Từ đó trở đi, Hứa Gia Khải trở nên trầm mặc ít nói, chán nản thất vọng, thoái chí. Không thứ gì khiến hắn để ý, hắn chết lạnh, giống như xác chết biết đi từng ngày một vượt qua.
Hắn nhớ nàng, không lúc nào không nhớ tới nàng, vừa nhắm mắt đã hiện vẻ mặt thanh nhã u buồn của nàng. Mỗi nơi quen thuộc cũng khiến hắn nhớ lại quá khứ ngọt ngào trước đây, có tức giận, có nhu tình, có sực hại. Tóm lại hắn nhớ nàng, vô cùng nhớ nàng.
Hắn sở về lại khách sạn, nơi đó có Uyển Oánh lúc nhăn mày, lúc cười nói, mọi cử chỉ hành động đều lưu lại, hắn sợ nhìn thấy sẽ làm lòng mình chua xót bi thương.
Hắn nhắm thật chặt hai mắt, muốn đem những hình ảnh đó vứt ra ngoài. Nhưng vô dụng, nàng đã khắc sâu trong nội tâm của hắn, vĩnh viễn không rời đi được? Nàng có khỏe không? Nàng có vui không? Nàng có nhớ hắn không?
Sẽ không đâu, cuối cùng đả thỏa ý nguyện nàng muốn rời đi, thoát khỏi hắn nàng sẽ vui vẻ? Chỉ cần nàng vui vẻ hạnh phúc, nỗi bi thương tương tư đau triệt nội tâm này hắn sẽ chịu đựng.
Hắn ở trong phòng làm việc của công ty nghỉ ngơi, dựa vào cửa sổ, đứng đó cả ngày, không làm gì cả, chỉ đứng đó không nhúc nhích.
Ngô Vỹ Tân cùng Tào Đông Huy tới phòng làm việc, yên lặng nhìn hắn rất lâu. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho Hứa Gia Khải như biến thành người khác. Chuyện công ty hắn không còn quan tâm, trước đây chưa bao giờ xảy ra. Bọn họ nhìn thấy hắn lo lắng sa sút suốt một tháng, không rõ nguyên nhân gì khiến hắn mất đi cả tự tin và năng động của mình. Hắn bây giờ như người mất hồn chỉ còn lại cái xác.
“Xảy ra chuyện gì vậy Gia Khải”- Vỹ Tân không nhịn được mở miệng hỏi trước. Hắn đã nhịn hơn một tháng, suốt một tháng Hứa Gia Khải ở trong công ty không có lấy chút sinh khí, yên lặng đến đáng sợ
Gia Khải từ từ xoay người lại, ngồi xuống ghế
“Không có gì hết”- Hắn nhẹ nhàng đáp.
Vỹ Tân cùng Đông Huy đồng thời lắc đầu, không có chuyện gì? Hắn sẽ không vô duy vô cớ biến thành như vậy, bất quá hiện tại bọn họ đoán không ra là nguyen nhân gì. Công ty hoạt động bình thường, thậm chí còn làm ăn được rất lớn, hắn kiếm được không ít tiền nhưng hắn lại không vui!! Đúng!! Không vui là do nữ nhân nào? Trừ nguyên nhân này cò gì nữa chứ? Nhưng nữ nhân thế nào có thể khiến hắn mất đi phương hướng, rối tinh rối mù, thay đổi hình dạng.
“Nói ra xem, biết đâu bọn ta giúp được”- Đông Huy nói.
“Là vì tình mà khổ đúng không?”- Vỹ Tân thử dò xét.
Gia Khải thở một hơi dài, cả người tựa vào lưng ghế, đau khổ tràn ngập trên mặt.
“Ta có phải rất ngu không?”- Hứa Gia Khải nói. Ngu ngốc vì đã trao tình cảm ra, nhưng thật đáng buồn là không có được hồi đáp. Sở Uyển Oánh ơi Sở Uyển Oánh, nếu như em thông minh thì nên hiểu tình yêu của anh.
