Duyên Trời Định

Quyển 2 - Chương 6: Đệ của ta thì có lệnh bài đặc xá trong tình trường sao?

Rất nhiều năm sau đó, trong giang hồ có thêm một truyền thuyết, đó là nếu ai làm cho hai thiếu gia nhà họ Triệu và Hình Hoan cô nương say thì sẽ cầu được duyên đẹp…

Nguồn gốc của câu chuyện là thế này.

Buổi tối hôm đó, ba người uống hết bình rượu này đến bình rượu khác, mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc.

Mãi đến đêm khuya, khi quần chúng đã mệt đến nỗi không muốn xem thêm kịch nữa, chủ quán cá nướng Thôn Phu không muốn kiếm tiền nữa, họ vẫn chưa say. Dù mọi người có khuyên ngăn thế nào, cả ba đều không quan tâm, cứ phải không say không về. Đúng lúc chủ hàng trở mặt đòi đóng cửa thì một chiếc xe ngựa vội đi tới.

Người đánh xe ngựa là một a hoàn, sau khi dừng ngựa, nàng lễ phép tiến đến trước Nhậm Vạn Ngân, nói, “Lão gia, nô tì đến đón ngài về phủ.”

Câu nói ấy nghe rất ấm áp, nhưng khi nó được nàng nô tì thốt ra, không hiểu sao lại lạnh như gió mùa đông, lạnh đến nỗi khiến người ta phải rùng mình.

Vậy là, đang lúc Nhậm Vạn Ngân khó xử giữa một bên là huynh đệ, một bên là a hoàn, Hình Hoan vốn sợ lạnh không chịu được nữa, “Muội say rồi, về phủ đây, hai người cứ uống tiếp.”

“Vừa hay, ta cũng say rồi!” Đấu với nhau cả một buổi tối, đến lúc sắp kết thúc hai người mới có được sự đồng điệu của huynh đệ, dị khẩu đồng thanh cùng nói.

Cuộc hội ngộ không hẹn mà gặp thế là giải tán.

Chiều theo quy tắc uống rượu không đánh xe của giang hồ, Triệu Vĩnh An bỏ lại xe đã thuê, chuyển sang đi xe Nhậm Vạn Ngân.

Tuy sợ lạnh, sau khi uống không biết bao nhiêu là rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, Hình Hoan kiên quyết muốn ngồi cùng a hoàn ở trên đầu xe. Nàng bịa rằng như vậy gió hiu hiu thổi cho tỉnh rượu, để tránh về đến nhà hai mẫu thân lo lắng, trên thực tế, nàng chỉ không muốn bị kẹp giữa hai huynh đệ trong chiếc xe chật chội, sợ nếu nói điều gì đó lỡ lời, hai người họ lại đòi về nhà uống tiếp…

Cứ như vậy, trên đường đi không ai nói gì, tất cả mọi người đều nghĩ sự im lặng ấy sẽ kéo dài đến khi về đến biệt vườn.

Bỗng, từ trong xe thét lên một tiếng gào: “Vạn Ngân huynh, may mà là huynh đệ của nhau, lần sau mà còn mang rượu giả ra thì chúng ta cắt đứt tình nghĩa!”

“Rượu… giả, giả, giả sao?” Nhậm Vạn Ngân đờ đẫn. Hắn đã dốc lòng giúp bạn bè giải sầu mà.

“Thảo nào, ta thấy sao sau hai năm làm hòa thượng, tửu lượng của huynh lại khá lên thế.” Nghe vậy, Vĩnh An cười chế giễu.

“Lão gia, với bạn nhậu như thế này chỉ cần ứng phó là được, không cần phải dùng đến rượu thật. Rượu giả đó nô tì đã phải lãng phí rất nhiều nước, nhưng vậy đã là quá nghĩa khí rồi.” A hoàn ở phía trên giải thích khô như ngói, hoàn toàn không cần tính đến cảm nhận của những người bạn nhậu nhẹt.

“Cô nương, rượu giả cũng có thể khiến người ta chết đó!” Hình Hoan nhìn người con gái bên cạnh bằng ánh mắt suy xét.

“Đừng nói chuyện với ta, ta ghét cô!”

“…” Cô nương, cô cũng thẳng thắn quá đấy! Ta biết ta không gây được thiện cảm, nhưng cô nương cũng thử dùng cách uyển chuyển hơn mà nói chứ!

