Trước đây Thịnh Văn Ngôn không sợ trời không sợ đất, không biết tại sao vào lúc này lại có cảm giác “túng quẫn”.
Cô há miệng thở dốc, theo phản xạ muốn giải thích điều gì đó, nhưng ấp úng hồi lâu mà không nói được câu nào.
Chỉ là… Tại sao mình phải sợ? Tối muộn đến quán bar thì đã sao? Luận văn cũng không thể viết suốt một ngày hai mươi bốn giờ được.
“Hai người biết nhau à?” Ánh mắt Lâu Ngưng đảo giữa hai người, chần chừ hỏi.
Thịnh Văn Ngôn kéo cô ấy lại: “Anh ấy là Thẩm Tại.”
Lâu Ngưng mở to mắt, không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt.
“Sếp Thẩm, sao trùng hợp vậy?” Cô kéo Lâu Ngưng ra sau lưng, giả vờ bình tĩnh hỏi.
Thẩm Tại thì càng bình tĩnh hơn: “Thật là trùng hợp.”
Thịnh Văn Ngôn: “… Cái kia, sao anh lại ở đây? Không phải tối nay tập đoàn Đức Nguyên mời anh đến dự tiệc chúc mừng à?”
“Đã xong rồi.”
“Ồ, thế à?”
“Ừ.”
Hai người nhìn nhau, cô cảm nhận được có xíu xấu hổ kỳ lạ lan tràn ở đây, làm cô hơi thấp thỏm bất an. Cô ho nhẹ và bắt đầu giải thích: “Hôm nay tôi ở đây là vì…”
“Thẩm Tại, cậu đang làm gì đó?” Chưa kịp nói gì thì đã bị mấy người đàn ông đi tới chặn miệng.
Ba người đàn ông bước đến, có hai người là cô quen mặt. Một người là Thẩm Hàm, anh trai của Thẩm Tại, còn người kia là Dương Khiêm Hoà, người cô gặp khi đi ăn tối với Thẩm Tại lần đầu tiên.
Khi đến gần, Dương Khiêm Hoà nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn, lộ vẻ vui mừng: “Ồ, đây là… Tiểu Thịnh!”
Lúc nhận ra người, anh ta không hề rời mắt. Anh còn nhớ lần trước dùng bữa trong khách sạn đã nhìn thấy cô mặc đồng phục một cách quy củ, tuy rằng có xinh đẹp, nhưng hiển nhiên, giờ phút này cô càng thích hợp với kiểu ăn mặc sexy này.
Chiếc đầm đen ngắn và đôi bốt cao, trong nơi thiếu ánh sáng như này, khiến người ta phải nhìn thêm vài lần.
Dương Khiêm Hoà cười cười, vỗ vai Thẩm Tại: “Cậu được lắm, đến chỗ như quán bar mà còn dẫn theo cô thư ký nhỏ nữa.”
Cô xua tay: “Hôm nay là cuối tuần. Chỉ là trùng hợp thôi sếp Dương.”
“Thật không? Vậy cũng thật trùng hợp.” Dương Khiêm Hoà chỉ lên lầu hai: “Chúng tôi ở phòng riêng trên lầu, cô lên chơi cùng chứ?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không được không được, mọi người cứ chơi đi~”
“Cô nhóc đến đây để bung xõa, vậy mà cuối tuần cậu còn bắt cháu ấy đi theo Thẩm Tại, không phải là ép buộc người ta tăng ca à?” Thẩm Hàm nhướng mày về phía Thịnh Văn Ngôn: ”Văn Ngôn, cứ chơi đi, đừng để ý đến cậu ta.”
Cô liếc nhìn Thẩm Tại, người kia gật đầu, cô như được đại xá quang lâm, nhanh chóng lôi kéo Lâu Ngưng bỏ chạy.
Thấy cô lướt đi nhanh như chạy lấy người, Thẩm Hàm rầu rĩ cười, nói: “Xem ra cô nhóc này chỉ nghe lời em nói.”
Thẩm Tại thu hồi tầm mắt, bỏ ly nước chanh vừa mới gọi ở quầy bar xuống; “Nếu không thì sao có thể làm thư ký?”