“Xem ra là thật sao?”- Vỹ Tân nói. “Ngươi gặp phải nữ nhân mình yêu đúng không? Ngươi thay đổi vì cô ta, cô ta khiến ngươi mất tự tin mất đi sự quyết đoán, mất đi uy phong trước đây”
“Cô gái đó là ai?”- Đông Huy muốn biết nữ nhân đó là ai.
“Bất kể cô ta là ai, Gia Khải”- Vỹ Tân khẩn trương nhắc nhở Gia Khải. “Ngươi cũng đừng nên cam chịu, thiên hạ này không phải chỉ có mình ngươi không có được tình cảm, huống chi chỉ là một cô gái nhỉ bé. Ngươi vẫn không phải luôn tin bản thân mình có thể quyến rũ được mỹ nhân sai? Lấy sự quyết tâm ta, lấy dũng khí ra, dùng sức quyến rũ của ngươi, dùng chính tay của ngươi bắt lấy cô gái đó. Không nữ nhân nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay ngươi”- Hứa Gia Khải như vầy bọn họ không đánh lòng, thà rằng là một Hứa Gia Khải hăng hái, không ai sánh nổi, cũng không muốn sự trầm lặng, không có chút tức giận như vậy..
“Cho tới lúc này cô ấy vẫn không nằm trong tay ta, cho nên ta không cần tốn sức bắt cô ấy, cũng không đóan ra cô ấy nghĩ gì. Cô ấy khinh thường mọi thứ ta cho, chỉ cầu xin ta buông tay. Cô ấy không vui, một chút cũng không vui. Nước mắt của cô ấy là vết thương trí mệnh với ta. Vừa nhìn thấy nước mắt ta đã không biết làm gì, không biết làm sao. Ta nói ta yêu cô ấy, cầu xin cô ấy ở lại.”- Gia Khải nhắm chặt hai mắt, che đi vết thương lòng đau đớn. “Nhưng cô ấy chỉ lợi dụng tình yêu của ta, cầu xin ta buông tay”
“Ngươi yêu cô gái đó?”
“Phải”- Gia Khải nói “Ta yêu cô ấy, yêu không cách nào kiềm chế, vì tình yêu này mà ta đã đau lòng chua xót.
“Cô gái đó là người thế nào mà đáng để ngươi yêu đến vậy?”
“Rất bình thường, nhưng cố chấp quật cường, lại còn ngu ngốc.”- Gia Khải nói rõ. “Nhưng đáng giận là ta lại rất yêu cô ấy.
Gia Khải thật sự rất yêu cô gái này!! Không nghĩ cũng có lúc Hứa Gia Khải rơi vào lưới tình, so với người khác còn yêu điên cuồng, khắc sâu hơn nữa. Thật không biết nữ nhân hắn nói hình dung ra sao? Nữ nhân này lại có thể bắt sống trái tim hắn, xem ra Gia Khải trốn không thoát, nhất định đây là một nữ nhân có thể trị được sự tự kiêu của hắn. Chỉ là không biết cô gái đó ra sao? Là thần thánh phương nào?
Sở Uyển Oánh đứng trước cửa bệnh viện, tay cầm tờ xét nghiệm, mờ mịt không biết làm sao. Nàng bình thường rất cẩn thận, nhưng sao vẫn có thai. Nhẹ nhàng vuốt vẻ nơi bụng còn bằng phẳng, trong bụng nàng đang hình thành một tiểu sinh mạng. Có lẽ đây là cách tốt nhất báo đáp lại Hứa Gia Khải, giữ lại con của hắn, nàng sẽ yêu thương sẽ chăm sóc, dạy dỗ đứa trẻ này.
