Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 18-1

Dịch: Phi Phi

Ngón tay dài ghé điếu xì gà lên miệng gạt tàn, đầu ngón tay gõ nhẹ, tàn thuốc lũ lượt rụng xuống.

Lương Yến Tân lạnh lùng nhìn điếu xì gà trong tay, nhớ đến hình ảnh màn khiêu vũ vừa rồi.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, cảm xúc hồi hộp lẫn hoảng loạn trong đáy mắt dần biến mất, thay vào đó là thứ xúc cảm khác biệt.

Anh đã từng bắt gặp biểu cảm như vậy ở vô số người, nhưng đặt trên người cô, nó càng trong trẻo, đơn giản và thuần túy.

Anh coi cô chỉ là một cô bé, cho nên không thể phát hiện ra điều gì khác thường; nhưng sự thật là cô bé này lại không hề xem anh là người lớn.

Mười sáu tuổi mà thôi. Anh chậm rãi đưa xì gà đến bên môi hút một hơi, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bực.

“Em ấy nói cho tôi, con gái rượu nhà họ Ôn có ý với câu, chính miệng cô gái nhỏ nói thích cậu”. Người bên cạnh tạm dừng một lúc, cuối cùng cũng nói hết lời.

Động tác của Lương Yến Tân chợt dừng lại, một lát sau mới từ từ nhả ra làn khói mờ. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt xe cạnh điếu xì gà, làn khói mờ ảo khiến sắc mắt và ánh mắt của anh tối sầm không rõ.

“Nhỏ như vậy, biết thích là gì”.

“Nếu Lương thiếu thực sự có hứng thú, đợi hai năm nữa lại tính”.

Hứng thú? Sắc mặt Lương Yến Tân hờ hững lạnh băng, một cô nhóc mà anh quan tâm vì tình bạn sao?

“Một cô nhóc chưa lớn, tôi có thể hứng thú cái gì”. Anh đứng dậy dụi xì gà, cầm áo khoác rời khỏi phòng hút thuốc.

“Đầu óc cậu trong sáng hơn chút đi”.

Thật rắc rối, anh đang tự rước phiền phức vào cho mình.

Nhưng ngay sau đó anh đã đụng phải “rắc rối” đó.

Thiếu nữ đứng cách đó chỉ vài bước, sắc mặt và môi đều tái nhợt, cả người choáng váng như vừa bị dọa sợ.

Anh ngẩn người, bước chân dừng lại.

Ôn Thư Du không dự đoán được anh sẽ ra ngoài đột ngột như vậy. Trong chớp mắt, cả người cô biến thành khúc gỗ cứng đỡ, suy nghĩ và hơi thở cùng rủ nhau tắt ngấm.

Ánh đèn màu lạnh trong hành làng khiến hình ảnh trước mặt cô càng trở nên mờ mịt, trắng bệch, ảm đạm.

Anh ấy biết cả rồi…

Đã biết bí mật cô thích anh, còn dùng ngữ điệu hờ hững, có lẽ còn mang theo ý giễu cợt cho rằng cô hoang tưởng, không biết tự lượng sức để đập nát ảo tưởng của cô.

“Em ấy? Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”.

“Nhỏ như vậy, biết thích là gì”.

“Một cô nhóc chưa lớn, tôi có thể hứng thú cái gì”.

Từng câu từng chữ càng dồn thêm sức lực nện xuống lồng ngực cô, lòng tự trọng và mọi sự vui sướng nhảy nhót trước buổi tối này đều vụn vỡ trong khoảnh khắc này.

Đầu óc căng thẳng như bị kim châm, cô bình tĩnh kiềm chế cơ thể đang run rẩy, lùi lại phía sau hai bước theo bản năng.

Mọi cảm xúc tích tụ như cục máu đông trong đầu, lúc này đồng loạt sôi trào lên đỉnh đầu.

Cảm thấy xấu hổ, bối rối, phẫn nộ, oán trách.

