Đây chính là những đãi ngộ của anh sao. Sở Uyển Oánh đối mặt với gian phòng trống rỗng, Hứa Gia Khải không hề nói một tiếng đã rời đi, thậm chí còn xem thường không nói cho cô biết. Cô là gì chứ? Là tình nhân, là món hàng anh mua về, một nữ nhân tự bán chính mình thì có tư cách gì truy cứu hành động của anh, càng không thể đòi anh tôn trọng cô.
Tôn trọng!! Thật buồn cười, một tình nhân sao lại có thể yêu cầu một vị khách xa lạ tôn trọng mình chứ.
Chỉ qua một đêm, anh đã chán ghét cô, Sở Uyển Oánh khẽ nhếch méo cười, có phải anh sắp thả cô đi không? Xem chưa đến một nàng, chỉ cần chờ đến khi anh về, cô có thể tự do .Anh rốt cuộc cũng hiểu ra, cô không hợp khẩu vị với anh.
Uyển Oánh tựa người vào ghế, không nhúc nhích. Cô vẫn như trước, liều mạng vào công việc, mượn công việc để quên đi sự phiền não. Cô luôn tự nhắc nhở mình, dù bị Hứa Gia Khải đối xử ra sao, cô cũng sẽ mạnh mẽ. Căn bản, cô với anh chẳng là gì của nhau. Nói ra cô cũng thật may mắn, nếu như là tình nhân của anh mà bị đá văng đi, cô dộc mỗi ngày, thì cô tình nguyện đồng ý để Hứa Gia Khải không bao giờ quay lại. Như vậy một tháng sẽ qua rất nhanh
Nhưng xem ra ông trời luôn đối nghịch với cô, đến buổi tối thứ ba, Uyển Oánh lê thân thể mệt mỏi trở về khách sạn. Mặc dù Hứa Gia Khải không ở đây, nhưng cô vẫn tuân thủ ước định ngày ngày về đây.
Cầm chìa khoác mở cửa, không biết tại sao dạo gần đây, cô luôn từ từ đóng cửa lại. Ba ngày, ba ngày Húa Gia Khải không ở đây, cũng chưa từng gọi điện thoại. Không!! Cô không có mong mỏi điện thoại của hắn.
25
Đợi cô xoay người lại, một đôi bàn tay to lớn liền giam cầm cô lại. Hơi thở nặng nề lan đến cổ. Uyển Oánh hoảng hốt, anh đã trở lại, không hay không biết đã đến bên cạnh cô. Uyển Oánh từ từ đứng thẳng dậy, nhắm chặt mắt, cố gắng định thần lại, không để lộ tâm ý hoảng loạn bên trong, hơn cả là khỏa lấp đi sự vui sướng.
Một tiếng thở dài thật sâu của Hứa Gia Khải rơi trên cổ nàng, môi của anh di chuyển lên gương mặt cô, rồi từ từ khoá môi cô lại..
Cô buộc mình không được quan tâm mà phải cứng người lại. Cô có thể chịu được chuyện anh bỏ đi không nói lời nào, nhưng không thể chấp nhận chuyện anh vô thanh vô tức trở về, rồi chiếm lấy cô. Trong ba ngày, anh dĩ nhiên không hề rãnh rỗi, chắc chắn không hề thiếu phụ nữ bên cạnh, cô không muốn biến bản thân mình trở thành đám phụ nữ đó, bỏ mặc bản thân trầm luân cùng anh.
Anh cũng không biết bản thân mình từ khi nào lại có ý định mãnh liệt như vậy, ba ngày nay, anh chỉ mong sớm hoàn thảnh công việc trở về bên cạnh cô, ôm lấy cô. Nhưng cô lúc này lạnh băng giống như cương thi khiến anh càng thêm bá đạo chiếm giữ môi cô,. nặng nề mút chặt, dần dần dâng lên một cơn giận/
Uyển Oánh cố gắng đẩy anh ra, nhưng đối mặt với thân thể cường tráng cô căn bản không làm gì được. Hành động của anh không còn cường hãn, mà chuyển sang nhẹ nhàng kéo dài triền miên, thân thể của cô bị anh chơi đùa vuốt ve từ từ mềm mại. Hai tay chậm rãi xoa nhẹ thân thể anh, ý thức của cô bị anh tước đoạt, thân thể không khống chế được mà nghên đón tiếp nhận anh, nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mê người..
Cô không phải băng giá, chỉ ở trong lòng anh mới cảm nhận được sự nhiệt tình cô khiến người khác mê luyến. Đời này, cơ thể cô là có sức hút với anh nhất. Đúng vậy, ngoài ý niệm đó ra không còn nguyên nhân khác. Anh không muốn suy nghĩ sâu xa nhiều vấn đề, anh tự tin bản thân sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào cả.