Thẩm Hàm: “Này, lời em nói…”
Dương Khiêm Hoà trợn mắt nói: “Được rồi, đi lên thôi, cái người này cứ thích khoe khoang. Tớ nói cho cậu biết, lần trước tớ muốn đưa danh thiếp cho em ấy, nhưng cậu ta có chịu đâu.”
Thẩm Hàm im lặng: “Danh thiếp của cậu đúng là không thể nhận.”
“Này, hai anh em các người thật quá đáng.”
——
Sau khi trở lại khu vực ghế dài của bọn họ, cô nhìn về phía quầy bar, nơi Thẩm Tại ngồi vừa rồi chẳng còn ai. Anh đã đi lên phòng trên lầu.
Cô vẫn còn sợ hãi, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nghĩ lại thấy còn may là cảnh tượng kỳ lạ đã được hai người kia xen ngang, nếu không cô cũng không biết giải thích thế nào về chuyện ra đây nhảy Disco mất.
“Văn Ngôn về rồi kìa. Tôi giới thiệu một chút, đây là bạn mới của tôi, tên là Bạch Niệm Lôi, học truyền thông.” Đúng lúc này, đối thủ một mất một còn, Trịnh Kỳ đột nhiên nhiệt tình mà đứng lên.
Cô định thần lại, nhìn về hướng cô ta đang chỉ, chỉ nghe cô ta nói tiếp: “Còn người này nữa, chắc chắn là cô rất muốn làm quen. Em ấy tên Thẩm Văn Nghê, em họ của Thẩm Thụ Diệc, vẫn luôn ở nước ngoài học hành, vừa mới trở về.”
Vốn dĩ cô rất ngạc nhiên khi gặp Thẩm Tại ở đây, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt lại gặp thêm người của nhà họ Thẩm, thật là trùng hợp.
”Vân Nghê, chúng ta đã gặp nhau.” Thịnh Văn Ngôn mỉm cười với cô gái kia.
Thẩm Vân Nghê gật đầu, không có quá nhiều nhiệt tình. Thịnh Văn Ngôn không quen biết cô gái này nhiều nên cũng không sao. Với hai gương mặt mới, người cô nhìn nhiều nhất là Bạch Niệm Lôi.
Cô thích những người có ngoại hình đẹp. Nếu so Thẩm Vân Nghê với anh trai và chú mình thì nhìn cô ấy khá bình thường, chỉ có người tên là Bạch Niệm Lôi là hơi bắt mắt, thanh tú trắng noãn, có chất văn nghệ, dáng vẻ cực kỳ thanh thuần thoải mái.
Mê mệt nhan sắc như Thịnh Văn Ngôn, đối với những cô gái xinh đẹp, từ trống rỗng cũng có thể sinh ra vài phần ấn tượng tốt.
“Bạch Niệm Lôi, sao tao nghe tên này quen quen.” Lâu Ngưng trầm tư.
“Không phải cách vách trường chúng ta sao? Mày biết không?”
“Ồ… Không ngờ là hoa khôi bên Truyền Thông.”
“Hoa khôi? Sao tao chưa nghe nói?”
Lâu Ngưng: “Chậc, trong mắt mày có ai đẹp hơn mày à? Mày còn để hoa khôi trường khác trong lòng được sao?”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu đồng ý: “Đúng rồi.”
“Đừng nói chuyện này nữa!” Lâu Ngưng nhớ tới chuyện quan trọng: “Người vừa rồi thật sự là Thẩm Tại hả?”
“Lừa mày làm gì. Tao theo anh ấy lâu như vậy, chẳng lẽ không nhận ra?”
“Mẹ kiếp! Lúc trước mày nói với tao, Thẩm Tại đẹp trai, tao còn tưởng mày u mê nhà họ Thẩm quá, nhưng không ngờ là sự thật.” Lâu Ngưng nói: “Không thể không nói chú út cũng rất đẹp trai, còn đẹp hơn Thẩm Thụ Diệc.”
Cô chống cằm, ảo não nói: “Bây giờ là lúc nói chuyện này à? Sớm biết tao đã không nghe lời mày, đêm nay sẽ không đến đây, như vậy sẽ không gặp phải Thẩm Tại.”