Hình Hoan bị nghẹn ở cổ họng không nói được. Một chiếc áo khoác màu xanh bay ra từ trong xe, rơi đúng vào đầu nàng. Có mùi đàn hương thoang thoảng, thấm sâu vào mũi nàng.

“Vết thương chưa khỏi, đừng để bị lạnh!”

“Ồ.” Hình Hoan nghe lời, khoác chiếc áo lên. Nàng không quan tâm chủ nhân của giọng nói ấy là ai, vì mùi hương trên áo đã đủ cho nàng hiểu.

“Lúc nào thì đi?” Không lâu sau, giọng điệu Triệu Tịnh An lại cất lên, rất trầm, đem theo nhiều tâm trạng không nắm bắt nổi.

Câu nói ấy khiến cả người ngồi trong xe lẫn người ngồi bên ngoài trầm ngâm.

Triệu Vĩnh An ngồi sát bên y ngạc nhiên nhìn sang. Chàng nhớ kỹ lại những chuyện tối hôm nay, tuy hai bên không thoải mái nói rất nhiều chuyện, nhưng chàng chắc chắn rằng đó đều là những nội dung không quan trọng lắm, lật lại những món nợ từ hồi nhỏ, tranh luận xem rốt cuộc ai chăm sóc cho ai nhiều hơn. Từ đầu đến cuối chàng không hề đề cập đến việc Hình Hoan sẽ ra đi.

Tất nhiên Hình Hoan cũng không nhớ là mình đã nói ra chuyện đó, nàng không thích cảnh chia tay, nàng còn định khi đó sẽ ra đi trong lặng lẽ, không cần nói “sau này gặp lại” nữa.

Nhưng dù vậy, Triệu Tịnh An vẫn đoán ra. Nàng không biết tại sao y lại có kết luận đó, nhưng dù sao cũng đã nói ra rồi, chẳng có gì phải giấu nữa, “Mấy hôm nữa, theo ý của mẫu thân.”

“Ừm.” Nàng trả lời thành thật, y chỉ hồi đáp nhẹ.

Trong xe, Tịnh An không nói gì thêm nữa, hai mắt nhắm lại, trầm ngâm suy ngẫm.

Y luôn cho rằng Hình Hoan là người thể hiện mọi thứ ra ngoài nét mặt, để đoán được tâm trạng và bí mật của nàng không khó. Buổi sáng ngày hôm nay, ý định bỏ đi của nàng rất rõ ràng, nếu không bị y chặn lại, nếu không vì mẫu thân và Hình phu nhân bỗng chợt xuất hiện, thì nàng có lẽ đã cao chạy xa bay rồi. Khi ở trong quán trà nhìn nàng từ xa, trong ánh mắt không giấu nổi thần sắc đau thương, hoài niệm, những điều đó ít khi xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Vừa rồi khi uống rượu, có gì đó như muốn uống cho chết, như bất lực không muốn đối diện.

Tịnh An nghĩ, khi ở trong lòng, nàng và Hình phu nhân đã quyết định điều gì thì mới như vậy.

Khi thấy ánh mắt lưu luyến và níu kéo của Vĩnh An nhìn nàng, khả năng y đoán được chỉ có thể là như vậy, nàng đã thuyết phục Hình phu nhân đưa nàng đi thật xa, rời khỏi Triệu gia trang, xóa bỏ đi tất cả hồi ức.

Nếu sự trở về đột ngột của y lại dồn ép nàng buộc phải đi vào ngõ cụt thì là điều Tịnh An không bao giờ mong muốn. Nhưng nếu nàng đi rồi, được giải thoát, tìm được bầu trời rộng lớn hơn, thì y cũng không có ý kiến gì. Nhưng trong ánh mắt nàng chan chứa sự bất lực, y muốn nàng vui vẻ, muốn nàng cười, nếu bắt buộc phải có một người ra đi thì đó không phải là nàng.

“Vĩnh An”. Một lát sau, y mấp máy môi, gọi nhỏ để nàng ở bên ngoài không nghe thấy.

“Ừm?” Vĩnh An sát lại trả lời.

Nhìn lướt qua Nhậm Vạn Ngân đang ngủ, Tịnh An mới nói tiếp, “Đệ giữ nàng lại chưa?”