Cô lại một lần nữa để bản thân mình lạc lối, toàn tâm toán ý đón nhận anh. Trời ạ!! Từ khi nào cô trở nên thấp kém như vậy, vì sao đứng trước khát vọng của anh cô không cách nào từ chối. Đáng sợ hơn hết, càng lún sâu càng khó thoát ra, thời điểm anh muốn cô, cô cũng khát khao anh, muốn được trầm mê trong sung sướng.
Nhưng cô sợ… bản thân không nhịn được run rẩy..
Cảm nhận được cô run rẩy, hai cánh tay của anh càng siết chặt, ngón tay để trên cơ thể của cô bắt đầu vuốt ve, ma sát…
26
“Em đã là người của tôi còn sợ gì chứ?”
Nữ nhân của anh, cô là người của anh. Nữ nhân của anh đâu phải chỉ có mình cô, trở thành người của anh thì sao chứ? Thì sau này có thể chơi đùa vứt bỏ sao?. Cô sợ sao? Đúng vậy, rất sợ!! Sợ sự ôn nhu của anh,
“ Trở thành người của anh thật sự mới đáng sợ”- Cô nói rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả bản thân mình cũng không nghe thấy.
Nhưng… anh nghe được.
“Tại sao?”- Anh đưa tay lên giữ chặt bàn tay của cô đang chơi đùa với dây chuyền trên cổ anh.
Cô tránh né ánh nhìn của anh, sợ anh sẽ biết nguyên nhân thật sự.
“Sợ sẽ làm cho bản thân mình không còn là chính mình”
“Em thật là kì lạ, nhưng có thể đây là điều khiến anh muốn chinh phục được em”
Chinh phục!! Anh chỉ muốn đạt được như vậy, trừ cái đó ra anh không còn muốn gì khác. Nếu chinh phục xong, cô sẽ bị quẳng đi ngay lập tức.
“Tôi đói bụng”- Cô dự tính rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh,
Gia Khải mỉm cười. Quả thật đói bụng, vừa về nhà còn chưa ăn gì, đã hao tổn phí lực như vậy.
“Anh cũng đói bụng, chúng ta ăn chút gì đi?”- Anh kéo cô sát lại, ủng nịch ôm cô thật chặt.” Ăn thức ăn nhanh được? Đơn giản đỡ tốn thời gian.”
Nếu như anh đã nói vậy thì cô cũng đỡ bớt việc. Rời khỏi anh, đi tới phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn. Anh cũng theo sau, rồi đột nhiên đưa một vật ra trước mặt cô.
“Mở ra xem có thích hay không?”
Uyển Oánh lạnh lùng nhìn đồ, gọi là quà nhưng đồng thời cũng để nhắc khéo thân phận của cô, cô dùng thân thể của mình để đổi lại. Anh chẳng qua chỉ dùng món quà đó để khen thưởng tình nhân của mình, dùng tiền vật chất mua thân thể. Anh dù có đưa quà quý hơn nữa cô cũng không thích.
“Thích”- Cô nói trái lương tâm mình.
Uyển Oánh tiếp tục công việc, đem thức ăn nhanh bỏ vào nước sôi.
“tại sao không mở ra xem”- Anh hỏi cô.
“Không cần xem, đồ ăn đưa chắc chắn không tệ”
Anh cô mở chiếc hộp ra, bên trong sáng lấp lánh, là sợi dây chuyền trân châu giá trị không rẻ tí nào.”Em không có vòng tay hay dây chuyền, anh biết nữ nhân ai cũng thích thứ này”- Anh lấy sợi dây chuyền đem vào giúp cô.
Nữ nhân đều thích, anh biết rõ phụ nữ như vậy, tự cho rằng cũng hiểu cô Vuốt nhẹ sợi dây chuyền, trong lòng dấy lên sự chua xót, muốn chảy nước mắt. Cô tháo dây chuyền xuống thả lại vào trong hộp…
“Không vui sao?”- Anh hỏi. Nếu đối lại là phụ nữ khác, nhất định sẽ khoa chân múa tay, còn hôn anh rất ngọt ngào. Riêng cô thì lại xem thường chúng, coi như không thấy.
“Không phải, chẳng qua cảm thấy nó qua mắc, mang ra ngoài sẽ rất dễ bị chú ý”- Cô tìm đại một lý do.
Cô sao, có lẽ cô không thích thật, quà đối với cô chẳng là gì.. “Chín rồi, anh chẳng phải đói bụng sao? Mau ăn đi”- Uyển Oánh bới cơm thành hai chén, xoay người rời khỏi bếp, ngồi xuống bàn ăn. Gia Khải ngồi đối diện, cô luôn như vậy, rõ ràng có quan tâm, nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ, anh thật không cách nào đoán ra suy nghĩ của cô..
“Em không hỏi xem anh đã ở đâu suốt ba ngày sao?”
“Tôi nên hỏi ư?”
“Tại sao lại không nên?”
