỗi buồn.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt của nó, những giọt nước mắt mặn chát hòa lẫn vào những giọt mưa, nó nở một nụ cười chua xót. Mưa, mưa vẫn rơi. Nước mắt, nước mắt vẫn tuôn.
Đến khi mưa tạnh, nó đứng dậy bước đi, nó nghĩ chắc bây giờ có lẽ hắn đang vui vẻ bên người con gái ấy mặc nó sống chết ra sao. Nhưng nó đâu biết rằng hắn đang chạy như điên đi tìm nó, ruột gan như lửa đốt. Cả anh và chàng cũng vậy họ chạy khắp con đường để tìm, đi qua các con hẻm để kiếm nhưng không thấy. Trong lòng họ bây giờ chỉ mong rằng tụi nó đừng nghĩ quẩn là được.
Bây giờ trời đã sụp tối, nó cứ đi mãi, khi đi đến một con hẻm nó bắt gặp một nhóm côn đồ. Nhóm cô đồ kia đang có chuyện bực mình nên khi thấy nó có bao nhiêu buồn bực chúng cứ trút lên đầu nó. Nó vẫn đứng yên để cho bọn kia đánh vì nó muốn lấy nỗi đau thể xác làm giảm đi nỗ đau tinh thần. Có được hay không khi nỗi đau tinh thần đã quá lớn?. Nỗi đau tinh thần đó như một con dao găm đâm vào tim nó. Một con người chỉ có một trái tim để sống, nếu bị dao găm đâm vào thì làm sao con người ta còn có thể sống được nữa.
Khi đã trút bỏ hết mọi buồn bực bọn côn đồ bỏ đi, nó ngồi bệt xuống đất một lúc lâu sau đó loạng choạng đứng dậy để về nhà vì " Khi mọi thứ bỏ ta gia đình sẽ không bao giờ bỏ ta" ( câu này không liên quan ạ)
Khi vừa về đến nhà nó đã thấy cô ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt l lắng nó kêu
- Chị à
- Em về rồi sao - cô chạy lại ôm nó khóc
Cô thả nó ra thấy trên khuôn mặt nó có vài vết bằm cô lo lắng hỏi
- Em bị gì vậy?
- Em không sao chị đừng lo - nó an ủi
- Đưa đây chị bôi thuốc cho - cô nói
- Con Ngân với con Vy đâu rồi chị? - nó hỏi
- Chị không biết, em thử gọi nó coi - cô lấy thuốc bôi cho nó
Nó lấy điện thoại gọi cho nhỏ, sau vài tiếng tút nhỏ nhấc máy
- Mày đang ở đâu? - nó hỏi
- Tao và con Vy đang ở quán bar - nhỏ nói
- Về chuẩn bị đi tao với hai đứa bây sẽ đi qua nước ngoài - nó nói- Tao muốn đi cho khuây khỏa với lại sẽ ở bên đó du học
- Ừ, tụi tao về liền
- Em tính đi đâu? - cô hỏi
- Em qua Anh - nó trả lời
- Chị không muốn nhìn thấy em đau khổ đâu, chị biết em yêu thằng Tùng rất nhiều, em muốn đi cũng được nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe - cô vuốt mái tóc nó, mái tóc mượt mà của nó đã trở nên bù xù trong cuộc ẩu đả kia - Khi nào em đi?
- Ngay hôm nay - nó trả lời
Và ngay trong tối hôm đó tụi nó đã đi, rời xa đất nước Việt Nam này.
Còn tụi hắn sau khi không tìm được tụi nó đành lủi thủi về nhà, và nghe cô kể chuyện tụi nó ra nước ngoài nhưng không kể rằng tụi nó đi đâu. Tụi hắn quyết định ra nước ngoài tìm kiếm tụi nó. Nhưng thế giới này biết bao nhiêu đất nước, biết tìm ở đâu. Thế giới này có biết bao nhiêu người nhưng để tìm 3 người là một việc rất khó.
Liệu họ có tìm được nhau giữa biển người bao la này?