“Không giữ nổi, định sáng sớm mai tìm Hình phu nhân nói chuyện…”

“Không có tác dụng.” Y không biết nguyên nhân của chuyện năm đó, chỉ thấy rằng Hình phu nhân đã quyết gả nàng đi là muốn nữ nhi của mình có một bến bờ để nương tựa, nàng đã chịu ấm ức, lo toàn vẹn đã hai năm, Hình phu nhân không nói nửa lời. Nay đồng ý là sẽ mang nàng đi, chắc chắn bà đã hạ quyết tâm, chẳng ai khuyên nổi, “Nếu Hình phu nhân nói chỉ có ta mới có thể giữ nàng ở lại, đệ có đấm ta không?”

“…” Vớ vẩn! Lời nói đáng bị ăn đòn như thế làm sao chàng nhịn nổi!

“Đừng trẻ con như vậy, ta đã nói rồi, Hình Hoan không phải là đồ chơi, cướp được là thêm cảm giác đắc ý. Hoặc giả nếu đệ muốn để nàng ra đi với nỗi uất ức hai năm trời thì ta cũng không có ý kiến gì.”

“Huynh muốn thế nào?” Nếu mấy hôm trước chàng nghe được câu này thì sẽ thấy buồn cười, nhưng lúc này, chàng có cảm giác thật khó mà nói được thành lời, giống như chợt bừng tỉnh. Quả đúng nàng không phải là đồ chơi, không phải cứ cướp về cất giấu là có thể đánh dấu của chàng lên. Như lúc này đây, nàng đã quyết thì không ai có thể thay đổi, con người dịu hiền hoàn toàn không còn nữa. Kỳ thực, nàng kiên quyết hơn bất cứ ai.

“Nếu huynh làm được thì đệ đừng quên đối xử tốt với muội ấy.” Hóa ra để nói được một câu như thế cũng khiến người ta hao tổn bao nhiêu sinh lực. Giọng điệu lẩm bẩm thốt ra từ đôi môi mỏng của y, cuối câu, dường như y không còn sức để mở mắt, ngay cả việc thở cũng cảm thấy đau.

“Không cần nói đệ cũng sẽ làm vậy…”

“Đệ đắc ý cái gì? Ta đâu nói sẽ tác thành cho hai người.” Quân tử có vẻ đẹp cao thượng tác thành cho người khác, nhưng y không phải là quân tử, và cũng không muốn làm quân tử.

“Triệu Tịnh An, đệ là đệ của huynh!” Huynh có cần nói khó nghe như vậy không, ngay cả với người thân cũng vậy sao?

“Hét to lên thế để làm gì? Đệ của ta thì có lệnh bài miễn xá trong tình trường sao? Nếu đệ khiến cho nàng không vui, hoặc nếu một ngày nào đó nàng nói yêu ta thì ta có thể không nhận họ hàng ruột thịt gì hết.”

“Tuyệt đối không bao giờ có ngày đó!”

“Có câu này ta không thể không nói. Lẽ nào đệ không cảm thấy, một người con gái chịu ở lại vì một người đàn ông cũng đã đủ để chứng minh tất cả rồi sao?”

“…” Kệ huynh, rõ ràng là bày trí hết cả rồi không cho chàng cơ hội chọn lựa.

Khi tình địch lại chính là anh ruột, phải giương mắt nhìn huynh đưa nương tử của mình về phòng, vậy mà chàng phải nuốt đắng nuốt cay để cầu toàn, cảm giác ấy giống như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trái tim, Triệu Vĩnh An thề trong đời này sẽ không bao giờ muốn chịu đựng thứ cảm giác này lần thứ hai.

Nhưng trên thực tế, rõ ràng chàng không hiểu hết về Hình Hoan.

Với Hình Hoan, lời dạy dỗ của mẫu thân mới là quan trọng nhất, ví dụ như làm người không được làm gì hổ thẹn với lòng mình. Dù người khác phụ bạc với nàng thế nào thì cũng không được lấy đó làm cớ để phá vỡ vẻ hòa bình ngoài mặt. Dù trước ngày hôm nay Triệu Vĩnh An rất ít khi đối xử tốt với nàng, dù quan hệ vợ chồng của họ vẫn luôn duy trì ở mức độ hữu danh vô thực, nhưng chí ít chàng không đuổi nàng ra cổng, cuối cùng vẫn cho nàng một chốn nương thân.