“Tôi lấy thân phận gì, lấy tư cách gì để hỏi anh đi đâu làm gì?”- Thân là tình nhân không thể đòi hỏi chi có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
“Lấy tư cách em là người của anh”
“Nếu đã là người của anh càng không thể kiểm soát thời thời gian, ngăn cản mọi hoạt động thường ngày của anh được”
“Xem ra anh đã chọn đúng người rồi, em tự biết rõ thân phận của mình, không giống nữ nhân khác luôn đòi hỏi. Hơn nữa còn biết mình phải làm gì và không nên làm gì”- Nữ nhân mà anh tìm được là một người bình lặng, hiểu chuyện, cô sẽ không quấy nhiễu, không yêu cầu anh.
Đây chính là cô.. xem ra anh đã chọn được một nữ nhân tốt.
Trong mơ, Uyển Oánh đột nhiên đau nhức tỉnh lại, cô rên rỉ ôm lấy bụng nằm lăn qua., phát hiện bên cạnh không có ai. Hứa Gia Khải vẫn chưa về, không biết anh đang làm gì? Cô đau đớn từ trên giường ngồi dậy đưa tay bật đèn, rồi tủ ở đầu giường lục mọt hồi lâu vẫn không thấy thuốc.
Làm sao bây giờ, mỗi lần lần nào cũng đau đớn đến như vậy, cô tìm mãi vẫn không tìm thấy thuốc giảm đau. Ay!! Cứ tìm như vậy cũng không có ích gì. Sau đó, nằm vật ra giường, kéo chăn che kín cả người. Dù vậy nhưng cơn đau bụng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Cô thầm mong cơn buồn ngủ kéo đến nhanh một chút, khiến cô ngủ thiếp đi sẽ quên được cơn đau. Nhưng cô đã quên mất mình vừa mới tỉnh dậy vì đau.
“Em làm sao vậy?- Đột nhiên, Hứa Gia Khải xuất hiện ở cửa phòng, phát hiện cô nằm trên giường dường như xảy ra chuyện, vội vàng đi tới bên cạnh. “Sao người lại lạnh như vậy?”
Anh trở lại, anh vừa mới về sao? Tối nay, anh không hề nói tiếng nào bỏ ra ngoài. Dĩ nhiên, việc anh đi đâu không cần nói với vất cứ ai, càng không hi vọng cô can thiệp vào đời mình của anh.
Cô khẽ gật đầu, cố nén đau, không muốn để anh nhìn thấy mình như vậy. Cứ mỗi lần đến lại làm cô khó chịu gần chết, qua tối nay sẽ không sao hết.
Anh cẩn thận quan sát nét mặt cô, sắc mặt tái nhợt, hai lông mày nhíu chặt đã nói lên tất cả. Đầu cô vẫn không ngừng chuyển động, thân thể run rẩy, càng làm cho anh thêm hoài nghi.
“em có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Tôi không sao, sẽ khỏe ngay thôi”- Vừa dứt lời, cô không nhịn được nữa cau mày, hai tay giữ chặt bụng.
Dáng vẻ cự tuyệt sự giúp đỡ khiến anh không khỏi tức giận. Vừa rồi đang ngồi ở phòng làm việc, thì nghe tiếng động trong phòng. Lúc về anh phát hiện cô đang ngủ, không biết sao lại đọt nhiên thức giấc cho nên mới từ phòng làm việc qua chỗ cô đang ngủ nhưng nhìn qua cũng chỉ thấy bộ mặt lạnh băng của cô.
Còn nói không có chuyện chuyện gì, dáng vẻ khó chịu như vậy còn dám mạnh miệng, không biết cô nghĩ gì mà lại hành hạ thấn thể mình. Không được!! Anh sẽ không để cô chịu bất cứ ủy khuất gì, dù một chút đau đớn cũng không. Anh không hề hỏi tiếp mà giật chăn xuống, vươn hai tay ôm lấy cô.
Uyển Oánh giật mình: “Anh tính làm gì vậy?”
“Đi bệnh viện”
“Không cần”
Nghe lời cô nói, Mặt Gia Khải trầm xuống, gắt gao trừng mắt nhìn cô, gương mặt vốn tức giận nay còn giận hơn.
“Tại sao không đi”
“Tôi không có bệnh, chẳng qua là bị đau bụng”- Cô giải thích.
“Đau đến như vậy còn nói không sao?”- Anh mặc kệ cô cự tuyệt, ôm lấy cô tính mang đi.
“Gia Khải”- Cô gọi anh lại “Tôi thật không có bệnh, chẳng qua là..”- Cô không biết nên nói thế nào, mặc dù trên thực tế cô và anh đã sống như vợ chồng, nhưng cô lại hay xấu hổ nên ngại mở miệng
“Chẳng qua là..”- Anh nghe cô hạ giọng xuống.
“Chẳng qua là vì kinh nguyệt nên đau, qua đêm nay sẽ không sao?”- Nếu như không nói, anh nhất định sẽ đem cô đến bệnh viện.