Anh ấy sẽ nói gì? Giờ anh ấy sẽ đối xử với cô như thế nào?

Vài giây ngắn ngủi lại giống như ác mộng triền miên.

Ôn Thư Du phát hiện bản thân mình không cãi lại nổi một câu đơn giản “Em không có”. Trái tim cô đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô lập tức quay người, đầu óc trống rỗng chạy về phía đại sảnh.

Nhưng giữa lúc hoảng loạn, cô quên vén làn váy nên bước chân bị vấp vào váy khiến thân hình chao đảo.

Khóe mắt Ôn Thư Du chợt nóng lên, lệ trực tràn mi. Vì sao đến lúc này rồi mà ông trời còn muốn cô xấu mặt đến vậy!

Cô như đang chạy trong ngọn lửa, mỗi bước chạy đều là một bước dày vò, trong đầu chỉ có ý niệm nhanh thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, thậm chí cô còn lẩm bẩm cầu trời anh tuyệt đối đừng gọi mình lại.

Chạy đến trước cửa, cô đột ngột đẩy cửa ra, sau đó vội vàng chạy vào, đóng chặt cửa lại.

Ngọn lửa khó khăn lắm mới dập tắt, bị cô giam kín sau cánh cửa này.

Trái tim lại đập nhanh dồn dập như cũ, nhưng cô đã có thể hít thở đều đặn.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cô hốt hoảng, hỏi: “… Cô Ôn?”.

Dường như Ôn Thư Du không hề nghe thấy, cô quay người bước nặng nề về phía cầu thang, gắng sức điều chỉnh sắc mặt của mình về trạng thái bình thường.

Như cô hy vọng, Lương Yến Tân không hề gọi cô lại.

Làm sao anh ấy có thể gọi cô lại chứ? Cô lại tự mình đa tình một lần nữa.

“Miên Miên?”. Giọng nói quan tâm, ẩn chứa sự khó hiểu của Ôn Trị Nhĩ phía sau truyền đến.

Cô sững người, liều mạng chớp mắt, hít thở sau, căng thẳng tự nói với bản thân không được để người khác nhìn ra sơ hở.

“Anh hai”. Cô quay người lại, cố gắng tỏ ra không có chuyện gì.

“Miên Miên, em làm sao vậy?”. Ôn Trị Nhĩ đi tới hỏi: “Sắc mặt hình như hơi kém? Không khỏe chỗ nào hả?’.

“Có thể là ăn nhiều đồ lạnh nên dạ dày hơi khó chịu, em muốn đến phòng nghỉ một lát”.

Ôn Trị Nhĩ sốt ruột: “Dạ dày khó chịu hả? Anh gọi bác sĩ đến xem”.

“Không cầu đâu, anh hai. Em chỉ muốn đi lên uống cốc nước ấm, anh không cần lần nào cũng chuyện bé xé ra to thế đâu”. Cô rũ mắt, lay cánh tay Ôn Trị Nhĩ: “Đúng lúc em muốn làm biếng ấy mà, không muốn ở đây nữa”.

“Em chắc chắn không sao chứ?”.

“Chắc chắn, chắc chắn!”. Cô cười hì hì: “Vừa rồi hơi khó chịu, nhưng giờ thì không sao rồi”.

“Vậy được, anh đưa em lên rồi lại xuống”.

Ôn Thư Du vội rời khỏi đại sảnh, gật đầu lia lịa: “Đi thôi đi thôi”.

Hai người vào phòng nghỉ trên tầng hai, Ôn Trị Nhĩ rót một cốc nước ấm, áp tay trên cốc thử độ ấm, cảm thấy vừa đủ mới đưa cho Ôn Thư Du.

Ôn Thư Du nhận lấy, thúc giục anh trai: “Được rồi, anh mau đi xuống đi, đừng lo cho em”.

Ôn Trị Nhĩ tỏ vẻ bất mãn: “Đuổi anh đi nhanh thế hả?”.

“Tránh lát nữa bố không tìm thấy anh, hơn nữa”. Cô thoáng liếc nhìn điện thoại trên bàn, cầm lên quơ trước mặt: “Hơn nữa em còn chuẩn bị gọi điện cho Gia Ninh, anh ở đây thì em gọi thế nào được”.

“Được được được”. Ôn Trị Nhĩ đành hết cách: “Anh đi, anh đi là được chứ gì. Có người đợi người cửa, có chuyện gì thì dặn dò cậu ta là được, biết chưa”.

“Em biết rồi”. Ôn Thư Du thuận theo, cúi đầu nghịch di động.

Cửa phòng mở ra, chẳng mấy chốc đã khép lại.

Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, thoáng chốc một giọt nước đã rơi trên màn hình di động.

Ôn Thư Du đột nhiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, động tác khóa cửa cực kỳ dứt khoát.

Làm xong mọi thứ, cô trực tiếp dựa vào cửa phòng, từ từ ngồi xuống, vùi mặt trong khuỷu tay.

Mười ngón tay siết chặt dần chuyển sang tái nhợt, bả vai và sống lưng dần run rẩy.

Một lúc sau, không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng nức nở không thể kìm nén, theo sau là tiếng sụt sịt nghẹn ngào đứt quãng.

Ôn Thư Du không biết mình ngồi xổm khóc như vậy trong bao lâu, chỉ biết sụt sịt mãi khiến hít thở cũng khó khăn.

Cô miễn cưỡng thở phào bình ổn lại tâm trạng, hai mắt đẫm lệ nhòa đi. Cô ngẩng đầu lên lấy giấy lau mặt, nức nở bấm một dãy số.

“Gia Ninh…”. Điện thoại vừa được kết nối, Ôn Thư Du không nhịn được bật khóc thành tiếng.

“Miên Miên?! Miên Miên, cậu làm sao thế, đừng khóc đừng khóc, xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Mình…”. Cô vừa muốn mở lời thì đã bị tiếng sụt sịt làm gián đoạn, cả người cô co rúm lại thành trái bóng muốn xì hơi, bàn tay nắm chặt khăn giấy thành cục tròn vo, cố gắng bình tĩnh.

“Đừng vội, đừng vội”. Tống Gia Ninh nhẹ giọng an ủi: “Cậu từ từ nói”.

Ôn Thư Du nhắm mắt hít thở sâu, nước mắt vương trên mi lăn dài trên má.

“Anh, anh ấy biết cả rồi…”.



Bữa tiệc kết thúc, Ôn Thư Du theo bố mẹ và anh trai trở về nhà.

Vốn dĩ cô sợ mình không thể giấu được sự khác lạ của bản thân, nhưng có thể là sợ hãi cực điểm đã trôi qua, tâm trạng của cô đã ổn định hơn nên tránh được sự hoài nghi của người nhà.

Cô cũng lừa gạt chính bản thân mình… bỏ lại mọi chuyện mình đã nhìn thấy, nghe thấy sau cánh cửa kia; ra vẻ thoải mái trò chuyện đùa vui với người nhà, ép bản thân không suy nghĩ đến bất cứ việc gì liên quan đến Lương Yến Tân.

Dĩ nhiên, từ khi lên phòng khi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Thư Du không hề bén mảng xuống tầng một lần nào nữa.

Sự thật đã chứng minh, trốn tránh thực sự có tác dụng.

Mặc dù tác dụng cũng rất ngắn ngủi.

Đêm khuya, một mình nằm trên giường, những chuyện mà cô liều mạng trốn tránh, liều mạng gạt nó khỏi suy nghĩ sẽ đồng loạt hiện lên trong đầu.

Cô quấn chăn, chui tọt bên trong, lặng lẽ rơi nước mắt.

Thật ra, thỉnh thoảng cô sẽ ngây thơ, ảo tưởng nghĩ rằng: Anh ấy có lẽ nào thích mình chăng?

Cô có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và quan tâm của anh dành cho mình, cho nên bản thân vẫn thường nghĩ, cứ cho là anh ấy không thích cô thì dường như tình cảm của anh đối với mình cũng có chút gì đó khác biệt.

Một khi nảy sinh ảo tưởng thì cảm xúc vui mừng cũng chậm rãi nhen nhóm. Bởi vì gia đình cô và anh có quan hệ rất tốt, nên cô càng dễ tiếp cận anh hơn những người khác. Hơn nữa, cô có thể nhảy cũng anh một điệu trong bữa tiệc tối nay, đó là sự quan tâm và thân thiết mà không ai có được.

Dĩ nhiên, cũng bởi vì cô từng có rất nhiều người theo đuổi, cho nên không tránh khỏi nảy sinh cảm xúc kiêu ngạo và tự tôn thầm kín trong lòng.

Chính vì thế, khi tình cảm này bị người khác nhìn thấu, hơn nữa còn nghe được anh nói một câu “Không có hứng thú” rõ mồn một thì cảm xúc lúc này của cô chỉ còn lại khổ sở và bối rối.

Ban đầu cô còn hy vọng thời gian mãi dừng lại ở điệu nhảy kia, nhưng bây giờ…

Cô nhớ lại cảnh tượng ước nguyện trước cực quang trên đỉnh núi vào đêm ở trại hè, bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười.

Bầu trời là giả, cực quang cũng là giả, điều ước trước khung cảnh giả như vậy sao có thể thành sự thật đây?

Giống như lời anh nói: “Dù trông có thật thế nào thì cũng là giả”, huống chi cô còn trông chờ vào “sau này” của thứ huyễn cảnh mơ hồ ấy?

Anh đối xử đặc biệt với cô là thật, nhưng cũng có thể là không.

Ôn Thư Du lau sạch nước mắt, vùi đầu vào trong gối.

Lúc này cô chỉ muốn quay trở lại khi chưa gặp anh! Thậm chí nếu được, cô muốn vĩnh viễn đừng bao giờ gặp được anh!

Cô chán ghét Thi Tình đã bép xép lung tung bí mật của cô, cũng trách bản thân mình khi nói chuyện với Tống Gia Ninh đã không cẩn thận để bị người ngoài nghe lén, và ghét cả dáng vẻ lúng túng sượng sùng khi quay đầu bỏ chạy tối hôm nay.

Tốt xấu gì cô cũng nên phủ nhận một câu, nói người nọ chỉ đang bịa đặt.

Ôn Thư Du giận dỗi đập mạnh chiếc gối đầu.

Gian phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ cũng yên tĩnh, nhưng nửa đêm đã trôi qua mà cô vẫn chẳng hề buồn ngủ.

Cô đã khóc quá nhiều khiến đôi mắt lúc này ủ rũ sụp xuống mệt mỏi, cô giơ tay che mặt, rầu rĩ thở dài.

Lần đầu tiên cô thích một người, vậy mà lại kết thúc trong xấu hổ như vậy.



Ngày hôm sau, Ôn Thư Du lấy lý do bố mẹ của bạn thân ra nước ngoài, không thể để cô bạn ở nhà một mình nên thu dọn quần áo và đồ dùng đơn giản hàng ngày đến nhà họ Tống ở mấy hôm.

Cô không có cách nào ép mình vui vẻ trước mặt người nhà nên chỉ đành nghĩ ra cách này, đồng thời cũng vì Tống Gia Ninh là người bạn duy nhất biết chuyện và an ủi cô lúc này.

Suốt ba ngày, Ôn Thư Du không ép mình vui vẻ, cả ngày đều uể oải ườn trên sô pha hoặc ghế bành.

Tống Gia Ninh không ép cô phải tỉnh táo lại mà kiên nhẫn lắng nghe, an ủi và ủng hộ bạn thân.

Đến đêm, hai người nằm cạnh nhau chuẩn bị đi ngủ.

Ôn Thư Du mở to mắt, chẳng hề buồn ngủ: “Gia Ninh, câu nói xem anh họ của Thi Tình có nói chuyện này cho người khác không, ví dụ như bố hoặc anh trai mình chẳng hạn”.

“Cậu yên tâm, kiểu người như anh ta không đần thế đâu. Lần trước anh ta nói cho Lương… nói cho người kia cũng vì muốn thân thiết, nịnh bợ thôi; chứ nói cho người khác thì ích gì, bị bố và anh trai cậu biết thì được lợi gì chứ?”.

“Cũng phải”. Cô rầu rĩ đáp một tiếng.

“Ngày mai mình sẽ gọi điện mắng Thi Tình kia một trận, tiện thể để cô ta cảnh cáo ông anh họ”. Tống Gia Ninh an ủi: “Giờ có thể yên tâm ngủ được chưa? Đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng nữa”.

“Gia Ninh”. Ôn Thư Du chưa nhắm mắt, bỗng nhiên lại trầm giọng nghiêm túc: “Mình cảm thấy đời này mình chưa từng mất mặt như vậy bao giờ”.

“Ngốc quá, cậu mới sống được mười mấy năm mà đã nói đến cả đời, giọng điệu cứ như bà cụ non vậy”.

Ôn Thư Du im lặng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Vì sao mình lại khăng khăng phải thích anh ấy chứ?”.

Buồn bã lần tủi thân phiêu tán theo âm cuối lăn khắp gian phòng tối tăm.

“Thế nên cậu quên béng anh ta đi! Thèm vào anh ta làm gì, trên đời đâu phải chỉ có mình anh ta là đàn ông, chắc chắn cậu sẽ gặp được người trân trọng tình yêu của cậu, cũng yêu cậu như cậu thích người đó”.

Một lúc lâu sau, Ôn Thư Du mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Bàn tay chợt nóng nên, Tống Gia Ninh nắm tay an ủi cô.

Chóp mũi cay cay, Ôn Thư Du nghiêng người vùi mặt trên vai bạn thân, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên hốc mắt xuống cánh mũi.

“Xấu hổ chết mất”. Cô cố gắng đè nén cảm xúc chua xót và khó chịu trong đáy lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Mình không bao giờ muốn thích anh ta nữa”.

Vài ngày sau, dưới sự thúc giục của người nhà, Ôn Thư Du bất đắc dĩ phải kết thúc chuyến ngủ lang mấy ngày ở nhà bạn thân. Nhưng mấy ngày này đã cho cô thời gian điều chỉnh cảm xúc, khiến cô không còn yếu ớt và mất khống chế như đêm đó nữa.

Cô hạ quyết tâm sau khi về nhà sẽ phải tránh mặt Lương Yến Tân, ép bản thân không nghĩ đến anh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cũng vào lúc này, quyết định mà cô đã ấp ủ từ lâu cũng bùng lên thôi thúc cô.

Bữa tối một ngày, Ôn Thư Du chính thức tuyên bố với cả nhà mình muốn ra nước ngoài du học. Rõ ràng chuyện này đã khiến nhà họ Ôn dấy lên sóng to gió lớn.

Cả nhà không những không ủng hộ quyết định của cô mà còn cực lực phản đối.

“Cuộc họp gia đình” kết thúc mà chẳng ai vui vẻ gì.

Ôn Thư Du buồn bã chạy vội lên lầu, đóng sập cửa phòng phát ra tiếng “Rầm” rất lớn, bốn người trong phòng khách nhìn nhau bất lực.

“Chuyện này…”. Ôn Trị Nhĩ đau đầu thở dài: “Nên làm gì bây giờ?”.

Ôn Lãng Dật ngồi một bên sô pha chợt lên tiếng: “Con lên nói chuyện với Miên Miên một chút”.

“Con ấy hả?”. Ôn Dược hậm hực ngồi xuống: “Đừng để nói chuyện xong rồi lại bị con bé thuyết phục đấy nhé”.

“Bố yên tâm đi”. Ôn Lãng Dật lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó đứng dậy: “Có bố ở đây, con không thể nào là người đầu tiên bị em ấy thuyết phục đâu”.

Nửa tháng sau đó, quyết định du học của Ôn Thư Du trở thành chuyện quan trọng và chủ đề được tranh luận nhiều nhất ở nhà họ Ôn.

Sau cuộc họp gia đình lần đầu kết thúc trong không khí không vui, mấy người thay phiên nhau khuyên giải tận tình, nhưng cuối cùng thế trận lại đảo ngược về tay Ôn Thư Du, thế nào lại trở thành cô bắt đầu thay đổi đối sách đánh du kích, tiêu diệt từng bộ phận.

Thấy Ôn Dược rời khỏi phòng ngủ của con gái, Triệu Đường Như hồi hộp đợi đáp án.

“Thế nào?”.

Ôn Trị Nhĩ uể oải dựa trên sô pha: “Nhìn mặt là biết bố thất bại rồi”.

Triệu Đường Như sửng sốt: “Thất bại thật hả?”.

Ôn Dược rõ ràng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn buộc lòng mình ra vẻ đạm nhiên bình tĩnh.

Ông liếc mắt nhìn con trai cả ngồi im bặt một góc, ho nhẹ một tiếng hờ hững: “Nhưng bố cũng không phải người đầu tiên đồng ý”.

“Ông không phải người đầu đồng ý cũng có ích gì đâu!”. Triệu Đường Như tức giận: “Không giữ được phòng tuyến, bị con bé lay đổ còn mất mặt hơn nhiều!”.

Bà vừa dứt lời, phòng trách trở nên yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Ôn Trị Nhĩ thở dài ngán ngẩm, giương mắt nhìn xung quanh một: “… Thế là xong ạ?”.

Vì thế, mặc dù mọi người đều không muốn nhưng chuyện Ôn Thư Du đi du học cũng được quyết định.

Biết được kết quả, tâm trạng của Ôn Thư Du chợt thả lỏng giống như tảng đá đang đè trong ngực bỗng nhiên bị chuyển đi nơi khác.

“Đừng vui mừng quá sớm”. Triệu Đường Như nhíu mày nói: “Như con nói khi thuyết phục bố mẹ vậy, phải ở nhà mà nhà chúng ta mua ở Anh. Mẹ sẽ sắp xếp người chăm sóc cho con trước khi con đủ tuổi thành niên, đồng thời bố mẹ và các anh cũng có thể thường xuyên đến thăm con”.

“Con biết rồi!”. Ôn Thư Du vực dậy tinh thần, cọ đầu lên vai mẹ.

“Hơn nữa, con cũng không muốn xa mọi người mà, bố mẹ và các anh có thể thường xuyên đến thăm, chắc chắc con sẽ rất vui vẻ”.

Bởi vì liên quan đến rất nhiều thủ tục nên chuyện này được ưu tiên xử lý.

Ôn Thư Du cũng vì vậy mà bận rộn hơn rất nhiều, những tâm sự rối ren cũng bị chôn giấu trong lòng. Cô cũng rất may mắn vì không chạm mặt người kia nữa.



Chớp mắt đã đến cuối tháng 8.

Ngoại trừ quây quần bên gia đình thì mỗi ngày Ôn Thư Du đều ở lì trong phòng học tiếng Anh cùng Tống Gia Ninh. Hai người cực kỳ ăn ý với nhau mà không đề cập đến việc nào đó và người nào đó.

Chiều hôm nay, cô trò chuyện với Triệu Đường Như một lúc, sau đó trở về phòng học.

Vừa đứng dậy, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đỗ xe.