Lâu Ngưng kỳ quái nói: “Gặp được thì sao?”
“Tao xin anh ấy nghỉ mấy ngày, nói là mấy ngày tao có việc gấp để làm luận văn, kết quả quay đầu là đến quán bar. Mày cảm thấy anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
“Có gì đâu, buổi tối… Mày để ý anh ta nghĩ mày thế nào để làm gì?”
Cô sửng sốt: “Bởi vì, bởi vì…”
Đúng vậy, mình để ý anh ấy nghĩ gì làm gì? Bây giờ là tan tầm rồi, cô không làm gì sai cả!
Lâu Ngưng nheo mắt, từ từ đến gần cô, muốn nhìn ra chút manh mối: “Sao nào? Nói đi.”
“Bởi vì anh ấy đang giữ tiền của tao!” Thịnh Văn Ngôn nghĩ ra một lý do, lập tức nói: “Nếu anh ấy cho rằng tao ham chơi rồi nói với bố tao thì sao? Tao còn muốn lấy thẻ về nữa.”
Lâu Ngưng dừng lại: “Ồ… hình như là vậy.”
“Hình như gì chứ, chính là như đó.”
Nói xong, Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, tiện tay cầm lấy một ly rượu nhỏ trước mặt.
Màu rượu là màu xanh giống như băng, dưới ánh đèn như đang tỏa sáng rực rỡ, bí ẩn và tràn đầy năng lượng, kết hợp hoàn hảo với sự mờ ảo của vũ trường.
Cô nhanh chóng uống một hớp. Khi chạm vào đầu lưỡi thì rượu rất ngọt, nhưng đưa xuống cổ họng thì lại vừa nóng rát vừa đắng. Cô hơi nheo mắt lại, nhịn không được nhìn lên tầng hai.
Rượu này khá ngon… Không biết anh có thích không?
“Mọi người đừng có thất thần nữa, tiếp tục trò chơi khi nãy đi.” Ngay lập tức, có một chàng trai nhảy ra khuấy động bầu không khi: “Trò chơi đã bắt đầu, hai người đến muộn tự phạt một ly.”
Người đến muộn là Bạch Niệm Lôi và Thẩm Vân Nghê.
Nhưng hai người cứ lưỡng lự, bộ dáng giống như không uống được rượu. Thịnh Văn Ngôn nhìn hai người bọn họ, giọng khàn khàn nói: “Mày được ghê, lại đi phạt hai cô gái nũng nịu, thật nhàm chán.”
Chàng trai nói: “Hả? Văn Ngôn, không phải quy định này do mày lập ra à?”
Thịnh Văn Ngôn nhướng mày: “Phải không? Sao tao không nhớ nhỉ?”
“Mẹ nó Thịnh Văn Ngôn, lúc mày rót rượu phạt cho tao trí nhớ còn tốt lắm mà.”
Cô vui vẻ, lắc đầu nói: “Được, được rồi. Như vậy đi, tao giúp hai bạn mới uống là được.”
“Ồ, quả nhiên những người có liên quan đến Thẩm Thụ Diệc, cô liền bắt đầu muốn giúp.” Trịnh Kỳ cười nói.
Người có quan hệ với Thẩm Thụ Diệc?
Điều này Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn chưa nghĩ đến, cô chỉ thấy thương xót cho vẻ đẹp của người ta nên muốn đỡ rượu giúp thôi.
Nghe được lời này, mặt của Thẩm Vân Nghê xụ xuống, lập tức cầm lấy ly rượu, tự mình uống hết: “Tôi tự uống, không cần người khác giúp.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô ta đang mãnh liệt uống rượu, rồi nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn. Thịnh Văn Ngôn nhún vai, được rồi, xem ra cô đã đoán sai, cô gái này có khả năng uống được rượu.
“Tửu lượng không tệ. Chúng ta chính thức bắt đầu!”
Tiếp theo, một nhóm người cùng chơi trò chơi, ai thua sẽ bị phạt rượu. Tối nay Thịnh Văn Ngôn không được may mắn, thường xuyên thua nên uống khá nhiều, đầu óc hơi mơ màng.
