Trong mắt Đồng Bình toát ra tia tuyệt vọng, không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Nhưng âm thanh va đập lại không vang lên như dự đoán.
Hả? Đồng Bình mở to mắt, nhìn thấy gậy sắt trên tay Vũ Tuệ chỉ cách người đàn ông đang nằm hôn mê dưới mặt đất kia vài cm thì dừng lại, Vũ Tuệ như gặp được điều gì đó kinh khủng lắm, khiếp sợ đến kinh ngạc, hô hấp cũng ngưng lại.
Đột nhiên Vũ Tuệ buông tay, ném gậy sắt xuống, ngồi quỳ trên mặt đất, động tác thô bạo kéo lấy cánh tay phải của người đàn ông kia.
Tay áo của người này vốn đã bị vén lên rất nhiều trong lúc kéo lê và dằng co, lộ ra phần lớn những vết sẹo trên cánh tay, Vũ Tuệ nắm lấy ống tay áo đẩy hoàn toàn lên trên thì nhìn thấy càng rõ những vết sẹo kia, nhưng những vết sẹo này là bị dao nhỏ cắt lưu lại.
Tại sao….
Tại sao lại có thể như vậy? Không thể nào như vậy được, trong tư liệu ghi lại rõ ràng là bị phỏng do tàn thuốc mà!
“ Này! Này! Tỉnh, tỉnh!” Vũ Tuệ nôn nóng mà đập lên mặt người đàn ông nọ: “ Mau tỉnh lại! Vết thương trên người anh là chuyện thế nào? Người tạo nên những vết sẹo này là do mẹ ruột anh hay do mẹ kế làm? Này!”
Đồng Bình ngu luôn, đây là… là lại làm sao rồi?
Người đàn ông kia đã hôn mê bất tỉnh, Vũ Tuệ hoảng loạn không thôi, nàng không hề nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, thời gian địa điểm, đối tượng đầu tiên bị giết hại, thậm chí một ít đặc thù của hung thủ đều hoàn toàn phù hợp, nhưng chỉ có vết sẹo là không giống nhau, cô đã tìm nhầm người, hay do tài liệu có lỗi? Cô không thể xác định người này có phải là tên sát nhân giết chết Lương Bình trong tương lai hay không.
Không xong, không xong, không xong rồi! Vũ Tuệ nhặt lấy gậy sắt điên cuồng tìm xung quanh nhà xưởng một vòng, sau đó lại chạy ra bên ngoài tìm.
Dưới màn đêm đen nhánh, mưa to như trút, cả người cô lạnh như băng vì nước mưa thấm, cô không nghĩ ra được điều gì, cũng không tìm ra được cái gì nữa.
Đồng Bình ngồi dậy từ trên mặt đất, lần này uy lực quả nhiên kém xa lần trước, hắn đã có thể dần dần nhúc nhích được.
Đang cố gắng lần lấy di động trên người Lương Bình để báo án, Đồng Bình liền thấy Vũ Tuệ khóc lóc chạy vào nhà xưởng, đi đến bên người hắn và Lương Bình, ngồi liệt dưới đất, đoạt lấy di động trên tay hắn vừa lấy ra từ người Lương Bình, bấm một dãy số, thút tha thút thít mà nói: “ Hức, chúng tôi cần một chiếc xe cứu thương tới đây…..”
…………..Xe cứu thương??? Gì vậy??? Cái con bé này… rốt cuộc lại làm chuyện gì đây? Đồng Bình thật sự không hiểu nổi, vừa mới quyết tuyệt muốn giết người như vậy, hiện tại lại tự mình gọi xe cứu thương?
“ Em đây là… đang làm gì?”
“ Em hình như tìm nhầm người.” Vũ Tuệ khóc đến tuyệt vọng lại ủy khuất, “ Trời ơi, anh* ơi, làm sao bây giờ….”
// Vũ Tuệ gọi Đồng Bình là ca ca theo Lương Bình đó//
Từ từ, kêu ai là anh trai đó? Đồng Bình choáng váng.
Sau đó tay bị kéo lại, Vũ Tuệ nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương hề hề, không còn chút bóng dáng điên cuồng quyết tiệt lúc muốn giết người, giống như trở thành cô gái được người người yêu thích ở Lĩnh Tây, “ Anh ơi, hiện tại phải làm gì bây giờ? Em không thể xác định được người này có phải là người em muốn tìm hay không? Hiện tại em nên làm gì mới tốt? Anh ơi giúp em với được không?”
