Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 44: Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. chân trời góc bể" anh cũng tìm em.



Mẹ Dương : Con nói chuyện với ai vậy.

- Dương: Con nói chuyện với Han bạn con. Thôi mẹ con mình vào ăn cơm thôi.

--Mẹ Dương : ừ vào ăn cơm thôi con, hôm nay mẹ nấu toàn món con trai mẹ thích đấy.

... Hai mẹ con cùng ăn tối vui vẻ( Chỉ mong thời gian ngừng trôi. Cho con được bên mẹ mãi như thế)

.. --Mẹ Dương : Mà này sắp nghỉ hè rồi, con về thăm ngoại với mẹ được không? Con có học thêm không?

- Dương: Dạ được con sẽ về với mẹ. Con trai mẹ học cũng được mà, dù không học thêm. (Đúng rồi, khoảng thời gian này mình sẽ ở bên ngoại và mẹ nhiều hơn. Hết hè thì đi học với anh Nam 1 năm học nữa. Mình sẽ đi Mỹ chữa bệnh. Mình muốn sống, muốn ở bên mẹ, báo hiếu cho bà. Ở bên cạnh người mình yêu thương. Cố lên, Đỗ Hoàng Dương , mày làm được mà. Chết lại chảy máu mũi. Lau đi trước khi mẹ thấy. )

--Mẹ Dương : Con sao thế, sao tự nhiên im lặng.

- Dương: Con đi vệ sinh một lát, con cảm rồi bị chảy mũi...


- Dương: Mẹ con sẽ bề quê thăm ngoại với mẹ. 3 tháng hè cũng trôi nhanh mà....

--Mẹ Dương : Thôi con ăn nhanh đi. Còn vào học bài..

- Dương: Sắp tổng kết năm học rồi mà, đâu có bài nữa đâu. Con vào phòng nói chuyện với bạn nha. Lát con qua ngủ với mẹ.

Duong nhắn tin cho Nam.

..." - Alo Anh ngủ chưa? ...

... - Anh chưa. Pé yêu của anh làm gì đó? ...

...- Em nằm chơi thôi. ...

... - Sao không tâm sự với mẹ đi. Mà lại nhắn tin cho anh, bộ nhớ anh rồi à. ...

...- Dạ, nhớ anh đó ️...

... - Sao nay ngoan thế, có chuyện gì hay sao? ...

... - Nhớ thì nói nhớ chứ sao. Em ngoan xưa giờ rồi nhá ...

... - Khó tin quá ...

... - Anh thì sao? Có nhớ bé không? ...

... - Nhớ rất nhớ đấy. Nói cho mà biết. Sau này chúng ta đừng giận nhau nữa nhé. Anh sợ lại nổi giận với em. Vậy nên có chuyện gì. Phải nói cho anh, đừng giấu một mình. ...

... - Em biết rồi. Anh đừng lo, sợ rằng em nói nhiều quá. Anh chịu không nổi ý. ...

... - Chỉ cần là lời bé nói, với anh bao nhiêu cũng không đủ. ...


... - Gớm thật,thả thính cũng ghê đấy. Ai nói anh lạnh lùng chứ....

... - Anh chỉ thả thính với một mình bé thôi. ...

... - Nhớ nhé, sau này mà thả thính lung tung,oi chừng em đó. ...

...- Anh nào dám cãi đâu. Bé là nhất mà. ...

...- Mà anh này. ...

...- Pé nói đi, anh nghe. ...

... - Nếu sau này có một ngày. Bé phải rời xa anh, đi thật xa thì anh có đi tìm bé không? ...

...- Em nói điều ngu ngốc gì thế. Nhà em ở đây, mẹ em ở đây, thì em đi đâu. ...

... - Em ví dụ thôi mà, trả lời em đi....

... - Anh phải tìm chứ, vì em là ánh mặt trời của anh. Nên dù đi khắp "chân trời góc bể" anh cũng tìm em. ...

...- Anh nhớ đấy. Khônv được thật hứa đâu. Phải tìm em đấy. ...

...- Anh nhớ rồi. (tối đó tôi chỉ nghĩ là em hỏi cho vui. Mãi sau này tôi mới biết, em pbair ra đi. Tôi hối bận lắm, vì ở bên nhau lâu thế mà tôi không biết gì) ...

.... - Thôi khuya rồi, ngủ ngon nha anh. Pé yêu anh ...

...- Ùe bé ngủ ngon, nhớ mơ bề anh ️...

... -Dương:Chạy vào phòng mẹ, leo lên giường, chui vào cái chăn ấm áp. Mẹ con mình ngủ nha mẹ.

--Mẹ Dương : Ôi trời, anh con trai tôi lớn rồi mà còn ngủ với mẹ...


- Dương: Con ôm mẹ ngủ nha.(nước mắt rơi, Dương cố gắng khiong cho nước mặt trào ra khỏi mí mắt)...

... Ngày tổng duyệt của trường...

- Thầy hiệu trưởng: Vào ngày tổng kết năm học. Trường ta có mời Chủ tịch Tập đoàn Ánh Dương (Công ty giải trí và kinh doanh)

.. Bên phía công ty của đang chiêu mộ thí sinh. Độ tuổi học sinh, về để đào tạo thành ca sĩ diễn viên chiyên nghiệp đấy.

Nên tất cả các em họ sinh. Có khả năng hát hay, nhảy đẹp, hay diễn tốt. Thì cố gắng tập dợt chi tốt. Biết đâu may mắn được vào công ty.

..... Còn một tuần nữa là tới ngày tổng kết năm học. Nhóm Uni5 vẫn hăng say tập hát, rap, nhảy.

.. Ngày nào Duong cũng đến đưa đồ ăn cho các anh. Mọi người ai cũng chăm chỉ tập luyện, vì đây là đam mê của họ..

.. Nam nhảy tốt nhất nhóm,.

-Dương: Anh tập vừa sức thôi, kẻo ngã bệnh lại không dự thi được.

-- Nam : Vì bé nói thích nghe anh hát, xem anh nhảy. Nên anh phait làm thật tốt để bé của anh xem chứ....

.. Dương vừa vui vừa buồn. Cứ thế mà chạy tới ôm anh mà khíc. Không thèm để ý 4 anh Uni5 ở đó...

... ...