Tầm mắt Lương Bình không thể rời khỏi người của cô bé kia, hắn cảm nhận được một sự hấp dẫn vô cùng lớn, từ đôi mắt đến tận linh hồn trong thân thể đều hận không thể dính trên người cô.
Ý nghĩ như vậy thật sự có chút biến thái, nhất là khi cô bé kia trông dáng vẻ không khác gì một học sinh cấp ba, bản thân hắn còn là một giảng viên đại học, đã làm thầy người khác, nảy sinh ý nghĩ như vậy với một cô bé thật là không chấp nhận được.
Đây là bãi đậu xe ngoài trời của tiểu khu, phía đối diện chéo chéo bãi đỗ xe là một tiệm bánh mì, lần đầu tiên Lương Bình thấy cô bé là lúc xe hắn chậm rãi chạy ngang qua tiệm bánh mì phía trước, nhìn thấy trước cửa tiệm có một cô bé ngồi đó, cô có mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, khí chất tươi mát giống như loại thời tiết mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn tập trung gặm bánh mì, hai mắt sáng ngời nhìn qua nhìn lại hai bên, trong ôn hòa lộ ra vài phần giảo hoạt, tại lúc ánh mắt đảo qua chiếc xe mà hắn đang ngồi, hắn còn cho rằng cô đã nhìn hắn, trong nháy mắt đó, hoàn toàn, hoàn toàn đánh vào tìm hắn.
Như là thần Cupid đã bắn một mũi tên trúng hắn, làm hắn lập tức say mê đến thần hồn điên đảo.
Rốt cuộc con cái nhà ai mà xinh đẹp, đáng yêu như vậy? Buổi tối hôm đó, hắn bị vấn đề này tra tấn đến nổi lăn qua lộn lại, không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Đó rốt cuộc là con gái nhà ai? Vì chỉ ngồi đó thôi cũng đáng yêu, bắt mắt như vậy? Hẳn là đã qua tuổi được pháp luật cho kết hôn rồi, có thể gả cho hắn rồi chứ?
Không không không, chỉ là ở ven đường nhìn người ta một cái đã nảy ra suy nghĩ như vậy không khỏi quá tùy tiện, huống chi nhìn bộ dáng đó có khi hắn còn hơn người ta cả mười tuổi cũng nên, có khi còn bị ghét bỏ.
Huống hồ, có lẽ hắn và cô bé đó duyên phận cũng chỉ dừng lại ở cái liếc nhìn này mà thôi, hắn cứ tâm tâm niệm niệm, không bình tĩnh nổi, đúng là tự tìm khổ mà.
Vất vả lắm mới thuyết phục được bản thân, tới ba bốn giờ thì chìm vào giấc ngủ, buổi sáng khi chuẩn bị đến trường, hắn thấy được cô ở trước cửa tiệm bánh mì, trên tay cầm một hộp sữa bò, vẫn ngồi ở vị trí cũ, mặc bộ đồ ngày hôm qua, giống như là chưa từng rời khỏi đó.
Tiệm bánh mì này buôn bán không tồi, các bạn nhỏ đi học buổi sáng, người đi làm tới tới lui lui, rất nhiều ánh mắt đều sẽ lưu luyến trên người cô, Hắn nghĩ cô đáng yêu như vậy đúng là khó có thể làm người khác không để ý, cho nên hắn cũng không thể dời mắt đi làm chú nai trong lòng hắn bắt đầu chạy loạn, ngo ngoe rục rịch, hẳn là có thể thông cảm được.
Hắn nghĩ như vậy, rõ ràng đối với bánh ở tiệm bánh kia cũng không có hứng thú mấy nhưng vẫn dừng xe trước cửa tiệm, xuống xe đi qua.
Giống như thường lệ, rất nhiều cặp mắt đều dừng lại trên người Lương Bình.
Trước đây Lương Bình không để ý có bao nhiêu ánh mắt bị hắn hấp dẫn, nhưng hôm nay hắn lại phá lệ để ý, phá lệ mà có ý nghĩ hư vinh.
Những ánh mắt đó đều có ý nghĩa hắn có ưu tú cùng mị lực, hơn nữa cũng có một vài người lớn ở tiểu khu cũng sẽ nhiệt tình mà gọi hắn một tiếng “ Giáo sư Lương Bình”, chào buổi sáng với hắn, hắn đều sẽ gật đầu đáp lại.