Khoan, khoan đã, con bé này đột nhiên làm thân với mình là thế nào? Ai là anh trai con bé chứ?! Lúc không có việc gì thì gọi Đồng Bình tiên sinh, lúc có việc cần nhờ thì kêu anh trai, thay đổi sắc mặt cũng nhanh lắm đấy! Nhốt hắn ở dưới tầng hầm, vừa mới rồi còn chích điện để cho hắn ngã đập mặt xuống đất, hơn nữa còn muốn giết người ngay trước mặt hắn, hiện tại còn dám xin hắn giúp đỡ! Vậy mà còn hi vọng hắn giúp con bé giải quyết hậu quả đó hả? Cái tên bị con bé đập còn không biết có cứu nổi hay không kìa! Huống chi con bé này còn mạo nhận thân phận của người khác đã là vi phạm pháp luật rồi, chẳng lẽ con bé cho rằng hắn cũng giống thằng ngốc Lương Bình kia chắc?! Đồng Bình quả thật bị chọc giận tới mức buồn cười.
“ Người kia chưa có chết, em có thể chứng minh em thật sự đến từ tương lai, chỉ cần một chút thời gian.” Vũ Tuệ khẩn thiết mà nhìn hắn nài nỉ.
Đồng Bình căn bản là không tin cái gì mà đến từ tương lai, đang muốn cự tuyệt đột nhiên lại nghe Vũ Tuệ nói tiếp: “ Em có thể nói cho anh biết khi nào chị Lê Y kết hôn, khi nào sẽ mất vì tai nạn xe cộ, anh có thể đi cứu chị ấy, thay đổi cuộc sống của chị ấy.”
Đồng Bình đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm Vũ Tuệ, sau đó lại nhìn một chút về phía Lương Bình, tên ngốc này nói cho con bé về chuyện của Lê Y?
“ Lương Bình không nói cho em chuyện của chị Lê Y, là trong tương lai chính miệng anh nói cho em nghe.
Anh còn nói với em, lúc còn sống chị Lê Y thích nhất là hoa mãn thiên tinh*, anh còn từng tặng cho chị ấy một chiếc kẹp tóc hoa mãn thiên tinh, đến khi chết chị ấy vẫn giữ nó.
Anh nói là ở phương diện tình cảm anh luôn hồ đồ, nếu biết rằng chị ấy thật sự không muốn chia tay thì sẽ níu kéo, cũng sẽ không mặc kệ chị ấy gả cho một người chị không yêu, cuối cùng còn mất mạng.”
// * hoa baby//
Trong mắt Đồng Bình dần dần hiện lên sự khiếp sợ, khó tin cùng không thể tưởng tượng, mặt khác hắn cũng không thể phán đoán thật giả, nhưng mà chuyện Lê Y thích mãn thiên tinh, hắn tặng kẹp tóc hoa mãn thiên tinh cho cô ấy đều là thật, trừ hai người sẽ không có ai biết nữa, bởi vì đó là món quá cuối cùng hắn tặng trước khi Lê Y rời đi, hắn cũng chưa từng nói ra chuyện này cho bất cứ ai….
“ Em….”
Tiếng còi xe cứu thương từ xa xa truyền tới.
“ Anh ơi, làm ơn, giúp em với, sau này anh có thể tự mình nghiệm chứng, nếu những lời em nói là giả, lúc đó nhốt em vào ngục cũng chưa muộn.
Cầu xin anh.”
“ Anh… làm ơn…..” Lương Bình gian nan động động cánh tay, bắt được ống quần Đồng Bình.
Nội tâm Đồng Bình đấu tranh, nhìn Vũ Tuệ, lại nhìn Lương Bình, rồi lại nhìn hai người bên kia cần được đưa vào bệnh viện gấp, rồi lại nghĩ đến lời nói của Vũ Tuệ và thân phận cảnh sát của mình, đầu đau như búa bổ.
Âm thanh xe cứu thương mỗi lúc một gần.
“ Đúng là gặp quỷ!!” Đồng Bình sụp đổ mắng thầm một tiếng, cau mày có chút tức giận mà nói: “ Còn không mau nâng anh dậy!”
Vũ Tuệ vội vàng nâng hắn dậy.