Nàng chưa từng nghĩ tới việc lập gia đình hay làm mẹ, bất kể người ngoài nhìn nàng thế nào, nhưng ông trời cũng đã an bài cho nàng mang thai con Hứa Gia Khải thì nàng sẽ sinh nó ra. Một mình nuôi lớn nó. Hắn ghét nhất là nữ nhân dùng con mình để trói chặc hắn, hắn sẽ cười nhạo nàng.. Nàng không muốn vì đứa con này mà lấy hắn, biết rõ điều này, thì không nên để hắn biết. Nhưng làm sao giấu hắn, dù sao đứa trẻ này cuối cùng sẽ được sinh ra,
Đi ra khỏi cửa bệnh viện, chuẩn bị bắt xe về nhà, không biết phải giải thích với mọi người ra sao, ba mẹ liệu có chấp nhận con gái chưa chồng mà đã có con không? Họ có ép nàng hỏi cha đứa bé là ai, nàng trả lời làm sao? Haiz, rất nhiền vấn đề chờ nàng giải quyết.
“Két” một chiếc xe dừng lại bên cạnh nàng, Hứa Gia Khải từ trên xe bước xuống, nàng không tự chủ được mà dừng bước. Hắn đi tới bên cạnh nàng, khó nén nỗi tương tư trong lòng.
“Tại sao lại tới bệnh viện”- Từ miệng Uyển Linh hắn biết dạo này Uyển Oánh không khỏe phải tới bệnh viện, vừa nghe thấy thế hắn liền chạy tới. Nghe tin nàng không khỏe, hắn một giây cũng không muốn dừng lại, vội vã rời khỏi phòng lam việc, mấy người bạn bị làm cho sợ hãi mà chỉ dám ứng yên trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến không ngờ.
Hơn một tháng không gặp, nàng là gầy hơn, sắc mặt tới nhợt không chút huyết sắc, trên trán hằn sâu bẻ buồn bẻ cùng tang thương. Nàng không vui sao? Sau khi rời đi, nàng không vui, hắn nhìn nàng mà đau lòng.
“Dạ dày không thoải mái”- Nàng đàng hoàng trả lời, không muốn hắn hoài nghi. Sau khi rời đi, nàng tưởng rằng hai người không bao giờ gặp lại nữa.
“Có thật không?”- Hắn không tin, trước kia chưa từng thấy nàng vì dạ dày khó chịu mà đi bệnh viện bao giờ. Hắn hiểu rất rõ, nếu không phải vấn đề lớn, nàng tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện khám. “Sổ khám bệnh đâu đưa anh xem”- Thả nàng, từng hứa sẽ không gặp, một tháng hắn gặm nhấm nỗi tương tư, cuộc sống không có nàng như mất đi không khí, không còn ý nghĩa sinh tồn.
Hắn yêu nàng!!! Đây là sự thật không thay đổu, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, quan tâm nàng, cho hắn biết rằng nàng sống tốt, sống vui vẻ thì hắn hài lòng. Nhưng bây giờ nàng là không chút vui vẻ.
“Không!”- Nàng liều mình che sổ khám bệnh lại, theo bản năng nắm chặt sổ nhét vội vàng nhét vào trong túi.
Nét mặt của nàng càng làm hắn hoài nghi, sải bước đi tới gần nắm lấy cổ tay nàng, hắn đoạt đi sổ chuẩn đoán bệnh.
“Tại sao anh không thể xem? Em biết rõ anh lo cho em mà”- Hắn rống to.
“Không có chuyện gì, thật là không có chuyện gì. Trả lại cho em, Hứa Gia Khải”- Uyển Oánh gấp gáp muốn lấy lại.
Lúc hắn mở sổ ra, thấy rõ nội dung bên trong. Rốt cuộc ý nguyện đã thành, nàng mang thai con của hắn, tin tức này làm hắn mừng rỡ. Ai có thể ngờ nàng cố tình bỏ đi, vào thời điểm hắn thả nàng, nàng lại mang thai. Lần này nàng và hắn dây dưa không thoát, nàng muốn chạy chạy cũng không được. Hài tử trong tay hắn là con tốt quan trọng.
“Theo anh quay về?”- Nếu như hắn không biết. Nàng tính dấu hắn cả đời sao? Chết tiệt Sở Uyển Oánh, nếu như không phải quá yêu nàng, hắn thật muốn đem treo ngược nàng lên đánh vào mông nàng một trận.