Mà những điều đó sẽ hấp dẫn sự chú ý của cô- làm lực chú ý của cô sẽ rơi trên người hắn khi nghe được tiếng động.
Tầm mắt của cô quả nhiên rơi trên người hắn! Lương Bình cảm thấy mình nên cười một cái với người ta mới tốt, bởi vì dù là học sinh hay người nhà đều nói từ bề ngoài đến tính cách của hắn đều là kiểu người lạnh nhạt, khó tiếp cận.
Nhưng mà khi tầm mắt của cô bé dừng lại trên người hắn lại làm hắn khẩn trương vô cùng, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra, mồ hôi bắt đầu đổ, cơ bắp toàn bộ cương cứng, khỏi cần nhìn gương hắn cũng biết chắc chắn là lại là bộ dáng ngăn trở người ngàn dặm.
Không ổn, ngày thường hắn quả thật không thích học sinh hoặc người khác không có việc gì cũng tìm đến hắn, rồi lấy cái cớ vớ va vớ vẩn tiếp cận hắn, nhưng mà cô bé này không giống những người đó, hắn hy vọng cô ấy cũng giống như những người con gái khác, sẽ bị hắn hấp dẫn.
Nhìn bản thân giống như một con khổng tước, là một con khổng trước đực ở trước một con khổng tước con khoe mẽ.
Nhưng mà hắn thì giống khổng tước đực nổ lực phô trương bản thân hấp dẫn thì người ta cũng chỉ tò mò nhìn hắn hai cái, thậm chí còn không đợi hắn lướt qua cô đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn đông nhìn tây.
Lương Bình cảm thấy mất mát lắm.
Mặc dù như vậy nhưng trên mặt hắn không có biểu hiện, bước chân cũng không có gì thay đổi, mặt vô cảm mà lướt qua người cô.
Tùy tiện mua một hộp sửa bò giống loại cô bé kia uống, một ổ bánh mì giống cô bé đang ăn rồi trở lại trên xe.
Lương Bình ngồi trên ghế điều khiển, nhờ vào thân xe che đậy, không khiêng nể dính chặt ánh mắt trên người cô, nghĩ thầm mình đúng là thất bại, cho tới nay mới gặp phải cảm giác thảm hại như vừa rồi.
Ngày hôm nay, giáo sư Lương Bình lên lớp rất là không chuyên tâm, tốc độ giảng bài so với ngày thường chậm đi, tốc độ phản ứng đối với những nữ sinh lớn gan trêu chọc cũng chậm hơn trước đây, cũng không thèm chừa mặt mũi cho con gái nhà người ta, làm cho người ta xấu hổ đến phát khóc vì sự độc miệng của hắn, phía sau có vài người đã vài ngày không lên lớp học nhưng hắn cũng không chú ý tới, trong tâm trí hắn lúc này đều là hình bóng của cô bé kia.
Sau khi kết thúc khóa học hôm nay, hắn gấp gáp rời khỏi trường học, trở về tiểu khu của mình, quả nhiên lại gặp được cô.
Cô vẫn ngồi ở đó, chỉ là lúc này ghé mặt lên bàn, giống như đã thiếp đi, hắn không nhìn thấy được mặt cô.
Tại sao vẫn luôn đợi ở đó? Hắn không khỏi nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ là người thân của chủ tiệm bánh mì?
Hắn dừng xe ở ven đường, đi vào trong tiệm, nhân viên nữ trong cửa hàng lập tức nhiệt tình tiếp đón: “ Lương Bình tiên sinh, hôm nay tan lớp sớm vậy sao?”
“ Ừm.”
“ Ngài muốn dùng gì? Bên này có mẻ bánh mì muối mới ra lò.”
“ Vậy lấy 2 cái đi.”
“ Vâng.”
Thừa dịp nhân viên cửa hàng đóng gói, hắn giống như tùy tiện hỏi: “ Cô bé kia, hình như ngồi ở cửa tiệm các người cũng hai ngày rồi.”