Xe cứu thương dừng bên ngoài nhà xưởng, bác sĩ và các hộ sĩ vội vọt vào nhìn thấy hai người bị thương nằm dưới đất rõ ràng bị hoảng sợ, may mắn vì có Đồng Bình cầm trong tay chứng nhận thân phận cảnh sát, cho nên bọn họ cũng không chú ý rằng chuyện đáng sợ như vậy xảy ra mà không có xe cảnh sát liền nâng ba người đang nằm dưới đất lên xe cứu thương đưa về bệnh viện.
Trên người Thanh Nãi tuy rằng có thương tích, hơn nữa còn bị cắt cổ tay, nhưng bởi vì miệng vết thương không lớn, sớm đã tự động ngừng chảy máu, chỉ là bởi vì bị tiêm thuốc nên vẫn còn hôn mê.
Còn người đàn ông bị Vũ Tuệ đánh, thật ra lại có chút nghiêm trọng, nhưng sau khi trải qua cấp cứu vẫn còn giữ được mạng, chỉ là không xác định được khi nào thì tỉnh, có thể là một hai ngày, cũng có thể là một hai tháng.
Điều này làm cho Vũ Tuệ vô cùng đau đầu, cô vội vã chờ hắn tỉnh lại xem hắn có phải là người cô cần tìm hay không, bởi vì đây là điều ngoài ý muốn, kế hoạch của cô hoàn toàn bị quấy rầy, lúc này không thể không ngồi ở phòng bệnh dỗ Lương Bình đang tức giận.
“ Đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi được, bởi vì hắn ta giết Lương Bình….” Vũ Tuệ hiển nhiên còn không biết hối cải, cũng không cho rằng mình làm sai.
“ Biện pháp để giải quyết có rất nhiều, tại sao lại phải chọn cách ngu ngốc nhất? Giết người rồi, thì phải làm sao đây?!” Lương Bình lần đầu tiên tức giận với Vũ Tuệ như vậy, hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ tức giận với cô.
Nhớ tới tình cảnh cách đây không lâu ở xưởng bánh quy bỏ hoang, hắn cảm thấy kinh hồn táng đảm, ngực lại không thể hô hấp, hốc mắt đỏ lên.
Hắn quay mặt đi, lau nước mắt, cánh môi run rẩy.
May mắn chuyện tệ nhất không xảy ra, chỉ cần người không chết thì còn có biện pháp cứu vãn.
“ Nhưng mà nếu có một ngày anh phát hiện em bị người ta giết hại, cũng sẽ làm chuyện như em mà thôi.” Vũ Tuệ khổ sở nói, hắn rất dễ dàng có thể đồng cảm chuyện này bởi vì Lương Bình rất yêu cô, chỉ cần tưởng tượng một chút là có thể hiểu khi cô nhìn thấy thi thể hắn, bản thân đã điên cuồng nhường nào, thậm chí hết lần này đến lần khác nhìn thấy hắn chết trước mắt mình, cô chỉ hận không thể hủy giệt cả thế giới.
Giả thiết như vậy so với chuyện nghe được tương lai mình sẽ bị người ta giết chết còn đáng sợ hơn, ngẫm lại hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ cỡ nào, nếu chỉ đơn thuần giết chết hung thủ báo thù cho cô cũng không thể nào bình ổn lại hận ý làm hắn mất đi cô.
Nhưng dù có như vậy, hắn cũng không thể nuốt xuống cơn tức giận trong lòng, Vũ Tuệ làm cho hắn sợ hãi, cô không nói gì với hắn, tự bản thân làm ra loại chuyện này, thiếu chút nữa là hắn trơ mắt nhìn cô làm ra những chuyện không thể cứu vãn.
Lương Bình hít sâu một hơi, không nói gì, vẫn ngang ngạnh không thèm nhìn Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ quay mặt hắn lại, cưỡng chế hắn nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt hồng hồng và nước mắt long lanh còn đọng trong mắt, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô thấy Lương Bình khóc vì mình nhưng mà nước mắt của Lương Bình thời niên thiếu và nước mắt của Lương Bình khi trưởng thành đều giống nhau, đều làm cho cô chấn động trong lòng, “ Em xin lỗi, em có kế hoạch, em làm như vậy chính là vì đã tính toán hết đưòng lui, cũng không nghĩ là sẽ vì một tên rác rưởi mà ảnh hưởng gì tới bản thân.”
Cô cẩn thận lau nước mắt giúp hắn, Lương Bình trước kia chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình chật vật như vậy, cảm thấy có chút mất mặt muốn quay đi, nhưng mà Vũ Tuệ ôm lấy mặt hắn không để hắn toại nguyện.