Nàng có thể nản lòng chọn lựa tái giá, coi như trả lại tự do cho chàng, và coi như đền đáp được ân tình của lão phu nhân, nhưng nàng không được chọn lựa huynh trưởng của chàng. Nếu không, không thể tránh được sự ngượng ngạo khi ở chung dưới một mái nhà, Triệu gia trang vì thế mà bị dị nghị, làm như vậy cũng như là lấy oán báo ân.

Huống hồ… giữa nàng và Triệu Tịnh An không có khả năng ấy, từ hai năm trước đã có đáp án rồi.

Vừa nghĩ, nàng vừa thành thục rót trà vào tách trà vừa tráng nóng, cẩn thận đưa cho Tịnh An, ngồi xuống một cái ghế cách xa y, hỏi: “Huynh cũng không muốn để muội đi, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này sao?”

Đi cả ngày trời, Hình Hoan rất mệt, định về nhà là có thể ngủ, không ngờ, lại bị y gọi lại, bảo có việc cần nói. Triệu Vĩnh An đồng ý, nàng cũng không có lý do để từ chối, như vậy, chuyện y định nói nàng cũng đoán được một nửa.

Thực tế cũng gần giống như Hình Hoan nghĩ, chỉ có điều, nàng đã hiểu lầm tình ý của y, cũng không thể ngờ, y bắt đầu nhanh đến thế, “Nàng có nhớ chuyện khi ta rời khỏi phủ họ Nhậm không?”

“Ừm” Làm sao mà quên được? Đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy Ngộ Sắc đại sư rời xa nàng rất xa, rất lạ.

Đó cũng là lần đầu tiên nàng ý thức được rằng giữa hai người chỉ có thể là tình bạn, không thể có ý nghĩ khác hơn. Lúc đó nàng cảm thấy y như một kẻ phiêu bạt, đã đi rất nhiều nơi, quen rất nhiều người, sẽ không chịu dừng lại vì bất kỳ ai, tất cả đều chỉ là khách qua đường, bao gồm cả nàng.

“Có nhiều điều vẫn chưa kịp nói với nàng. Lúc đó ta không biết trong thời gian ngắn có thể quay lại hay không, cũng không biết để nàng ở lại như vậy có mạo hiểm không. Bây giờ xem ra thì đúng là mạo hiểm, nhưng dù sao thì sớm muộn nó cũng xảy ra.”

“…” Nàng không hiểu lúc này y nói những điều này là có ngụ ý gì.

“Ta không thích chia tay, vốn định ra đi lặng lẽ, không ngờ lại bị nàng phát hiện ra. Ta tự nói với mình, chỉ cần nàng giữ ta ở lại thì ta sẽ không do dự đưa nàng đi cùng. Nhưng, nàng đã không làm điều đó, nàng khiến ta thấy được nàng trung thành như thế nào với tướng công, dù tiễn biệt ta nhưng người nàng luôn lưu luyến vẫn là tiểu đệ.” Nói rồi, y cười đau khổ.

Cũng chính lúc đó nàng nói rằng chẳng ai muốn bỏ đi hàng thật để lấy hàng giả.

Tịnh An biết, với tính cách của nàng, đó chỉ là câu nói vô tâm, cũng chính vì nó vô tâm nên khiến y càng bị tổn thương hơn. Điều đó khiến y biết rằng mình chỉ là thứ đồ thay thế không hơn không kém, trong những ngày tháng không có đồ thật có thể đem ra để lấy cảm giác an ủi cho con tim. Khi hàng thật quay về, y không còn giá trị tồn tại nữa.

Lúc quay người đi, y từng nghĩ không cần thiết cố ý nài ép cái gì, muốn buông tay thì càng sớm càng tốt.

Kết quả, y vẫn không kìm chế nổi mình mà quay về tìm nàng, rất khó để hình dung đó là cảm giác gì. Nó giống như y chỉ là một con diều, đầu dây kia sớm đã nằm trong tay nàng.

“Chàng ấy là tướng công của muội…” Hình Hoan lắp bắp môi, nếu như y quay trở lại không có sự đảo ngược thân phận, nàng sẽ lấy hết dũng khí để nói với y khi đó mình chỉ cố gắng chịu đựng ép mình tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn. Từ sau khi quen y, trong quan niệm hạnh phúc của nàng chỉ có việc cùng y đi khắp nơi.