“Có thật không?”- Anh nghe mà có chút không tin nhưng vẫn thả cô xuống. Nữ nhân nào cũng chịu hành hạ thế này sao? Mặc dù bạn gái anh rất nhiều, nhưng không bao giờ hiểu rõ phụ nữ hơn nửa hắn đới với nữ nhân từ trước tới giờ luôn cẩu thả.
Uyển Oánh gật đầu: “Mỗi lần tôi đều rất đau chẳng qua lần này đau nhiều hơn”
“Khi nào mới hết đau”- Anhq uan tâm hỏi.
“Ngày mai sẽ khỏi?”
“Ngày mai?”- Như thế sao được? Còn gần cả nửa đem, cô làm sao chịu được? Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, anh đã tâm hoảng ý loạn, anh làm sao nhẫn tâm để cô cả đem bị hành hạ như thế, “Không có cách nào sao?”
“Trước kia có uống thuốc nhưng hôm nay lại quên mua”
“Kiên nhẫn chờ một chút, anh đi mua thuốc lập tức sẽ về”- Nói xong, không đợi cô nói nữa, Gia Khải đã vội vã ra ngoài.
Đi ô tô tới một tiệm thuốc gần đó, mua thuốc cho Uyển Oánh vội vã đi ra xe tính tiền rồi về.
“Gia Khải, sao ngươi lại ở đây?”- Tào Đông Huy dắt tay Lưu Ngọc Linh đi tới bên cạnh. Trùng hợp thật, hai người họ nửa đêm đi xem phim lại gặp Hứa Gia kHải.
“Là ngươi à, ta đi mau ít đồ”- Gia Khải thấy họ cũng không cảm thấy kỳ lạ, anh biết Đông Huy chung tình với Lưu Ngọc Linh.
“Đã trễ thế này, còn mua cái gì?- Đông Huy tò mò hỏi, nhìn thấy trên tay Gia Khải cầm lấy. “Sao lại mua thuốc làm gì?”
“Đương nhiên là để uống”- Gia Khải liếc Đông Huy cầm lại hộp thuốc.
“Khoan đã, không đúng?”- Đông Huy đoạt lại hộp thuốc, cẩn thẩn xem xét. “Đây là thuốc dành cho phụ nữ, sao ngươi lại mua? Chẳng lẽ ngươi..”- Đông Huy cố ý chế nhạo anh.
“Mua đương nhiên là cho nữ uống, có gì ngạc nhiên sao?”- Gia Khải lập tức đoạt lấy hộp thuốc lên xe hơi, không để ý đến Đông Huy nữa.
“Nữ nhân? Sao lại gấp như vậy?”- Đông Huy giật mình, một nam nhân theo chủ nghĩa như Hứa Gia Khải luôn tự cao tự cuồng tự đại lại vì một phụ nữ mà vội vàng? “Này, quả thật không giống Hưa Gia Khải tí nào?”
“Ngươi thích quản chuyện người khác vậy sao. Có bị bạn gái trách tội lạnh nhạt thì đừng tới tìm ta”- Gia Khải khởi động xe. Tại sao Lưu Ngọc Linh ôn nhu xinh đẹp như vậy vẫn không tài nào lưu chuyển được trái tim anh. Vậy mà một Sở Uyển Oánh bình thường lại khiến anh nhớ mong?
Nhìn dáng vẻ vội vàng của Gia Khải, Đông Huy thật không hiểu nổi.
Kim giờ chỉ lên số 11, cô thất vọng dọn bàn ăn cơm tối. Cô đâu phải đứa ngốc mà khổ sở chờ Hứa Gia Khải? Anh mỗi lần đều đi lâu như vậy, không nói một tiếng đã biến mất. Trong suy nghĩ của anh, cô căn bản không là gì, không đáng giá để anh nói một tiếng. Uyển Oánh bò lên giường, rút người vào chăn, không cần đợi anh nữa? Hứa Gia Khải đã đi tìm niềm vui nơi khác, bây giờ có lẽ đang nằm trong lòng nữ nhân khác. Anh chắc đang trách cô phiền phức, Nếu không gần nữa đêm sao vẫn chưa về?
Bất kể anh có đi đâu, cả cô và đám phụ nữ kia đều không có quyền quản anh, anh thích loại phụ nữ như thế sao? Không hỏi chuyện cũng không quản chuyện của anh, không can thiệp chỉ biết ở bên cạnh mặc anh thích đến thì đến thích đi thì đi, cô chỉ cần nhận lấy. Uyển Oánh run rẩy, cô làm sao vậy? Sở Uyển Oánh, đáy lòng cô đang loé lên một tia hi vọng là anh sẽ thích ai đó!! Không đúng, không đúng. Sở Uyển Oánh, cô không nên có suy nghĩ như vậy, cô không cần anh, anh đối với cô chẳng có ý nghĩa gì cả. Cho dù lúc này anh đang làm gì hoặc ôm ai cũng không can hệ tới cô. Tại sao khi bị bỏ lại lòng cô lại đau như vậy, chẳng lẽ là do đau bụng gây ra sao?