Mặc dù như vậy, cô vẫn nhớ rõ chuyện quan trọng của mình vào hôm nay, giữa các hiệp trò chơi, lén lút nhắn tin cho Thẩm Tại.
[Cả ngày hôm nay, tôi ở nhà viết luận văn, tôi thề! Buổi tối, bạn bè rủ đến chơi một chút thôi.]
[Anh phải tin tôi, tôi tuyệt đối không có ham chơi.]
[Tôi muốn nhanh chóng trở về với sếp Thẩm.]
Tuy nhiên, Thẩm Tại không hề trả lời.
Một lúc sau, lại có người thúc giục cô uống rượu, cô đành đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục chơi với mọi người.
Tiếp đó gần một giờ sáng, cô xua tay nói với Lâu Ngưng, mình không thể uống được nữa, dựa vào ghế sô pha, không muốn tiếp tục nữa.
Cô nhìn điện thoại, vẫn không có tin nhắn. Cũng không biết, Thẩm Tại đã về chưa nữa?
“Thẩm Thụ Diệc kìa? Sao cậu ấy lại đến đây?” Đột nhiên có người ngạc nhiên hô lên.
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy cậu đang đi đến ghế dài của bọn họ, cô vừa nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại đây. Ngẫm lại, đã lâu rồi cô chưa thấy cậu, lần trước gặp mặt, xem như tan rã không vui.
“Văn Ngôn, đừng nhìn cậu ta, mày không biết đâu. Tao nghe nói cậu ta đã đến công ty bố mình để thực tập.”
Cô đơ ra: “Thế à?”
“Đúng vậy, lúc trước tao không nói cho mày biết là vì sợ mày buồn…”
Buồn?
À, vì cô ở IZ nên cậu mới không đến, vậy cô cũng nên buồn chứ. Cô nhìn Thẩm Thụ Diệc rồi than thầm, người này chán ghét cô quá nhỉ?
“Anh, anh đến rồi, ngồi đi!” Thẩm Vân Nghê rất vui khi thấy anh mình đến, nhanh chóng vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Thẩm Thụ Diệc bị cô kéo ngồi xuống, bất mãn nói: “Nửa đêm nửa hôm, sao em còn ở đây uống rượu? Uống bao nhiêu rồi?”
Thẩm Vân Nghê: “Ây da, anh đừng tức giận, không phải em gọi cho anh rồi à? Hơn nữa em không có say, đúng không chị Niệm Lôi?”
Cậu liếc mắt nhìn Bạch Niệm Lôi, ánh sáng mờ ảo, mặc dù vậy nhưng vẫn có thể thấy mặt cô có men sau và đã đổi màu.
Bạch Niệm Lôi lắc đầu.
”Ôi Thẩm Thụ Diệc, hiếm thấy nha, còn có thể gặp cậu ở quán bar. Có phải Thịnh Văn Ngôn gọi điện thoại bảo cậu đến không?” Bên cạnh có người biết chuyện của hai người nên chọc ghẹo.
Cậu đưa mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn, có lẽ hôm nay cô cũng uống say, nhìn không được tốt cho lắm. Nhưng… cậu liếc mắt nhìn những người ngồi bên cạnh cô, ngoại trừ Lâu Ngưng, còn lại là đám đàn ông mà cậu không quen biết.
Thẩm Thụ Diệc banh mặt, thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt Trịnh Kỳ nhìn qua nhìn lại, cười nói: “Hôm nay Văn Ngôn cũng uống say rồi, chắc chắn không thể tự về được. Thụ Diệc à, hay cậu đưa người ta về đi~”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Má, chắc tôi cần cô nhờ vả!
Ban đầu Thẩm Thụ Diệc nhận được điện thoại của Thẩm Vân Nghê, đến đón em gái và Bạch Niệm Lôi. Nhìn thấy cô như thế này, tuy không hài lòng, nhưng cậu cảm thấy đưa cô về cũng không có gì to tát, dù sao… bọn họ cũng là bạn cùng trường.