“ Lương Bình, anh có tin những gì em nói không?”
Lương Bình còn tức giận, không nói lời nào, nhưng đôi mắt lại không nghe lời mà cứ dính lên mặt Vũ Tuệ, nếu không phải vì nó thì hắn cũng đủ cứng rắn rồi, cô cũng không biết bản thân làm những chuyện này có bao nhiêu đáng sợ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nhưng đôi mắt và Vũ Tuệ giống nhau, không quan tâm đến tâm nguyện của hắn.
Vũ Tuệ cảm thấy tên này đáng yêu đến mức làm cô chịu không nổi, cô dựa qua, hôn lên trán hắn, hôn lên mắt hắn, hôn mũi, hôn khắp gương mặt Lương Bình….
Thân thiết làm cơ thể lạnh băng của hắn dần trở nên ấm áp, bắt đầu không khống chế mà đáp lại, thậm chí bởi vì chút sợ hãi còn sót lại mà có mất khống chế.
Có tin lời cô nói hay không? Hắn căn bản không quan tâm Vũ Tuệ có thật sự tới từ tương lai hay không, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, cho dù cô có là người tới từ địa ngục, hắn cũng chấp nhận.
“ Khụ khụ!” Cảnh sát Đồng Bình nghiêm túc ho khan ở ngoài cửa, đáng gãy động tác đè Vũ Tuệ lên giường bệnh để hôn của Lương Bình, cau mày đi vào phòng đóng cửa lại, không hề có cảm giác tội lỗi khi quấy rầy thiếu nam, thiếu nữ sau khi trải qua kiếp nạn đã mở rộng cửa ôn chuyện tình cảm, “ Hiện tại cũng không phải là lúc để nói chuyện yêu đương.”
Lương Bình lập tức ngồi dậy, kéo Vũ Tuệ lên, cũng thả ống tay áo của cô xuống, Vũ Tuệ rất ăn ý, cởi giày leo lên giường, cùng với Lương Bình ngồi quỳ trước mặt Đồng Bình, cúi đầu bộ dạng nhận sai trước mặt hắn.
Cảnh sát đồng bình nhìn Lương Bình và Vũ Tuệ như vậy lại cảm thấy tụi nó có tướng phu thê: “….”
Đồng Bình hít sâu một hơi, làm lơ thằng em trai hố anh nó mấy lần, rồi nhìn Vũ Tuệ: “ Đưa vũ khí của em cho anh.”
Vũ Tuệ liền đưa quả cầu nhỏ kia cho Đồng Bình.
Đồng Bình nhìn quả cầu trong tay, quả cầu này nhỏ chỉ bằng nửa trái bóng đánh golf, hoa văn lại phức tạp, thoạt nhìn thì xinh đẹp, trừ điều đó ra thì cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Đây thật sự là cái thứ đánh gục hắn tận hai lần?
“ Đây là cái gì?”
“ Cầu giật điện.
Trong tương lai cái này là vũ khí phòng sói thịnh hành của phái nữ.
Chỉ là cái này là bản cải tiến thêm một chút, là bản tăng cường.” Ngữ khí Vũ Tuệ ôn hòa, ngoan ngoãn thuận theo, Đồng Bình dường như đang hoài nghi người này với lại cái con bé hành hung muốn giết người là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng trong lòng đã hơi hơi có thể tiếp thu giả thuyết “ đến từ tương lai” này, nhưng mà khi nghe được vẫn cảm thấy vô cùng khó tin, khó có thể khống chế cảm giác vớ vẩn trong lòng.
Quả nhiên vẫn là….
Không thể tiếp thu được hết mà.
Đồng Bình cầm quả cầu kia, ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa, nhìn Vũ Tuệ nói: “ Tuy rằng anh không xứng với chức danh cảnh sát, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người có hành vi phạm tội, hành vi trước đó của em là giết người, tuy rằng cuối cùng đã dừng tay, nhưng người bị hại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sợ là sắp tới mấy tháng nữa cũng khó tỉnh dậy.
Cho dù có tính đủ loại yếu tố giảm án nhưng mà chắc chắn em vẫn phải ngồi tù, ít nhất là mấy tháng.
Mà hiện tại em còn muốn một cảnh sát là anh giúp em che giấu hành vi phạm tội, giúp em tránh khỏi việc phải vào tù, nếu như thất bại, anh cũng sẽ phải nhận hình phạt của pháp luật.
