Chương 2: Em giỏi thì trốn đi
Máy bay của hắn hạ cánh,hắn bước xuống với vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng
2 hàng vệ sĩ cung kính
"Boss đã trở về"
Bắc Thần ko nói gì mà cứ bước đi
Nhìn hắn điềm tĩnh thế chứ thực ra hắn đang rất mong gặp cô thật ko biết hắn mà biết cô trốn đi thì con báo hung mãnh như hắn sẽ làm gì
Về dinh thự Trịnh gia
Hắn tới trước mặt ba mẹ cô lễ phép
"Cháu chào hai bác"
"Chào cháu"
"Cho cháu hỏi Nhã Kỳ đâu rồi ạ?!"
Hắn ngó nghiêng ko thấy Nhã Kỳ đâu liền lên tiếng hỏi
Trời ơi bọn họ phải nói sao đây?!Nói là con gái bọn họ ko muốn gặp hắn nên trốn đi à!!!!
Bố mẹ cô ko nói gì
Một người mặc quần áo đen là vệ sĩ của hắn tới nói thầm vào tai hắn
"..."
Ko biết nói cái gì nhưng 8 -9 phần là chuyện cô trốn đi đâm ra vừa nghe xong gương mặt tuấn tú của hắn tối sầm lại
Sau đó hắn xin phép bố mẹ cô đi về
Ngồi trên bàn làm việc hắn cầm một tấm ảnh của cô bé chừng 4-5 tuổi rất giống cô dù còn rất nhỏ nhưng cô bé đó nhìn đã vô cùng xinh đẹp
"Nhã Kỳ tôi rất nhớ em"
Cố Bắc Thần ngồi nghĩ rồi đưa bàn tay to lớn mạnh mẽ của mình lên tấm ảnh
Reng ~~reng
Đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại hắn reo lên
"Alo"
Chất giọng khiếnb người nghe lạnh cả người của hắn vang lên
"..."
"Đc tôi biết rồi"
Dập máy môi hắn nhếch lên hắn lẩm bẩm
"Em giỏi thì cứ trốn đi tốt nhất là em nên cầu nguyện cho tôi ko tìm đc em nếu ko..."
Gương mặt hắn xảo quyệt