Nàng nghĩ có được một người bạn như y đúng là phúc ba đời, nhưng từ cái đêm thành thân, nàng biết rằng mình được gả cho tướng công đối xử lạnh lùng như vậy với nàng là do kiếp nạn gây nghiệp chướng ba đời chuốc lại.

“Vậy người nàng yêu là tướng công của nàng hay Triệu Vĩnh An?”

“… Điều đó thì có gì khác nhau?” Tướng công của nàng chẳng phải Triệu Vĩnh An sao? Tách ra thế nào được chứ?

Y nhìn chăm chăm nàng không rời mắt. Trong mắt nàng chỉ có sự chân thành, nàng không hề giả bộ ngốc nghếch, người con gái ấy không hiểu thế nào mới là yêu thực sự. Thứ tình cảm khiến người ta chết đi sống lại nhưng lại hư hư thực thực ấy chính y trước khi nhất quyết vì nàng mà hoàn tục cũng chưa hiểu. Dù là bây giờ, cũng vẫn chỉ hiểu mơ hồ.

Tình yêu không thể nói cho rõ ràng, cũng không thể dùng một câu đơn giản là có thể giãi bày hết. Bởi vậy, Tịnh An biết rằng, ép nàng cũng chẳng để làm gì. Y lặng lẽ cúi đầu, uống tách trà do chính tay nàng pha, đi vào chủ đề, “Vậy nếu như hôm nay ta giữ nàng ở lại, nàng sẽ không do dự chứ?”

“Muội…” Nàng có, nhưng nàng không thể, nàng không muốn để tình cảm này kéo dài một cách vô thời hạn.

“Thôi, không cần trả lời.” Y chỉ muốn biết nàng có do dự hay không, dù đáp án là thế nào không quan trọng. Đó vốn chỉ là sự rung động trong giây lát, nhưng điệu bộ của nàng cũng đủ để chứng minh nàng không rung động với y. Y thừa nhận, “Song ta đoán nàng sẽ vẫn ở lại.”

“Hả?”

“Vì ta nhớ có người đã từng nói cần viên đá màu tím, phát sáng, rất đáng giá.”

Hình Hoan hít một hơi thật sâu, “Huynh tìm thấy rồi sao? Muội biết mà, rõ ràng nghe nói là ở chỗ Nhậm Vạn Ngân, sao lại không tìm thấy… Nó là cái gì?”

Sự phấn khích của nàng không duy trì được lâu, khi thấy Tịnh An tháo thứ gì cài trên tóc ra đưa cho nàng, Hình Hoan lại lặng người đi. Nói một cách chính xác, đây không phải là lần đầu tien nàng nhìn thấy nó, những ngày cùng y ở trong phủ họ Nhậm ngày nào nàng cũng nhìn thấy, đó là chiếc đũa bạc thô y dùng nó để thay cho chiếc gõ mõ.

Hình Hoan từng ngắm nhìn nó rất lâu, nó thô hơn những chiếc đũa bình thường, ở đầu có khảm một viên ngọc màu xanh, buổi tối sẽ phát sáng, phát sáng… ánh mắt nàng cũng sáng lên, “Viên ngọc này chính là đá tử tinh thạch?” Thấy y cười nhẹ gật đầu, nàng nổi giận, “Đừng đùa nữa! Ta không phải là kẻ mù màu, nó có phải màu tím đâu?”

“Đúng vậy, ta cũng không mù màu, bởi vậy ngày nào cũng nhìn nó mà không nhận ra.” Sở dĩ mãi sau mới biết, cần phải cảm ơn vị sư huynh đâu đâu cũng thấy mặt.

“Đúng là nó sao?” Hình Hoan bán tín bán nghi lại cầm lên lật qua lật lại ngắm nó, lấy tay ôm lấy đầu của nó, đưa lên mắt nhìn, đúng là nó phát sáng. Như vậy là trừ màu sắc ra, những điểm khác đều khớp với miêu tả trong truyền thuyết.

“Đúng đấy, điều không may là khi người đặt tên cho nó lại bị mù màu.”