Nhưng anh vẫn đồng ý giúp em, biết tại sao rồi chứ?”
Vũ Tuệ gật gật đầu, nói: “ Tuy rằng cụ thể thì em cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại chị Lê Y vẫn còn làm trong công ty điện khí ở thủ đô* nhưng mà mấy ngày tới phải đến công ty chi nhánh ở nước ngoài, chờ đến sáng anh có thể gọi điện hỏi, xem công ty có chị ấy không.”
// ở đây mình không rõ lắm, tại vì đọc bản convert thì nó để kinh đô, còn từ ở bản raw là “ 京都”, mình gg dịch thử thì nó là Kyoto của Nhật Bản, mấy chương trước mình lái đi bỏ nó tại thấy kỳ, xong giờ tra kỷ lại thì nó như vậy, mình không biết làm sao nên vẫn để là thủ đô, ai rành thì sửa giúp mình với nha//
Thủ đô? Cô ấy ở thủ đô sao? Đồng Bình áp chế tình cảm kích động trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén nhìn Vũ Tuệ, “ Vậy mọi chuyện đợi ngày mai xác nhận rồi nói tiếp, từ giờ trở đi anh sẽ giám thị em, không có vấn đề gì chứ?”
“ Vâng ạ.”
Bởi vì chuyện quan trọng nhất hiện tại là thuyết phục người chứng kiến Thanh Nãi, bọn họ biết Thanh Nãi vẫn luôn quan sát khi mà Vũ Tuệ công kích người đàn ông kia, nhưng mà không biết cô nàng nhìn được bao lâu thì ngất xỉu, cho nên ba người vẫn luôn ở bệnh viện đợi Thanh Nãi tỉnh dậy, vốn dĩ cho rằng chuyện này sẽ rất khó khăn, kết quả lại thuận lợi ngoài dự đoán.
Chuyện lần này đã làm Thanh Nãi phải chịu đả kích to lớn, ngồi trên giường bệnh ôm chăn, trong mắt vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Vũ Tuệ ánh lên phần ỷ lại, “ Chị biết, trước khi chị ngất xỉu có nghe được, người kia là một tên sát nhân, trong tương lai sẽ giết rất nhiều người, cho nên em mới tấn công hắn.
Có phải nếu như em không xuất hiện, chị cũng sẽ bị hắn giết? Em là vì cứu chị, cho nên trước đó mới đưa cho chị chiếc vòng cổ kia đúng không?”
“….Chị có thể tin tưởng em như vậy, cũng hiểu cho em, đúng là tốt quá.” Vũ Tuệ có chút cảm động, cầm lấy tay Thanh Nãi nói.
Tuy rằng chỉ là nhân tiện cứu Thanh Nãi, nhưng mà cô nàng chịu tin tưởng mọi chuyện đúng là may mắn.
Chỉ làm không nghĩ tới, Thanh Nãi vậy mà lập tức tin chuyện Vũ Tuệ đến từ tương lai.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không khó để lý giải, trải qua những chuyện như vậy, còn bị hoảng sợ cực độ, so với tin tưởng một người xa lạ, thì người ta sẽ theo bản năng đặt lòng tin vào người quen.
So với chuyện Vũ Tuệ tấn công người khác, Thanh Nãi càng để ý chuyện của bản thân, cô nàng lập tức báo ánh, Đồng Bình cũng báo cho người trong cục.
Vì thế khi trời chỉ mới tờ mờ sáng, cảnh sát vẫn đang nằm trong chăn ấm đã bị đáng thức, một bộ phận được huy động đi bắt người, một bộ phận thì đến bệnh viện lấy khẩu cung, một bộ phận đến hiện trường vụ án điều tra.
Ba người Đồng Bình vẫn lo lắng Thanh Nãi chỉ là giả vờ đáp ứng để đối phó với bọn họ, tuy rằng có thể hiểu được, nhưng chuyện đơn giản vậy bọn họ vẫn có chút quan ngại, Cho nên bọn họ liền chuẩn bị một phương án khác, ví dụ như ba người nhất trí rằng cô nàng lúc đó đã hôn mê nên không rõ ràng hoặc là bị thuốc làm cho sinh ra ảo giác, lại lấy cớ cô nàng và Vũ Tuệ ở trường có nảy sinh mâu thuẫn, cũng bởi người bị hại vẫn hôn mê bất tỉnh nên không thể đối chứng, thời gian kéo dài được chút nào hay chút ấy.
