Em Có Tâm Thần Tôi Vẫn Yêu Em

Chương 2

11.

Giang Yển che mặt nhìn tôi, nghi ngờ hỏi: "Sao em lại đánh tôi?"

Tôi hỏi ngược lại: "Vậy sao ngươi lại hôn ta?"

"Tôi... " Hai mắt Giang Yển sâu thăm thẳm, sau đó tức giận bật cười: "Lâm Thanh Thanh, có lẽ kiếp trước tôi gây ra tội lớn nên kiếp này mới yêu phải cô!"

Vậy thì kiếp trước tôi cũng đã phạm tội lớn tày trời để bây giờ khiến một người đàn ông đã có gia đình mãi không thể quên được tôi?

"Nhưng mà ta không yêu ngươi!" Tôi đột nhiên đứng lên, ném cây gậy chọc kiến trong tay, tức giận nói: "Ngưu Ma Vương, ngươi nghe cho rõ đây! Ta đã sớm quên đoạn tình cảm từ tận 700 năm trước rồi kia kìa, hơn nữa, ta là kẻ tu Vô Tình Đạo(*), mong ngươi giữ chút tự trọng cuối cùng mà tránh xa ta ra!"

(*) Vô tình đạo: tu luyện chiêu thức lấy không cảm tình, hỉ nộ ái ố làm cơ sở.

Mấy năm không gặp, hắn còn học được cách lưu luyến rồi ư?

Xì. Đồ cặn bã!

12.

Tôi đã mong rằng Giang cặn bã sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp tôi nữa… Nhưng không! Da mặt hắn như làm từ kính chống đạn vậy!

Ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng tắm, hắn đã cùng các y tá và nhân viên bảo vệ đến gõ cửa phòng tôi.

Phòng của bệnh nhân tâm thần thường dùng cái loại ổ khóa giả ấy(*).

(*)Ý là cái ổ khoá bên trong của phòng thực chất là khoá giả để đánh lừa bệnh nhân tâm thần thôi.

Bất kể bạn khóa nó như thế nào thì bên ngoài cũng có thể trực tiếp mở được.

Tuy nhiên, nếu tác động từ bên thứ ba thì khác.

Tôi đẩy giường, bàn ghế ra để chặn cửa lại.

"Giang tổng, cô ấy không chịu mở cửa."

"Phá đi!" Giang cặn bã ra lệnh, đồng thời cũng tự mình động chân động tay.

Tôi chạy té khói vào nhà vệ sinh, xé miếng vải lau nhà, buộc bàn chải nhà vệ sinh vào miếng vải lau nhà, vươn cây gậy ra khỏi cửa sổ và đâm hắn!

"Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ này, ta đã nói không muốn chơi với ngươi nữa sao ngươi cứ lì lợm tới tìm đến ta hả? Đồ lưu manh không biết xấu hổ, đồ không biết xấu hổ..."

Tôi chọc, hắn đỡ, tôi lại chọc chọc, hắn lại né... Cuối cùng, hắn nắm lấy bàn chải nhà vệ sinh của tôi, giật lại cái cán cây lau nhà.

"Yêu quái! Trả lại thần khí ma thuật (*) cho ta..." Tôi hét lên!

(*) thần khí ma thuật: vũ khí mang sức mạnh phi khoa học, là vũ khí của thần tiên.

Bất kể khi nào đi nữa thì hình tượng nhân vật không thể bị sụp đổ!

Nếu không những đứa trẻ ấy sẽ rất khó khăn…

13.

Giang Yển điên cuồng đá vào cửa.

Tôi cảm thấy... người anh em này có yếu tố điên rồ, bạo lực!

Bọn họ ỷ vào số lượng đông, phá tung cánh cửa phòng bệnh của tô!

Trước đó, tôi đã kịp vọt vào phòng tắm, vội vàng để lại tin nhắn cho Lý Sâm: "Chủ nhân! Ngưu Ma Vương điên rồi, ta thật sự không chống đỡ nổi nữa... Người mau ra ngoài nhìn đệ tử của người lần cuối đi.”

14.

Giang Yển vác tôi ra khỏi phòng tắm.

"Thu dọn hết đồ đạc của cô ấy."

"Vâng, Giang tổng!"

Giang Yển vác tôi trên vai hệt như vác một con lợn.

Tôi tức giận giật tóc hắn.

"Tạo nghiệp rồi!"

Hắn thực sự đưa tôi đến phòng của hắn!

Đồ cặn bã không biết xấu hổ!

Xin đừng hỏi rằng hắn quấy rối tôi thế này thì có ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác không.

Chắc chắn là không!

Ở cái Bệnh viện Tâm thần Montenegro này các phòng bệnh khác đều dành cho bốn đến sáu người ở.

Tôi được sống một mình trong một căn phòng nhỏ.

Ai bảo chồng chưa cưới của tôi giàu có cơ chứ?

Chồng chưa cưới của tôi chính là Lý Sâm.

Bề ngoài, hắn là thiếu gia của tập đoàn nhà họ Lý, nhưng thực chất hắn là một cảnh sát ngầm, là cộng tác ăn ý xếp vào hạng vàng ấy.

Ba năm trước, tuy chúng tôi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhưng tôi lại bị thương nặng, phải phục hồi suốt một năm.

Sau đó, Lý Sâm và tôi được chuyển từ Đội chống m@ túy sang Đội điều tra trọng án.

Sự khác biệt giữa Đội điều tra trọng án và Đội xử lý trọng án là chúng tôi không bao giờ được nhận phỏng vấn, không đưa tin, không công bố ra ngoài cho công chúng biết.

Nếu sự việc lọt ra ngoài, việc điều tra sẽ được Đội xử lý trọng án tiếp quản, chúng tôi lặng lẽ che giấu hết mọi công lao và danh tiếng của mình.