Cứ thế cô thiếp đi trong hỗn loạn.
Trong mơ, cô cảm giác thân thể mình từ từ ấm lại, thật thoải mái dể chịu, cô rúc người vào nơi ấm áp rồi co lại. Một cánh tay siết chặt lấy!! A! Hứa Gia Khải, anh lại không nói không rẳng quay về, cô thật hận mình lại có phản ứng với những hành động của anh. Cố nhích người ra xa anh một tí, nhưng trong cô lại không muốn anh rời xa.
“Sao vậy?”- Anh nhận thấy phản ứng của cô. “Bụng còn đau không”- Anh quan tâm hỏi thăm cô. Dù cô có cố gắng đẩy anh ra, nhưng trước mặt cô, anh không thể ngăn cản bản thân mình ngừng quan tâm chăm sóc cô.
“Không đau nữa”- Uyển Oánh nhẹ nhàng trả lời.
Anh kiên quyết bắt cô quay lại, buộc cô phải đối mặt với nah, vươn hai tay ra ôm lấy má của cô sau đó quan sát thật kỹ.
“Không vui sao?”- Anh hỏi “Sao vậy? Trách anh về trễ hay còn nguyên nhân nào khác
“Không có, tôi làm gì không vui chứ, cũng không có trách anh gì hết”
“Vậy sao gương mặt lại buồn như thế”
“Tôi không có buồn”- Cô cũng không phải buồn, chẳng qua cô chỉ là tình nhân làm sao trách anh được.
“Vậy sao vẫn chưa ngủ”- Anh biết rất rõ, mỗi lần cô không vui thì sẽ trở nên tĩnh lặng và trầm mặc.
“Do anh khiến tôi tỉnh dậy”
“Là sao?”- Gia Khải liếc mắt nhìn cô “Anh vừa về là em tỉnh sao? Lúc anh về nhìn thấy em ngay cả lúc ngủ cũng không yên”
“Vì tôi không thoải mái”- Cô kiếm đại một lí do đồng thời cũng nói là do tối nay không khoẻ nên có chút phiền lòng.
“Vậy lúc nào mới khoẻ”- Anh hỏi cô. Anh không đành lòng nhìn cô đau đớn như vậy cho dù chỉ một chút xíu da thịt mất đi anh cũng không nhẫn tâm.
Uyển Oánh không khỏi nhíu mày, anh hỏi như vậy là có gì? Nữ nhân cũng phải qua mấy ngày mới hết, anh chẳng lẽ không biết sao, hay anh đang trách cô? Dù sao anh giữ cô lại không phải vì phát tiết thì cả ngày cũng sẽ ôm chặt lấy cô. Cô chỉ là công cụ đang mất đi đất dụng võ. Với anh, cô làm gì có ý nghĩa gì, mà với cô anh cũng chẳng là gì.
“Chẳng phải bạn gái của anh rất nhiều sao, mau đi tìm cô ta đi”
Mặt Hứa Gia Khải lập tức trở nên âm trầm lạnh lùng, cô chính là nữ nhân ngu xuẩn nhất thế giới, chỉ có cô mới chắp hai tay đem dâng tặng anh cho người khác. Anh trước giờ chưa bao giờ gặp qua, thật buồn cười, cô rốt cuộc xme anh là ai, là dã thú chỉ biết tiết dục, hay là dâm đồ háo sắc. Hứa Gia Khải anh nếu không có phụ nữ cũng không phải không sống được, nữ nhân với anh chẳng qua là công cụ giúp anh giải toả lúc mệt mỏi, căn bản không quan trọng. Ai cũng muốn độc chiếm anh, bao gồm cả tiền. Duy chỉ có Uyển Oánh, không cần tiền, không cần người, anh thật không hiểu nỏi cô.
“Tôi có đi tìm phụ nữ hay không cũng không cần cô quản”- Anh lửa giận phừng phừng hướng tơi cô, thật muốn bóp chết cô. Cô lúc nào cũng có thể khiến anh tức giận.
Dĩ nhiên là không cần cô quản, cô căn bản cũng chẳng có tư cách để mà quản. Cô đúng là khồ khạo ngu ngốc tự nhiên đi quản chuyện của anh.
“Tôi dĩ nhiên không nên xen vào, chỉ là hảo tâm nhắc nhở. Bởi vì mấy ngày tới thân thể ta không thoải mái cho nên mới phải nhiều chuyện quản lý chuyện của anh”
“Cô đúng là nữ nhân ngu xuẩn nhất mà ta từng thấy, sao lại hào phòng đem ta cho người khác”- Anh đột nhiên nắm chặt lấy cô, buộc cô phải nhìn anh. “Cô vội vã chạy thoát khỏi ta như thế là có ý gì? Ta cùng nữ nhân khác ở cạnh nhau chẳng lẽ cô không ghen sao?”