Tuy rằng chuyện này có vẻ hơi đê tiện một chút, nhưng quả thật là không còn cách nào khác.
Không nghĩ tới Thanh Nãi thật sự vô cùng phối hợp, giải quyết giúp bọn hắn một phiền toái lớn.
Cứ như vậy lỡ như một ngày nào đó mà cô nàng trở mặt, thay đổi khẩu cung, mức độ đáng tin cũng sẽ giảm mạnh, hơn nữa cho dù Thanh Nãi có giải thích thế nào thì lúc đó người ta cũng chỉ nghĩ cô nàng nói năng vớ vẩn, bởi vì bản thân Đồng Bình cũng cho rằng chuyện Vũ Tuệ đến từ tương lai thật sự quá vớ vẫn, càng đừng nói là sẽ có người tin.
Đồng Bình điều tra thông tin về người đàn ông bị đánh, phát hiện gã tên Bác Văn, lớn lên trong gia đình đơn thân, sau khi cha mẹ ly dị thì ở chung với mẹ.
Sau khi Vũ Tuệ nghe điều này, xác định là nhứng vết thương trên người hắn là do mẹ ruột gây ra, như vậy quả là phù hợp nhất, nhưng mà vết sẹo trên người là vết cắt, không phải vết bỏng.
Chuyện này cũng đúng là không phải chuyện nhỏ, dù sao cũng là một mạng người, hơn nữa nếu tính sai cũng gây ra hậu quả nghiêm trọng, những cái khác không nói, đầu tiên Đồng Bình sẽ không chịu giúp đỡ cô.
Mà một khi bị giam vào ngục, thì mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.
Đồng Bình hiện tại sẽ giúp cô, tiền đề là cô không hề đoe mạng người trên lưng.
Những chuyện khác như là mạo danh người đã chết, sửu dụng tiền trong đó đều là chuyện nhỏ, có thể giải quyết được.
Đồng Bình gọi điện cho mẹ của Bác Văn, trong điện thoại truyền đến giọng nói sắc nhọn của phụ nữ trung niên, vô cùng không kiên nhẫn, khi nghe Đồng Bình giải thích, bà ta chỉ không kiên nhẫn mà nói: “ Ngộ thương đúng không? Vậy nói người động thủ kia bồi thường tiền đi.”
Rất tốt, có thể dùng tiền để giải quyết là tốt nhất.
Trừ bỏ đương sự vẫn đang hôm mê bất tỉnh, những chuyện khác đều đã giải quyết.
Lúc này mặt trời đã lên, thành thị choàng tỉnh, trên đường người người bận rộn đi học, đi làm.
Đồng Bình cầm lấy di động, đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn người đàn ông bị Vũ Tuệ tấn công vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hít thở sâu mấy hơi, sau đó gọi điện vào số điện thoại của công ty điện khí lớn của thành phố mà hắn tìm được trên mạng.
Nếu như Vũ Tuệ chỉ là một kẻ lừa đảo cao tay, thì mong rằng những gì con bé nói là thật, những hành động hôm nay của hắn đã làm trái với chức danh là một người cảnh sát, hắn sẽ lập tức từ chức, sau đó báo án chuyện của Vũ Tuệ, chấm dứt mối tình đầu kinh tâm động phách của em trai mình.
Đồng Bình kết nối dãy số kia, di động truyền tới tiếng tút dài, tum hắn theo tiếng âm thanh mà dần dần đập nhanh hơn.
“ Xin chào, đây là công ty điện khí XX.”
“ Xin chào.” Đồng Bình cúi đầu nói: “ Tôi và một người trong công ty cô, Lê Y có một chỗ quan trọng trong hợp đồng ngài hôm qua đã thương lượng tốt, nhưng mà đối phương lại thất ước, hơn nữa cũng không liên lạc được, làm công ty chúng tôi hiện tại ảnh hưởng rất lớn, cần tìm người để giải quyết chuyện này.”Tiểu Thanh: Mình cảm ơn mấy bạn đã theo mình từ lúc mới edit truyện tới bây giờ, mình đã đi gần được một nửa rồi, chủ yếu là mình đăng không đều mà mấy bạn vẫn kiên nhẫn ủng hộ mình, ( nếu là mình mà thấy truyện chưa hoàn thì mình cũng ngại đọc lắm luôn) mỗi cái thông báo về là động lực để mình tiếp tục edit đó.
P.s: thấy lỗi sai nhắc mình với nha >.