“Em không về”- Uyển Oánh cự tuyệt hắn, nàng đã có thể rời đi, dù cuộc sống không có hắn cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng nàng quyết tâm không cùng hắn tiếp tục dây dưa nữa. “Anh đã thả em rồi, không phải sao? Tại sao bây giờ lại thất hứa?”
“Em bây giờ đang mang thai con anh, chẳng lẽ không về cùng anh sao? Vậy thì em không muốn để người cha này biết con mình, muốn một mình nuôi giữa đứa trẻ sao”- Hắn cắn răng tiến tới gần, suy nghĩ của nàng chọc giận hắn. Hắn quyết không cho phép con của hắn trở thành con không cha, hơn nữa không cho con hắn lớn lên bên ngoài.
“Anh biết không? Đứa bé này căn bản ngoài kế hoạch, là em không cẩn thận nên mới có kết cục này, anh không cần vì đứa trẻ này mà hi sinh”
“hy sinh?”- Hắn phải sửa chữa cái suy nghĩ sai lầm của nàng mới được. “Nếu như anh vì đứa con mà hy sinh cưới em, vậy em có thể vì đứa trẻ này mà hy sinh gả cho anh không?”- Đây là lý do tốt nhất để hắn ngân trở nàng.
Nàng biết hắn sẽ lấy nàng, điều hắn muốn là đứa con, muốn một người mẹ chăm sóc đứa trẻ, nàng trong lòng hắn chẳng qua chỉ là mẹ của đứa con. Hôn nhân với hắn chẳng nghĩa gì cả, tất cả vì đứa con.
“Cách tốt nhất để không phải hy sinh hôn nhân của mỗi người là bỏ đi đứa bé này”- Nàng chỉ muốn hắn bỏ đi suy nghĩ cười nàng, đứa con này một mình nàng nuôi dưỡng là được. Không có cha, nàng vẫn có thể nuôi nó lớn lên khỏe mạnh.
“Không được”- Hắn kịch liệt phản đối. “Con là của anh, em không có quyền bỏ nó, em hiểu không?”- Hắn giữ chặt nàng, rất sợ nàng nói được làm được. Con là vũ khí duy nhất để nàng tiếp nhận hắn, nếu không còn đứa trẻ hắn lấy gì uy hiếp nàng.
“Anh lấy thân phận tư cách gì quản lý em, em dù làm gì anh cũng không có quyền can thiệp. Chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả, không phải sao.?”
“Anh nói rồi anh muốn lấy em, em còn muốn thế nào? Em đừng quá Ích kỷ, Sở Uyển Oánh, vì hạnh phúc bản thân em nỡ bóp chết máu thịt của mình sao, em là nữ nhân máu lạnh!”
“Nếu như anh muốn có con, hàng vạn nữ nhân sẽ nguyện ý vì anh mà sinh con, tại sao hết lần này đến lần khác tìm cách trói chặc em chứ?”- nàng tuyệt vọng hỏi. “Em không muốn gả cho anh, một chút cũng chưa nghĩ tới.”
Nàng hiểu rõ hắn, hắn không thương nàng, nhưng có thể vì đứa con mà lấy nàng, không tiếc hy sinh hạnh phúc hôn nhân, điều này làm cho nàng rất nản lòng.
Hắn dĩ nhiên sẽ không cần nàng, bên cạnh hắn luôn có nữ nhân hoa mỹ hầu hạ, nàng có danh mà không có phận. Nàng không cần danh phận do cuộc hôn nhân này mang đến, cũng không dám có chút mong ngóng. Ở bên hắn, có biết bao mỹ nữ, nàng để ý hắn chỉ khiến đau lòng thêm. Tai không nghe, mắt không thấy, tâm cũng sẽ không đau.
“Vì đứa con, em nhất quyết không gả cho anh đúng khng? Tốt!! Anh nghe lời em, tìm một người khác để lấy, nguyện ý vì anh sinh con cho em hào lòng. Không cần lấy anh, chắc em phải rất vui, phải không?