Ghen? Có sao? Tâm Uyển Oánh thắt lại, vẻ mặt hiện lên sự chau xót!! Không!! Không!! Cô tuyệt đối sẽ không ăn dấm, càng không thương anh thì làm sao lại ăn dấm.
“Tại sao tôi phải ghen? Đó là chuyện của anh chẳng liên quan gì tới tôi cả”
“Không quan hệ”- Lửa giận dâng cao. “Dĩ nhiên là không quan hệ tới cô, cô chỉ là công cụ để phát tiết lấy đâu ra quyền để can thiệp vào chuyện của ta.”- Anh vừa nói nặng vừa trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đầy sự kiên quyết và tự tin “Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân”
CÔ cũng giống như trước đây kiên định nhìn về phía anh giọng nói đầy tự tin: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó”- Cô vĩnh viễn sẽ không để bản thân mình trở thành tù binh của anh.
Anh nghe lời của cô nói, mang theo chút tức giận trừng phạt ôm chặt lấy cô, ép đầu cô vào ngực mình. “Vậy chúng ta hãy cùng thử xem”
Uyển Oánh bị thái độ tự cao của anh làm cho tức giận, Hứa Gia Khải vĩnh viễn là Hứa Gia Khải, lúc nào cũng báo đạo và ngạo mạn, chỉ muốn chinh phục cô, chứng minh bản thân. Cô muốn thoát khỏi ngực anh, anh lại càng ôm chặt khiến cô không thở nổi
“Không được nhúc nhích”- Gia Khải ngăn không cho cô giãy dụa, đồng thời ôm thật chặt đến khi cô ngưng phản kháng mới thôi. “Cứ như vậy đừng động đậy, biết điều một chút thì im nằm trong lòng ta”
“Chỉ cần có sự cho phép của anh, hàng vạn nữ nhân nguyện ý lưu lại cạnh anh.”
“Anh chỉ đơn thuần muốn em thôi.”
“Tôi chỉ là người anh muốn chinh phục thôi”- Giọng nói của Uyển Oánh ngập tràn sự bi ai, không tự chủ chơi đùa với dây chuyền trước cổ anh. Kể từ khi làm nữ nhân của anh, nhất là lúc bị anh kéo gần lại, điều cô thích nhất là đùa với sợi dây chuyền này
“Em là người đầu tiên khiến anh nổi lên ham muốn chiếm giữ, cho nên dù dùng cách gì thủ đoạn thế nào, anh cũng sẽ thu phục được em”- Hứa Gia Khải nói như đinh chém sắt “Em là của anh”
Từ lâu Hứa Gia Khải đã không về nhà, nhưng khi nhìn thấy con vợ chồng Hứa Quan Đình vui mừng liền vội vàng kêu bà Hoa chuận bị vài món cơm Gia Khải yêu thích, Hứa Quang Đình thì ngồi trên ghế quan sát con mình.
“Hôm nay không đi gặp khách sao? Sao lại chủ động về ngà ăn cơm tối?”
“Chẵng lẽ con về nhà cũng không được sao? Lúc nào con muốn về thì về thôi”- Hứa Gia Khải nói.
“Chỉ là cha thấy rất lạ, con mỗi lần về nhà đều tỏ vẻ không muốn lần này lại tự nguyện về ăn cơm tối?’
“Có gì lạ”- Điền Giả Hoa nói xen vào. “Khó có khi nào Gia Khải về, tối nay chuẩn bị nhiều thức ăn một tí”- Hứa Quang Đình ngoại mặt tỏ vẻ thờ ơ nhưng bên trong rất quan tâm con mình.
“Mẹ không cần phải làm nhiều đâu, mỗi lần con về nhà lại chuẩn bị đồ ăn giống như là đãi khách vậy”- Gia Khải nói.
“đối với cái nhà này, mày chỉ là một vị khách, hơn nữa là vị khách khó mời”- Hứa Quang Đình quở trách Gia Khải.
“Con bận việc, mỗi lần công tác đều về trễ, làm sao có thời giờ tới thăm cha mẹ. Cha cũng không phải rất bận sao, mọi người ai cũng có công việc riêng”
“Đã bận rộn như vậy sao lại còn về nhà ăn tối?”
“Con muốn về thì về thôi”- Gia Khải không tìm ra được một lý do cho hợp lý.
“Hai người này, rõ ràng là quan tâm đến nhau, sao lại cố tình tỏ vẻ dửng dưng như vậy”- Điền Giả Hoa rất hiểu rõ con mình.
“Ăn cơm đi, con đói bụng rồi”- Gia Khải nói.
“Có phải lần này cũng chỉ về ăn cơm không thôi”- Điền Giả Hoa hỏi, mỗi lần Gai Khải về đểu chỉ ở một lát.
“Chuyện đó tính sau đi”- nếu như Uyển Oánh về khách sạn anh dĩ nhiên sẽ không ở lại đây. Nếu như Uyển Oánh không về, anh cũng chẳng biết đi đâu. Chỉ còn mỗi nơi này. Kể từ khi có Uyển Oánh bên cạnh, anh cũng không còn đi xã giao nhiều như mọi khi. Bây giờ anh lại chẳng biết nên đi đâu ở đâu, nói với ai chắc cũng không tin.
“Gia Khải, mày tiêu xài phải biết tiết kiệm”- Hứa Quang Đình nói. “Đừng có nộp hết tiền cho bạn gái, mày sớm muộn cũng phải kết hôn, lo mà tìm bạn gãi đối đãi với người ta cho đàng hoàng”
“Phải đấy!!”- Điền Giả Hoa vội vàng hùa theo. Khó lắm mới có cơ hội đề cập đến chuyện này mà không bị Gia Khải phán kháng. Bà phải nhân cơ hội thúc ép mới được. “Gần đây có gặp được ai không, nếu có thì dẫn về nhà ăn cơm.”
“Con nói rồi, con không thích kết hôn, con rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Nếu như có ý định kết hôn, con cũng sẽ lấy người mình yêu”- Anh không tin tình cảm của mình đối với Uyển Oánh là tình yêu, chẳng qua tất cả chỉ là sự hạm muốn nhiệt tình nhất thời. Anh tin rằng chỉ cần qua một thời gian ngắn. mọi hứng thú với cô sẽ tự nhiên mất đi, sẽ trở lại là chính mình. Hơn nữa, Uyển Oánh tuyệt đối không thương anh, thậm chí chỉ mong ngóng thoát khỏi anh. Anh dĩ nhiên cũng sẽ không yêu một nữ nhân không thương mình.
Điều kiện chọn bạn gái của anh tương đối cao, sở dĩ chọn Sở Uyển Oánh chẳng qua vì dục vọng cùng ham muốn thuần phục người khác. Sở Uyển Oánh không có vẻ ngoài quyến rũ, làm sao lại khiến anh nảy sinh tình cảm được?
Sở Uyển Oánh đối với anh mà nói cô là bạn gái kém cỏi nhất trong số những phụ nữ của anh. Khi anh có được cô, anh không ngại ngần mỉa mai khinh bỉ cô, hơn nữa còn bỏ rơi cô.
Kết hôn!! Thật buồn cười!!
Hứa Gia Khải làm sao có thể tự chui đầu vào cái lưới hôn nhân chứ
“Mỗi lần nói tới chuyện kết hôn, con lúc nào cũng tỏ vẻ như vậy”- Điền Giả Hoa thôi không thuyết phục nữa. Nhiều vấn đề bà lại có tểh giải quyết dễ dàng, nhưng đối mặt với vấn đề hôn nhân bà lại chẳng thể làm được gì
“Mày mà cũng biết yêu sao?”- Hứa Quang Đình chê cười con mình.”- Nếu như mày biết yêu, thì đã không lăng nhăng với hàng tá đứa con gái, càng sẽ không thay người yêu như thay áo”
“Chính vì con chưa biết yêu là thế nào, nên chuyện hôn nhân không thể qua loa được. Khi nào con yêu một ai chân chính thì dù cha mẹ có ngăn cản cons ẽ sống chết mà kết hôn”
Chờ đợi tới ngày yêu ai đó sao? Có lẽ đến khi nào Gia Khải chơi đủ rồi, bắt đầu biết suy nghĩ thì mới hiểu được. Xem ra muốn đứa con trai này kết hôn phải nhẫn nại thôi.
………….o0o……
Uyển Oánh đã lâu rồi không về nhà cảm thấy vui vẻ hạnh phúc cùng cả nhà ăn cơm. Em gái cô cũng về nhà, khiến cho căn nhà yên tĩnh lại trở nên hoạt náo. Kể từ khi ba bị bệnh, ba mẹ lần đầu tiên mới cười hạnh phúc rạng rỡ như vậy.
“Ăn nhiều một chút”- Mẹ cô liên tục gắp thứ ăn cô thích nhất. “Chị con biết biết con sắp về nên vội vã sắp xếp thời gian về thăm”
“Chị à, làm ở Hứa Thị có phải rất mệt không, nhìn chị càng lúc càng gầy. Chị ở khi kí túc xa nào, để bữa nào em qua giúp chị dọn dẹp”- Uyển Uyển Linh sau khi về, phát hiện chị mình thay đổi rất nhiều. Mặc dù chị chỉ thay đổi nơi ở, ngoài mặt nhìn không có gì biến hóa nhưng trực giác của Uyển Uyển Linh lại nói rằng chị cô đang có chuyện gì đó.