Mặc dù danh tính của chúng tôi không nhất thiết phải rơi vào dạng tuyệt mật như các đặc vụ ngầm, nhưng chúng cũng được bảo vệ ở một mức độ nhất định.

Thế nên, ngay cả khi Giang Yển biết về quá khứ của tôi thì cũng không thể biết được lý do tôi lại ở đây!

15.

Hành vi hiện tại của Gian Yển được gọi là gì? Ỷ tôi có bệnh nên lừa tôi đi vào con đường tra nam tiện nữ không lối thoát với hắn?

Hắn làm thế này, vừa có lỗi với tôi, có lỗi với quá khứ của chúng tôi, lại càng có lỗi với người vợ hiện tại của hắn!

Tôi bị hắn đưa đến một căn phòng bài trí giống với một căn phòng ngủ sang trọng.

Tôi bị ném lên chiếc giường ba mét.

Với thân thủ linh hoạt của mình, tôi nhanh chóng bật dậy như cá chép, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Giang Yển đóng cửa, kéo rèm, ngay cả cửa sổ cũng khóa lại.

Khi bước về phía tôi, hắn từng bước từng bước cởi nút áo sơ mi trắng của mình.

"..."

Tôi rất là lễ phép hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn.

16.

Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn một tinh thần thép, nếu hắn dám chạm vào tôi… tôi sẽ băm hắn thành từng mảnh!

Hắn cởi áo ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy gò nhưng cơ bụng chuẩn 8 múi, múi nào ra múi ấy của hắn lúc ở trần, không nhịn được nuốt nước bọt.

Nhưng Giang Yển lại mở tủ và lấy mộtbộ đồ ngủ ra.

“Tôi đi tắm đây.” Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt âm trầm, cảnh cáo nói: “Còn dám chạy trốn, tôi không ngại khiến em phải hối hận!”

Tôi âm thầm cười nhạo.

Không được chạy ấy hả?

Rồi hắn làm gì được tôi nào?

Cửa phòng tắm đóng lại, tôi đợi khoảng hai phút, đoán rằng hắn đã cởi hết quần áo, tôi nhảy xuống giường, lao như bay ra cửa…

"Rầm rầm rầm... bang bang bang!"

Cửa! Bị! Khoá! Rồi!

"Giang Yển! Tôi f*ck cả tổ tiên dòng họ nhà anh!"

Tôi lao nhanh vào phòng tắm nhấc chân đá mạnh vào cửa!

Một tiếng “cạch” … um ba la cánh cửa phòng tắm mở ra rồi!

Cảnh trai đẹp đang tắm không chậm một giây nào rơi hết vào tầm mắt tôi!

"Clm! Anh còn không thèm khoá cửa!”

Tôi vội che mặt,nhanh chóng quay người bỏ chạy!

"Ha ha..." Phòng tắm truyền ra tiếng cười damdang của người đàn ông.

Tôi giơ tay muốn chọc m.ù mắt mình!

Tôi sợ mình không giữ nổi đôi mắt này mất.

Đáng ch.ết hơn là trong đầu tôi không ngừng nhớ lại cảnh tượng đó, trái tim không kìm nén được cứ đập thình thịch…

17.

Tôi thừa nhận tôi có lỗi…

Nhưng Giang Yển lại càng có tội hơn!

Nếu vợ hắn biết chuyện này nhất định sẽ tức giận mà mắng to chúng tôi: "Hai kẻ tra nam tiện nữ ch.ết tiệt, hai người đều đi ch.ết đi!”

18.

May mắn thay, sau đêm nay, tôi và Giang Yển sẽ trở lại thế giới của mỗi người.

Bảy năm trước, kể từ thời điểm quyết định cống hiến cho sự nghiệp chung của đất nước, con đường của tôi và hắn đã khác nhau rồi.

Lý Sâm từng hỏi tôi, trái tim tôi còn đau không?

Tôi nói… đau lắm.

Nhưng tôi càng không muốn để hắn ở bên cạnh rồi sống trong sợ hãi mỗi ngày.

Những kẻ như tôi đã được định sẵn phải băng qua những cánh rừng đầy rẫy những nguy hiểm rình rập, phải sống dưới cảnh mưa bom bão đạn. Cả đời này đã được định sẵn sẽ không thể nào bước ra ánh sáng được.

19.

Giang Yển bước ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ đồ ngủ ngắn màu trắng.

Hắn ngồi xuống bàn, bật máy tính làm việc với khuôn mặt không cảm xúc.

Tôi ngồi trên giường nhìn hắn, không nói lời nào.

Chúng tôi đều ăn ý ngầm không nhắc đến khoảnh khắc xấu hổ trong phòng tắm vừa rồi…

Ánh sáng ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt điển trai của người đàn ông.

Ngay cả những đường nét của anh ấy cũng rất quyến rũ.

Đã bao lâu tôi không gặp Giang Yển rồi nhỉ?

Ý tôi là người thật ấy.

Bảy năm?

Chắc… không phải đâu.

20.

Sau vụ án 3 năm trước, tôi bị bắn vào bụng và gãy mất hai chiếc xương sườn.

Thời gian tôi nghỉ ngơi khôi phục, Lý Sâm rất hào phóng dùng máy bay tư nhân của nhà hắn mang tôi ra nước ngoài.

Không sai, chính là cố ý đi tìm Giang Yển.

Sau khi trúng đạn, tôi cứ ngỡ mình sắp ngủm củ tỏi rồi. Tôi nói với Lý Sâm rằng, sẽ thật tốt nếu tôi được nhìn Giang Yển lần cuối trước khi ch.ết…

Tôi nhớ anh ấy, rất rất nhớ anh ấy.