“Tôi…”
“Anh trai tôi đến đón chị Niệm Lôi.” Thẩm Vân Nghê ngắt lời: “Có điều chị sống ở đâu? Chúng tôi tiện đường thì có thể đưa chị về?”
Cả đám đột nhiên im bặt. Những lời này, lượng tin tức có hơi lớn, mọi người đều nhìn Thịnh Văn Ngôn, Trịnh Kỳ biết rõ, vẻ mặt xem kịch vui.
Đuôi lông mày cô nhướng lên, lần nữa nhìn Bạch Niệm Lôi.
Ồ… một cô gái thanh thuần, có chất văn nghệ, ngoan ngoãn xinh đẹp. Mẫu người lý tưởng của Thẩm Thụ Diệc trong truyền thuyết.
Phải không nhỉ? Chưa đầy ba tháng mà cô chắc chắn mình đã bị đánh bại.
“Thế này ha ha ha, Thụ Diệc cũng hiếm khi đến, đừng có đi, ngồi xuống với nhau được không?” Thấy bầu không khí xấu hổ nên có người đứng ra đổi đề tài.
“Đúng vậy, ngồi xuống đi.” Lâu Ngưng không quen nhìn Thẩm Thụ Diệc, âm dương quái khí nói: “Quán bar hôm nay được tỏa sáng là vì người nhà họ Thẩm đó, lớn nhỏ đều chạy đến đây tụ tập.”
Thẩm Vân Nghê: “Tụ tập gì?”
Lâu Ngưng: “Cô, anh trai cô, chú Thẩm Tại, này không phải là tụ tập à?”
“Chú út?” Thẩm Thụ Diệc cũng hỏi: “Hôm nay chú ấy đến đây?”
Lâu Ngưng liếc cậu ta, ánh mắt đột nhiên nhìn ra sau lưng cậu: “Đúng, ồ đến nữa rồi kìa.”
Nơi này là đàn con cháu tuổi đời còn trẻ, chưa theo người nhà đi xã giao nên hầu hết chưa từng nhìn thấy Thẩm Tại. Tuy nhiên, bọn họ đều đã nghe đến danh của Thẩm Tại. Với bậc cha chú trong nhà, Thẩm Tại chính là người ưu tú của ngành, là mục tiêu để học tập, vươn lên.
Người nhà họ Thẩm, ví dụ như Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Vân Nghê, ở bên ngoài rất được tôn sùng, nhưng là vì bọn họ là người nhà họ Thẩm… Thẩm Tại thì khác, ngoài việc là một thành viên của gia đình, thì anh còn là chính anh.
Người nhà có nói qua, Thẩm Tại mới là người không thể đắc tội ở nhà họ Thẩm. Nhưng… một người như vậy lại là một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi?
Cả đám đều mở to hai mắt, nhìn Thẩm Tại đi xuống cầu thang.
“Vân Nghê, đó là chú út của cậu à?”
Nhắc đến chú út nhà mình, cô rất đắc ý: “Đúng rồi.”
“Đẹp trai quá.”
“Còn trẻ như vậy sao? Lúc nghe bố tao nói chuyện, tao còn tưởng là một ông chú trung niên.”
“Chú út chắc chưa có vợ đâu nhỉ? Thế có người yêu chưa?”
Sau khi Thẩm Tại đến gần, Thẩm Vân Nghê và Thẩm Thụ Diệc đều nhanh chóng đứng lên: “… Chú út.”
Thẩm Tại thấy hai người, khẽ nhíu mày: “Sao hai đứa lại ở chỗ này?”
Thẩm Vân Nghê: “À… Con tới chơi, nhưng uống hơi nhiều nên con gọi anh trai đến đón.”
Thẩm Tại gật đầu: “Về sau đừng về muộn nữa.”
Trước mặt chú mình, Thẩm Vân Nghê rất ngoan ngoãn: “Dạ, con biết rồi.”
Thẩm Tại nói xong vẫn chưa rời đi.
Tất cả mọi người nhìn nhau, có chút lo lắng. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ nói gì đó với hai đứa cháu của mình, lại thấy anh đột nhiên nhìn thẳng vào giữa ghế sô pha nói: