“Cố Lâm, tôi có việc nói cho cậu.” Tô Chính dọn xong đồ ăn chén đĩa, nghiêm trang nói.
“Có chuyện gì.” Cố Lâm vội vàng gắp rau, nhồi vào miệng, trong bát còn không ít.
“Tôi từ chức, không làm bảo an.”
Cố Lâm đình chỉ nhấm nuốt, hai mắt trừng trừng, tâm nói anh nếu không cho tôi một lý do, đừng trách tôi cho anh cuốn gói chạy lấy người, nói giỡn sao, không việc làm tương đương không có tiền, không có tiền thì không thể ăn cơm, không thể ăn cơm thì sẽ đói chết.
Dường như người nào đó không để ý tới quá khứ ăn mì ăn liền chút nào.
Tô Chính nhịn cười, “Tôi tìm công việc mới, làm thành phần tri thức.” Vừa thấy người nọ đối diện, vẻ mặt nhất thời thả lỏng.
“Anh không phải đang làm bảo an ngon lành đánh thôi, sao lại đột nhiên chuyển công tác? Mà, thành phần tri thức phù hợp với anh sao?” Cố Lâm khôi phục tốc độ gắp rau, trong lòng một trận khó chịu, nói chuyện thở mạnh sẽ hại chết người có biết hay không?
Kỳ thật cậu muốn nói tôi không có đủ bằng cắp đi? Tô Chính nói thầm trong lòng một lần, miệng nói: “Không chuyển công tác thì làm sao nuôi cậu được?”
Loại đùa giỡn này không ảnh hưởng tới toàn cục, Cố Lâm đã muốn kiến quái bất quái [1], chỉ ở trong lòng phun tào, tên này là đích thật là buồn tao nam a!
“Thật sự làm phiền anh, tiền lương tôi tuy không cao, nhưng vẫn có thể nuôi sống bản thân mình.” Tiếp theo Cố Lâm bi ai phát hiện, nói không chừng tên này nói đúng, nếu cứ tiếp tục như vầy, cái miệng của cậu đã bị nuôi đến kén chọn, ăn mì ăn liền đúng là không được.
“Không có, tôi cam tâm tình nguyện.” Tô Chính lắc đầu, trong lòng anh, lão bà mình không dưỡng, để lão bà sống cuộc sống gian nan, thật đúng là không phải tác phong của anh.
Tính tính thời gian, mẹ mình phải gọi điện thoại tìm bát quái, Tô Chính buông bát đũa, tùy tiện lau miệng, lập tức quay về phòng.
Trải qua ở chung, Tô Chính phát hiện Cố Lâm không bài xích đùa giỡn của anh, cũng không bài xích hai người ngẫu nhiên thân mật hỗ động, vì thế có nhận định lúc trước, mặc kệ, anh liền bẻ cong thẳng nam.
Cố Lâm yên lặng ăn cơm, lại yên lặng rửa bát, trở về trong phòng.
“Tô Chính này cũng thật là, chuyện đổi công việc lớn như thế cũng không thương lượng một chút, liền tiên trảm hậu tấu [2].” Cố Lâm nói thầm với máy tính, “Có điều, anh ta vì sao phải bàn bạc với mình? Quan hệ giữa chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là bằng hữu cho thuê phòng chung, anh ta có suy nghĩ của anh ta, Cố Lâm mày nghĩ cái gì chứ?”
Cố Lâm càng nghĩ càng nhức đầu, dùng mềm phủ hết cả đầu, ngủ sẽ không cần phải nghĩ mấy cái chuyện loạn thất bát tao.
Ánh mắt vừa nhắm lại không bao lâu, cánh cửa liền vang lên.
“Cố Lâm, có thể cho tôi mượn máy tính không? Máy tính của tôi dính virus, hệ thống sụp rồi.”
“Cửa không khóa.” Thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền tới.
Tô Chính tưởng Cố Lâm sinh bệnh, vội vàng xốc chăn lên, một bên vuốt trán Cố Lâm, một bên hỏi, “Lúc này ăn cơm còn tốt lắm mà, bị gì vậy?”
Cố Lâm bị hành động Tô Chính làm hoảng sợ, tay Tô Chính đặt ngay trên trán của mình, dần mặt đỏ tim đập.
“Mặt thật đỏ, có phải phát sốt hay không?” Tô Chính rất kỳ quái, như thế nào đột nhiên phát sốt.
Cố Lâm phun ra hai chữ, “Không có.” Nghĩ thầm, không phải do anh làm hại sao, “Anh dùng máy tính thì lấy đi, tôi ngủ thì tốt rồi.”
Tô Chính xụ mặt, “Cảm mạo phải uống thuốc.”
“Tôi không cảm mạo, uống thuốc gì chứ!”
Gặp Cố Lâm như vậy, Tô Chính không nói gì nữa, cầm máy tính trở về phòng.
Ngày hôm sau, Tô Chính rời giường rất sớm, để lại tờ giấy, “Tôi đi làm.”
Kỳ thật Tô Chính không cần như vậy, nhưng mà anh sợ Cố Lâm vẫn còn cáu kính, tuy anh không biết vì cái gì mà Cố Lâm cáu kỉnh.
Cố Lâm rời giường, nhìn tờ giấy, trong lòng không biết có tư vị gì, Tô Chính tức giận sao?
Bữa sáng ăn một nửa, Cố Lâm vẫn gọi điện thoại cho Tô Chính, “Tô Chính, ngày hôm qua tôi không nên gầm lên với anh, anh không tức giận đi?”
“Không có, ngày đầu tiên đi làm, có thể gặp vướng mắc nhiều, dậy sớm chút, không định đánh thức cậu.” Tô Chính ở trong lòng thở dài, thích cậu còn không kịp, sao có thể tức giận được?
“Ừm, tôi tính đi mua thức ăn, buổi tối anh muốn ăn gì?”
“Tối có tụ hội nhân viên mới, tôi không về nhà. Cậu phải ăn cho tốt, không được ăn mì ăn liền. Tôi còn phải làm việc, cúp trước.”
Giữa trưa Cố Lâm không về, ăn một tô bún bò cỡ lớn, “Mình cũng thật là, buổi sáng làm gì mà không ăn thật ngon? Hiện tại cầm bát lang thôn hổ yết, thật khó xem.”
Buổi tối tan việc, Cố Lâm mở cửa, đầu tiên liền nhìn về phía phòng bếp, người nấu cơm kia không ở, lúc này mới nhớ lại anh ta không về nhà ăn cơm.
“Ai, ăn mì ăn liền đi.”
Cố Lâm mở cửa tủ lạnh, đồ ăn vặt linh tinh không thấy đâu, chớ nói chi là mì ăn liền Tô Chính ghét nhất.
“Tô Chính đáng ghét.” Cố Lâm thở phì phì cầm ví lên, thề phải đem tất cả các loại khẩu vị mì ăn liền mua về.
“Thực xin lỗi, tôi đi WC.” Tô Chính đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trong lòng vẫn nghĩ Cố Lâm một mình ở nhà có thể ăn cơm ngon thật không, dùng đại một cái cớ ra ngoài khách sạn gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên vài tiếng không ai nhận, Tô Chính thở dài, cúp điện thoại đang chuẩn bị quay về, lại thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Tô Chính có điểm không xác định, “Lưu Nham?”
Thân ảnh cứng ngắc một chút, xoay người lại, quả thật là Lưu Nham.
Lưu Nham cười cười, đến gần Tô Chính, “Tô Chính, đã lâu không gặp.”
Tô Chính cũng cười, “Đúng vậy, về nước khi nào thế?”
“Về nước hơn một tháng.” Lưu Nham nhún nhún vai, “Nước ngoài rốt cuộc không thoải mái bằng nhà mình.”
“Em sao lại ở đây?”
“Chờ bạn trai của em, hắn là chủ tiệm rượu này.” Lưu Nham nhìn nhìn thời gian, “Bây giờ còn sớm, muốn hay không uống vài chén?”
Tâm lý Tô Chính đối Lưu Nham không còn nhiều cảm giác, nhưng vẫn kinh ngạc một chút, trước kia Lưu Nham tuyệt đối không thừa nhận thản nhiên như vậy, “Em thay đổi rất nhiều.”
Lưu Nham không giải thích.
Hai người hướng quán cà phê cách đó không xa đi tới.
Cố Lâm không mua mì ăn liền, mà là mua hai khối bánh ngọt. Cậu biết Tô Chính gọi điện thoại, không nhận là do thấy Tô Chính đang cùng một nam sinh.
Nam sinh kia dường như gọi Lưu Nham, khác hẳn thanh tú như mình, Lưu Nham rất được.
Tuy rằng không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng Cố Lâm thấy Tô Chính cười thật ôn nhu. Không biết vì cái gì, tâm dần dần đau đớn.
Về đến nhà, Cố Lâm nhìn căn phòng trống rỗng, cái mũi đau xót, điều khi trước vẫn nghĩ không ra giờ đã thông suốt.
Cố Lâm thích Tô Chính, cậu thích một người đàn ông, nhưng mà người đàn ông đó lại thích người khác.
Nghĩ thông suốt, trong lòng vừa thoải mái vừa khó chịu.
Cái này làm sao bây giờ?
Chú thích:
[1] Kiến quái bất quái [见怪不怪]: “Quái” của “quái dị quái lạ quái gở quái đản”, “Kiến” là “trông thấy”, “Bất” là “không” (tương tự như “not” của tiếng Anh). (Dựa theo QuickTranslator) Cả thành ngữ có thể tạm hiểu là: “Trông thấy quái (với người thường) nhưng không cảm thấy quái (với bản thân)”. (theo Phong Nhã Lâu)
[2] Tiền trảm hậu tấu [先斩后奏]: dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.