Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên

Chương 1: Anh hùng cứu mĩ nhân

“Các ngươi không được lại gần đây! Có biết ta là ai không hả?”

Trong ngõ nhỏ tối tăm, một thiếu niên áo trắng bị hai gã đàn ông dồn vào góc tường. Thiến niên đội ngọc quan, làn da trắng nõn, mặt mày như họa, mặc dù lúc này có chút chật vật, nhưng không thể che dấu được ngoại hình và khí chất xuất chúng. Trái lại, trước mặt thiếu niên, hai gã đàn ông bộ dạng cao lớn thô kệch, vẻ mặt lưu manh, ánh mắt dâm tà không ngừng quét khắp người thiếu niên, thèm thuồng nuốt nước bọt.

“Chậc chậc, gia sống mấy chục năm, lần đầu nhìn thấy thằng nhóc non tươi như thế này. Nếu bán vào Nhuyễn Ngọc Quán, không biết đáng giá bao nhiêu tiền!” Một gã cười khà nói.

“Xinh đẹp như thằng nhóc này thì chắc chắn là đầu bài, không dưới 100 lượng!” Gã còn lại vẻ mặt thèm thuồng nhìn thiếu niên.

Nghe hai tên lưu manh đối thoại, sắc mặt thiếu niên trở nên trắng bệch. Nhuyễn Ngọc Quán, đó là quán tiểu quan nổi tiếng nhất kinh thành, là nơi cho đám nam nhân có đoạn tụ chi phích tìm hoan mua vui. Bị bán vào đó cũng không sao, rất nhanh sẽ có người đến cứu. Nhưng chỉ sợ sự việc bị huyên náo, thanh danh của nàng sẽ mất hết.

Thiếu niên này cũng không phải là nam, mà thực chất là một nữ tử.

Trình Nhã Y không khỏi hối hận, nhất thời ham vui mà cải trai thành nam nhi trốn ra Trình phủ. Bây giờ thì tốt rồi, bị cha mắng cũng không sao, nhưng nếu hỏng thanh danh, bản thân không thể gả ra ngoài, Trình phủ cũng sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.

“Các ngươi… Các ngươi không được đụng vào ta! Cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Trình Nhã Y cố nén sợ hãi, đe dọa hai gã lưu manh.

Hai gã lưu manh nhìn nhau, không khỏi cười lớn.

“Ai u, ta sợ quá đi à… Hóa ra cũng là đệ tử quý tộc. Ông mày còn chưa chơi đùa đệ tử quý tộc bao giờ đâu, không biết mùi vị có hơn tiểu quan Nhuyễn Ngọc Quán không nữa…”

“Nhóc con, ngoan ngoãn hầu hạ gia, nếu không làm hỏng đi da thịt non mềm kia lại bán mất giá.”

Trình Nhã Y hối hận cực kì, nếu biết hai tên này to gan lớn mật như vậy, nàng sẽ không đi khiêu khích bọn chúng. Bây giờ hai tên súc sinh nổi lên thú tính, nếu biết nàng thực ra là nữ, chỉ sợ kết quả còn thê thảm hơn!

“Không được lại đây, nếu không ta sẽ kêu lên…” Trình Nhã Y sợ hãi nói.

“Mẹ, bộ dạng như đàn bà, cả tính cách cũng giống đàn bà nốt!” Một tên nhổ bãi nước bọt, hung tợn nói.

“Loại này mới là cực phẩm, chơi mới thích! Kêu hung như vậy, không biết đến lúc rên rỉ có to mồm như thế không nữa…”

Ai tới cứu nàng…

Hai gã lưu manh càng lúc càng đến gần Trình Nhã Y, nàng sợ đến mức không dám lên tiếng, toàn thân run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền. Lúc này, Trình Nhã Y càng thêm hối hận lúc trước không nghe lời cha, không nghe lời các anh, tùy tiện rời khỏi phủ. Nếu nàng đừng tùy hứng như thế thì sẽ không gặp phải cảnh trớ trêu này, trong sạch khó giữ được, thậm chí cả mạng sống cũng khó nói…

Đột nhiên, tiếng bước chân ngừng hẳn. Không xuất hiện đau đớn như trong tưởng tượng. Xung quanh im lặng đến quỷ dị.

Trình Nhã Y run run, liều mạng mở mắt ra. Trước mặt nàng, hai tên lưu manh đã sớm đầu lìa khỏi cổ, trên mặt vẫn giữ nụ cười đê tiện dâm đãng, đến lúc chết còn cảm giác được gì.