“Không cần”- Uyển Oánh vội vàng cự tuyệt nhanh như vậy làm Uyển Uyển Linh kinh ngạc, “Công ty của chị rất khó, không để người ngoài tự tiện vào”- Uyển Oánh vội vàng giải thích che dấu phản ứng của bản thân. “Vả lại, dạo gần đây chị rất bận nên cũng không về kí túc xá”- Một tháng trôi qua nhanh thật, chỉ còn mấy ngày nữa, cô sẽ là người tự do? Tối thiểu cũng không cần phải gặp lại Gia Khải
“ Vậy chị nhanh giải quyết công việc rồi về, em nhớ chị quá nhớ đêm nào hai chị em mình cũng nói chuyện phiếm”- Uyển Uyển Linh cao hứng nói. Đợi cô tốt nghiệp có thể cùng với chị ở nhà. Chị đã cực khổ quá nhiều, mệt mỏi nhiều năm như thế cũng tới lúc nghỉ ngơi.
“Được thôi, mấy ngày nữa chị cũng bắt đầu rãnh, đến lúc đó chỉ sợ em nói chị làm phiền”- Uyển Oánh nói. “Phải rồi, Uyển Uyển Linh, em sao này có dự tính gì không?”
“Đương nhiên là đi tìm việc làm thêm”
“Vừa trở về đã vội vàng đi tìm việc”- mẹ nói –“Chơi thêm vài ngày rồi đi tìm việc cũng không muộn”
“Tốt nghiệp đại học ai cũng muốn tìm công việc tốt, nhưng gì cũng phải từ từ đừng gấp” Uyển Oánh nói.
“Công việc là hàng đầu, làm sao không vội cho được chứ?”- Uyển Uyển Linh phản bác. “Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đi xung quanh tìm việc”
Nếu Uyển Uyển Linh đã hạ tuyết tâm, cô cũng không khuyễn nữa. Thật ra, thì ai cũng biết, Uyển Linh sở dĩ đi tìm việc gấp thế vì muốn giảm bớt gánh nặng, dù sao nhà cô cũng không được giàu có như nhà người khác.
“Chị, công ty chị tốt như vậy, hay em cũng xin vào”- Ăn cơm xong, hai chị em về phòng thu dọn quần áo, Uyển Uyển Linh đột nhiên nảy ra ý định,. “Ông chủ chị tốt như vậy, lại còn quan tâm chăm sóc chu đáo, chu cấp toàn bộ viện phí cho cha. Bây giờ, ông chủ như vậy rất khó kiếm.”
“Mọi thứ đừng nên chỉ nhìn bề ngoài, có khi chỉ có bề ngoài mới tốt thôi”- Uyển Oánh cảnh báo Uyển Linh. “Nhất là Hứa Gia Khải, anh ta không vĩ đại đến thế đâu”
“Sao lại thế, cha nói ông chủ chị rất tốt, nhưng chị lại tỏ ra có thành kiến như thế chứ”- Uyển Linh vội vàng hỏi.
Thành kiến sao? Uyển Oánh cũng không hiểu, vì sao cô lại có thành kiến bài xích với Gia Khải như vậy. Đối với Gia Khải cô ghét bỏ thì nhiều yêu thích thì ít. Nếu không cô làm cách nào rời bỏ anh đây, chỉ có ghét anh cô mới thôi kì vọng.
“Chị cũng không rõ”- Chính bản thân cô còn không hiểu, làm sao em gái cô trẻ như vậy lại hiểu được.
Nhìn điện thoại, sau đó cầm lên, mở danh bạ nhìn qua dãy số quen thuộc. Đúng như cô đoán, điện thoại không ai nghe máy. Cô sớm đã chuẩn bị tư tưởng Gia Khải làm sao chấp nhận cô đơn một đêm đợi cô về chứ. Nhưng sự thật này lại khiến cô đau nhói.
Anh vốn vẫn như thế, nữ nhân bên cạnh anh đâu phải chỉ một người, mỹ nữ nhiều như thế, cô làm sao có thể thu hút được anh?. Anh là ai chứ. Một con người cao cao tại thượng, đường đường là tổng giám đốc của Hứa Thị, dung mạo gia thế đều hơn người, bên cạnh lại có cả một đoàn mỹ nữ . Cô làm sao hi vọng anh chỉ yêu mình cô? Cô chỉ là loại phụ nữ kém cỏi nhất, trong mắt anh cô nhỏ bẻ không đáng một đồng. Sao cô lại ngu ngốc tự cho rằng anh sẽ quan tâm đến cả thụ của mình?
Mọi thứ xem như hết? Tất cà điều cô hy vọng quá xa vời không nắm giữ được. Một tháng!. Một tháng trôi qua nhanh quá, còn mấy ngày nữa cô sẽ chấm dứt cái thân phận làm tình nhân của Gia Khải. Hơn nữa còn chấm dứt mối quan hệ của hai người. Sau này, cô phải học cách quên anh, quên hết mọi thứ, phải trở lại là mình.