Triệu Đường Như ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có phải Lãng Dật về không, thím Trương, thím ra xem xem”.

“Vâng”.

Chẳng mấy chốc thím Trương đã trở lại: “Hình như cậu chủ vừa uống rượu, bảo tôi lấy giúp cậu ấy một bộ quần áo mới để thay”.

Đúng lúc Ôn Thư Du đi đến giữa cầu thang, vì thế chủ động lên tiếng: “Thím Trương cứ làm việc của thím đi, cháu lấy giúp anh ấy”.

“Vậy được, làm phiền cô chủ”.

Ôn Thư Du vào phòng để quần áo, một bên tủ treo đầy những bộ âu phục, Ôn Thư Du tùy tiện chọn một bộ mang xuống lầu.

Cô băng qua vườn hoa, đi đến cửa lớn bên ngoài.

Chiếc xe hơi màu đen dừng ở đó, nhưng không phải là chiếc mà tài xế đã lái đi sáng nay. Bước chân của cô hơi chần chừ, cuối cùng mới quyết định từ từ lại gần.

Đi đến ghế sau, cô giơ tay gõ lên cửa sổ xe.

Trong tích tắc, cửa sổ xe dần dần hạ xuống.

“Anh…”. Ôn Thư Du hơi cúi người nhìn vào bên trong, giọng nói lại đột nhiên im bặt.

Không gian bên trong xe hơi tối, mà người ngồi gần bên phía cô cũng không phải Ôn Lãng Dật.

Tròng mắt cô căng chặt vì kinh ngạc, gương mặt bắt đầu đỏ lên vì bối rối lẫn thẹn thùng.

Vào khoảnh khắc trước khi cô đứng thẳng lùi lại, ánh mắt người đàn ông hờ hững lướt qua, biểu cảm trên gương mặt vẫn đạm nhiên chẳng hề gợn sóng.

Hệt như cô chỉ là một người xa lạ qua đường nào đó, giống như cho dù là cô hay thím Trương ra đây cũng chẳng có gì khác nhau.

Cô sượng người đứng im tại chỗ, vô thức nhớ lại mùi hương thoáng qua khứu giác khi mình khom người xuống vừa rồi.

Không còn là mùi Mộc hương mát lạnh quen thuộc mà đổi thành mùi hương khác, một mùi hương lạnh lẽo khiến người ta e dè lại gần… giống như thái độ của anh đối với cô lúc này.

Vì sao anh ấy đột nhiên lại thay đổi? Phải chăng là vì liên hệ đến chuyện cô thích anh, cùng từ đó đoán được mùi nước hoa mà cô dùng ở trại hè lần trước giống với mình?

… Cho nên, anh ghét bỏ hành động này của cô, làm vậy vì muốn đánh vỡ ảo tưởng dư thừa của cô sao?

Ngón tay Ôn Thư Du bấu chặt vào lòng bàn tay, những vết móng tay ngấn lên trên da thịt.

Ngay vào lúc cô không nhịn được muốn quay đầu bỏ chạy thì Ôn Lãng Dật lại đẩy cửa phía còn lại bước xuống.

“Miên Miên? Sao lại là em đưa quần áo ra đây?”.

Không được xấu hổ, cũng không được để ai phát hiện ra sự khác thường của cô.

Nghĩ vậy, Ôn Thư Du ngẩng đầu, thoải mái vòng qua đầu xe đến gần anh trai: “Thím Trương đang bận việc nên em tiện giúp thím ấy”.

Ôn Lãng Dật nhận lấy quần áo, xoa đầu cô cười nói: “Ngoan, đi vào đi”.

Ôn Thư Du gật đầu, miễn cưỡng treo nụ cười trên môi, hàng mi rung rinh kiềm chế sự run rẩy rất khó phát hiện… cô đè nén mọi cảm xúc, vội vàng quay người cất bước vào trong.

Cô chỉ thấy may mắn vì anh cả nhà mình đã uống rượu nên quan sát không sắc bén như ngày thường.