“…” Chẳng ra sao cả! Dù sao cũng là thứ đồ vô giá thế mà lại khinh xuất như vậy? Như vậy khiến mọi người chẳng hiểu nổi, bảo bối ở ngay trước mắt mà cũng không nhận ra, như thế có vui không?

“Cái này có thể tặng cho nàng.”

“Thật sao?” Đại thiếu gia đúng là đại thiếu gia, ngao du suốt hai năm trời vẫn không gột sạch được khí chất không dính bụi nhân gian, thứ đồ đắt giá như vậy cũng có thể đem đi tặng không tiếc nuối.

Để đảm bảo y không nói khoác, Hình Hoan vội cất bảo bối vào trong áo.

“Hoan Hoan muội muội, nàng cần nó thế, chắc chắn hiểu nó chứ?”

“Ừm… chút ít, hơi hiểu.” Nàng không muốn nói nhiều, hoặc vẫn còn đang chìm trong hưng phấn bất ngờ nên cười gật đầu trông rất ngố.

“Vậy chắc nàng biết, viên đá đó tổng cộng có ba miếng.”

“Biết chứ, còn một viên nữa là bảo bối gia truyền họ nhà huynh, viên khác,… ồ, muội không biết nó ở đâu. Nghe nói hai viên còn lại có màu vàng và màu đỏ, liệu lần này người đặt tên cho nó có bị mù màu nữa không?”

Y nhíu mày nhìn nàng, không hỏi thêm, chỉ cười y như cũ, “Ở chỗ chị cả giang hồ.”

“Quản Hiểu Nhàn?” Niềm vui sao không có nhiều hơn? Cứ đến từng đợt từng đợt như vậy nàng rất khó chấp nhận nổi.

“Ta đã nhiều lần nửa đêm đến nhà cô ta, khá bất hạnh là, đã gặp cảnh cô ta đi vệ sinh, đang tắm, còn gặp cảnh cô ta tập tỏ tình Vĩnh An trước gương… Nói tóm lại, chị cả giang hồ có cuộc sống về đêm rất phong phú. Bởi vậy, tâm nguyện lớn nhất của cô ta trong đời có lẽ là bắt được ta giao cho quan, tốt nhất là khiến cho cả đời này ta không thể nói gì, bởi vậy mới bám theo ta đến tận kinh thành.”

“Thảo nào lần gặp ở Quần Anh lầu, Quản Hiểu Nhàn quyết bắt được huynh.” Thực tế thì lần nào gặp y Hiểu Nhàn cũng rượt đuổi bắt không tha. Hình Hoan cứ nghĩ rằng, chỉ vì hiểu nhầm rằng y là hòa thượng giả, không ngờ còn có nhiều mối quan hệ thâm sâu như thế, “Vậy huynh đi nhiều như vậy đã tìm được chưa?”

“Rất đáng tiếc, chưa. Ta cảm thấy muội rất có tướng vượng phu, có muội ta tìm rất dễ dàng. Ta cũng rất có tướng vượng thê, có ta, nàng làm gì cũng thuận lợi. Có nên hợp tác thêm một lần nữa không?”

“Vượng cái đầu huynh ấy!” Đúng là không biết xấu hổ, họ làm gì có thể có mối quan hệ vượng phu, vượng thê được chứ?

“Đêm khuya rồi, Hoan Hoan muội muội, nàng bình tĩnh chút, gào to thế dễ khiến người ta hiểu lầm. Thôi không nói chuyện nữa, ta buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi. Nàng cũng ngủ sớm đi, đừng có học theo chị cả giang hồ ngồi trước gương tập cách tỏ tình với ta, nếu ngủ muộn cổ sẽ để lại sẹo thật đấy.”

“…” Y đi thật sao? Đêm khuya, sau khi nàng đã uống rất nhiều rượu giả, đến nói với nàng bao nhiêu thông tin phấn khích, sau đó lại phủi áo ra đi nhẹ bẫng!

Hình Hoan tức tối cắn chặt môi, y đã ăn đứt nàng rồi, biết rõ liều thuốc dụ dỗ như vậy là đủ lượng cho nàng, nàng không còn khả năng phản kháng. Nhưng vấn đề là… tại sao y lại biết? Biết bao nhiêu? Lão phu nhân nói rồi sao? Hay từ đầu đến cuối y chỉ nghĩ rằng nàng ham tiền nên muốn có viên đá đáng giá ấy?