“ A, cô bé đó…” Nhân viên nữ chỉ ước gì có thể cùng vị giáo sư trẻ tuổi, đẹp trai nổi danh tới cả mấy tiểu khu phụ cận nói nhiều thêm mấy câu, nghe được hắn hỏi như vậy, lập tức biến thành mấy người thích bát quái, nói: “ Rất kỳ lạ đúng không? Tôi cũng thấy kỳ lạ, chắc là con cái nhà ai bỏ nhà trốn đi, lớn lên xinh như thế, nhưng lại không có tiền, cũng không nói chuyện, hình như là có chướng ngại về ngôn ngữ, vẫn cứ ngồi ở đây, giống như đang đợi ai đó, bà chủ thấy cô bé không ăn không uống có chút đáng thương nên tới giờ cơm thường cho cô bé mấy cái bánh mì để ăn.”
“ Có chướng ngại ngôn ngữ?” Lương Bình vô cùng kinh ngạc.
“ Đúng vậy, tôi từng nói chuyện qua với cô bé, mà cổ chỉ mỉm cười, một chữ cũng không nói, cảm giác như cô bé không hiểu tôi đang nói gì.” Thật ra nhân viên cửa hàng không chỉ hoài nghi cô có chướng ngại ngôn ngữ mà còn hoài nghi cô bé có vấn đề về đầu óc.
“ Em ấy luôn ngồi ở đây sao?”
“ Đúng vậy, cũng được ba ngày rồi.
Mấy ngày trước có nghe nói ngài sẽ đến trường khác tham gia diễn đàn gì đó, nói là nửa tháng nữa mới trở lại, sao đêm qua ngài đã trở về rồi?” Tuy rằng giáo sư Lương Bình rất hiếm khi ghé vào tiệm bánh mì của bọn họ, nhưng cô mỗi ngày đều nhịn không được mà chú ý tới xe hắn khi nào thì trở về.
“ Buổi tối thì sao? Em ấy cũng ở chỗ kia sao?” Không để ý đến vấn đề mà nhân viên kia hỏi, lực chú ý của Lương Bình hoàn toàn đặt trên người cô bé.
“ Không rõ, nhưng chắc là thế, khi chúng tôi tới đây vào 5h sáng làm điểm tâm thì đã thấy cô bé ngồi đó.
Lương Bình tiên sinh, ngài nói có thể là do cô bé này hẹn người yêu qua mạng, sau đó tên kia cho cô bé ngốc này leo cây? Nếu như vậy, cái tên kia chắc chắn sau này sẽ hối hận.”
Thật vớ vẫn! Lương Bình nghĩ thầm, cho dù khu này rất an toàn, rất ít khi có sự cố về an toàn, nhưng là một cô gái nhỏ, đặc biệt đáng yêu như cô làm người khác khó kiềm chế như vậy nữa, sao có thể đến đêm khuya vẫn ngồi ngoài đường như vậy? Lỡ như bị biến thái theo dõi thì làm sao? Hắn đã làm thầy kẻ khác, mà nàng lại là một cô bé mới mười mấy tuổi, cho dù thế nào thì việc hắn quan tâm đến cô bé này là điều đương nhiên đi,
Nhưng…… nên mở miệng như thế nào, mới không bị xem thành tên kì quặc?
Vấn đề này làm hắn bối rối, Lương Bình ngồi trong xe, nhìn cô bé rồi nghĩ, vừa nhìn vừa nghĩ, cứ như vậy vài tiếng đồng hồ trôi qua.
Mãi đến khi sắc trời trở tối, hắn nhìn thấy cô bé kia cuối cùng cũng tỉnh, giống như con mèo nhỏ, đầu tiên là ngồi chỗ đó ngây người, sau đó xoa xoa mắt, rồi đứng lên nhảy nhảy hai cái, lắc lắc tay rồi ngáp nhẹ một cái, thật là…..
đáng yêu đến quá đáng.
Không nên ngồi lâu một chỗ, đã ngồi lâu vậy rồi, nên đi qua đi lại.
Lương Bình nghĩ vậy, liền thấy cô đi đi lại lại tại chỗ vài vòng.
Đúng là nghe lời, phải mua kẹo cho cô mới được.
Thật vất vả Lương Bình mới làm tốt tâm lý, chuẩn bị để ra nói chuyện với cô, mới chuẩn bị đẩy cửa xe xuống, lại đột nhiên thấy một đứa con trai chần chờ bước về phía cô bé.