Rõ ràng cô biết Lương Yến Tân sẽ không để ý đến mình, nhưng khi quay lưng đi vào trong, cô vẫn cảm thấy sống lưng râm ran như bị kim châm, dày vò bản thân không thể cất bước.

Rất nhanh, Ôn Thư Du nghe thấy tiếng khởi động xe.

Cô do dự quay người, bước chân dừng lại.

Đương nhiên cô cũng không nhìn thấy gì nữa, xe cũng đi mất rồi… vậy mà người đó lại chẳng thèm nhìn cô một cái hay nói với cô một lời.

Vốn dĩ cô cho rằng tình cảnh đêm đó đã khiến cô xấu hổ chật vật cực điểm, nhưng lúc này đây cô mới biết, anh chỉ cần dửng dưng ngồi đó là có thể giáng cho cô một đòn nghiêm trọng.

Khóe mắt cay cay, cô vội chớp mắt hít sâu, quay đầu chạy thẳng về phòng, lấy chiếc khăn tay và lọ nước hoa trong ngăn kéo.

Mấy thứ này bây giờ giống như cục đá hơ lửa, không ngừng thiêu đốt khiến cô thấy tủi hổ.

… nhắc nhở cô đã làm ra chuyện vô lý cỡ nào.

Ôn Thư Du khịt mũi xua đi cảm giác muốn khóc, lấy một chiếc túi bọc hai thứ đó lại rồi nhét vào một góc tủ.

Cô quyết định đợi lần sau ra ngoài chơi với Tống Gia Ninh thì sẽ tìm một chỗ ném nó đi.



Rời khỏi Đình Thành, bước lên chuyến bay rời xa người thân không hề nhẹ nhàng như Ôn Thư Du vẫn tưởng.

Mặc dù cô thật sự có thể thoát khỏi những ký ức khó chịu và con người khiến cô bối rối, cũng có thể thực hiện kế hoạch mà mình và bạn thân đã vạch ra từ lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bã và mất mát.

Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh được người nhà tiễn ra sân bay, sau đó người rảnh rỗi nhất là Triệu Đường Như sẽ đi cùng các cô đến nước Anh.

Bố và các anh trai bị việc quấn chân nên không thể cùng đi, Ôn Thư Du nghẹn ngào, ôm họ khóc lóc một lúc ở sân bay, cuối cùng lại bị Ôn Lãng Dật cười đẩy ra, cho dù khóe mắt anh cũng ửng đỏ luyến tiếc.

“Được rồi”. Anh véo má cô, sau đó lại cẩn thận lau nước mắt cho cô: “Cũng không phải không gặp nữa mà, tháng sau anh sẽ đến thăm em”.

Vì muốn biểu hiện dáng vẻ ông bố chững chạc đáng tin cậy, Ôn Dược cầm nước mắt không lên tiếng, nhưng trong lòng đã dự định sẽ sẽ giao công việc kinh doanh cho hai đứa con, như vậy thì ông sẽ có thời gian cùng vợ ra nước ngoài thăm con gái.

Sắp đến thời gian lên máy bay, Ôn Thư Du quyến luyến lau nước mắt rời đi.

Khi máy bay cất cánh, cô hướng đôi mắt ướt ra người cửa sổ, mím môi kìm nén nghẹn ngào trào dâng tận đáy lòng.

Khuôn mặt người kia đột nhiên lại xuất hiện trong tâm trí, cô vội vàng chớp mắt, giọt lệ còn vương trên mi lã chã rơi xuống bị cô quệt đi không còn dấu vết.

Có gì không tốt đâu chứ, đây vốn là kế hoạch mà cô chờ mong đã lâu mà.

“Ngủ một giấc đi”. Triệu Đường Như khẽ thở dài, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô.

Ôn Thư Du hít sâu, nhắm mắt lại trong cảm giác bồng bềnh mất mát.