Tên kia đi đến bên người cô, cẩn thận nói gì đó.
Cô bé rất lễ phép, tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn ôn hòa thân thiết mỉm cười, chỉ như vậy, tên kia giống như là được cổ vũ, trên mặt lộ ra thần thái hưng phấn, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa đồ ăn nhanh cầm theo đẩy đến trước mặt cô, lại còn kích động tới nổi tay chận loạn xạ rồi nói gì đó.
Nhìn đi, quả nhiên là bị theo dõi.
Cái kiểu chân mang dép lào, mặc áo thun thiếu nữ anime, tóc tai lộn xộn vừa nhìn là biết trạch nam vô dụng, chỉ sợ không khác gì biến thái tránh ở chỗ tối nhìn chằm chằm cô không biết bao lâu rồi.
Đúng là không có chút tự mình nhận thức lấy, chẳng lẽ là xem nhiều truyện tranh quá nên thật sự cho rằng sẽ có người đẹp từ trên trời giáng xuống coi trọng hắn chắc? Dùng cái loại túi thức ăn nhanh này chỉ được cái tiện nghi lại không sạch sẽ, ngoại trừ no bụng ra thì không có chút dinh dưỡng nào.
Trong lòng khắc nghiệt so sánh cái tên trai trẻ đến sớm hơn mình một bước kia, đem hắn phê phán từ đầu đến chân, giáo sư Lương Bình từ trên kính chắn gió thấy được gương mặt ghen tị của bản thân, xa lạ đến đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn chính là, cô ấy vậy mà chấp nhận đồ ăn của tên đó! Thật đúng là không có chút cảnh giác nào, sao lại có thể tùy tiện ăn đồ ăn của người lạ? Người lớn trong nhà không có dạy là không ăn đồ ăn của người lạ sao? Người lớn nhà cô bé đúng là quá thất trách! Đứa nhỏ này nếu để cho hắn nuôi dưỡng, tuyệt đối không thành cái dạng này!
Nếu không phải anh trai cá mặn của mình gọi điện đến nói anh trai hắn ở bên ngoài chung cư không vào được, Lương Bình không biết mình còn muốn ngồi ở đó nhìn bao lâu.
Thật là thất bại.
Nhìn ảnh ngược của hắn trên thang máy, mặc tây trang cắt may khéo léo, sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, mang kính mắt, bộ dáng rõ ràng của một tinh anh, Lương Bình không khỏi nghĩ, hắn vậy mà bại dưới tay một tên trạch nam lôi thôi lếch thếch sao? Nếu như cô dễ lừa như vậy… hắn có nên đi mua cả một hũ kẹo không?
Cửa thang máy vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy anh trai Đồng Bình của mình đứng trước cửa nhà, râu ria xồm xoàm, tóc đã dài, chợt thấy giống y hệt một ông chú lang thang, nhìn thấy hắn cười rõ tươi: “ Ý, em trai.”
“ Sao?” Tâm tình hắn không tốt, ngữ khí càng thêm lãnh đạm.
“ Mẹ nói anh kêu em đi xem mắt.
Mẹ nghi em là gay, nhiều năm rồi một người bạn gái cũng không có, em có thể thú nhận với mẹ, hoặc là đi xem mắt.”
Lương Bình lãnh đạm liếc nhìn anh trai hắn, mở cửa chung cư ra, thay giày rồi đi vào, Đồng Bình theo phía sau hắn: “ Nghe nói là một thục nữ ưu tú, tầm mắt cao lắm, nhưng vừa nhìn ảnh chụp với sơ yếu lý lịch của chú mày thì đồng ý gặp mặt liền.”
“ So với em, chẳng phải anh mới là người mẹ cần nhọc lòng hơn sao? Sắp 40 rồi, ông chú già không làm được trò trống gì, không thừa dịp đi xem mắt còn tìm được đối tượng, lại tới đây quan tâm tôi?”
Vậy mà dám tự tiện lấy ảnh và sơ yếu lí lịch của hắn để xem mắt? Có năng lực như vậy, không bằng giúp hắn nghĩ cách làm sao đem cô bé đáng yêu không chịu nổi trước tiệm bánh mì kia cưới về đi kìa..