Mặc dù là con gái tướng quân, cha nàng Trình Khải Dương là đại tướng quân nổi danh trên sa trường, nhưng bản thân nàng chưa từng gặp qua cảnh người chết, huống chi là đẫm máu như vậy. Trình Nhã Y chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, dạ dày cuộn lên, không nhịn được mà nôn hết ra ngoài.

Thân thể mềm nhũn, Trình Nhã Y chỉ loáng thoáng nhìn thấy có người đứng trước mặt mình. Toàn thân hắc y, mái tóc buộc thành đuôi ngựa, tùy ý thả sau lưng, dáng người cao lớn, khí thế kinh người, ép nàng không thể thở nổi. Trước khi lâm vào bóng đêm vô tận, nàng chỉ kịp ghi nhớ đôi mắt của người kia.

Đen như bóng tối, rét lạnh như băng đá ngàn năm, không mang theo một chút cảm tình, tràn ngập sát khí.



Trình Nhã Y là con gái độc nhất của Trình Khải Dương, từ nhỏ mất mẹ nên được yêu thương cưng chiều hết mực, muốn gì có nấy, trong kinh thành làm mưa làm gió. Mọi người nể mặt Trình đại tướng quân, không ai dám làm khó dễ nàng. Cho dù công chúa Vương triều cũng luôn cười tủm tỉm khi thấy nàng. Có thể thấy được thân phận nàng cao đến mức nào.

Nếu Trình Nhã Y hiền thục nết na, hay tối thiểu cũng là người an phận thì không nói làm gì. Đằng này nàng lại hết sức hiếu động, không lúc nào ngồi yên. Hai ba ngày lại mặc nam trang trốn khỏi phủ, mặc dù không gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng bày trò nghịch ngợm phá đám thì không thiếu. Thêm nữa, nàng rất giỏi tìm chỗ trốn, khắp ngóc ngách trong kinh thành đều có thể tìm thấy dấu chân nàng. Mỗi lần đi tìm nàng về là người trong tướng phủ lại đau đầu, nên Trình đại tướng quân hạ lệnh bắt Trình Nhã Y ngồi yên trong phủ, không được trốn đi.

Trình Nhã Y cốt cách không được tốt, Trình tướng quân không cho nàng học võ, thế nên gặp chuyện là nàng chỉ biết trốn. Mà trời sinh tính cách không thể ngồi yên một chỗ lại khiến nàng không tinh thông một môn nào trong cầm kì thi họa. Trong số các tiểu thư khuê các ở kinh thành, Trình Nhã Y có thể xem như một đột biến. Nếu là nữ tử bình thường giống như nàng, chỉ sợ cả đời cũng không thể gả ra ngoài. Trình Nhã Y có tướng phủ duy trì, dung mạo lại tú lệ xinh đẹp, cưới được nàng chẳng khác nào kết thân với tướng phủ. Trình Nhã Y vừa tròn 16, bà mối đã đạp phá cửa mà đến, cho nên nàng không sầu lo chuyện ế chồng. Ngặt nỗi tính cách của nàng không cho phép nàng chấp nhận thành thân với “người lạ mặt”, vì thế cứ hở ra là nàng lại thay nam trang chuồn đi. Trình đại tướng quân cũng vô cùng đau đầu với đứa con gái rượu này, từ chối không biết bao nhiêu hôn sự, vừa giận vừa buồn cười hành động của nàng, bất đắc dĩ chuyện kết thân đành dẹp sang một bên.

Ai ngờ, lần này xuất môn không xem hoàng lịch, gặp phải cường đạo lưu manh. Trình Nhã Y không biết võ công, đành phải chạy trốn. Hai gã lưu manh xem chừng có không ít kinh nghiệm, suốt nửa ngày cũng tóm được đuôi nàng. Thế là gặp nạn. Nếu không phải có người cứu, chỉ sợ…

Nghĩ đến đây, Trình Nhã Y không khỏi rùng mình. May mắn, có người kịp thời đến…

Vừa vào phòng, nhìn thấy Trình Nhã Y đang ngồi ngẩn người trên giường, Phấn Đại vui mừng kêu lên: “Cô nương, ngài đã tỉnh lại!”

Trình Nhã Y giật mình, thấy là Phấn Đại, gật đầu một cái, lại ngẩn người.

“Cô nương lần này bị người mang trở về, lão gia lo lắng cực kì. Nô tỳ lần đầu tiên nhìn thấy lão gia luống cuống tay chân như vậy đâu.”

“Ta bị người mang về?” Trình Nhã Y ngơ ngác lặp lại.

Phấn Đại gật đầu, “Cô nương hôn mê, đương nhiên là bị người mang về.”

Trong đầu nàng hiện lên đôi mắt kia, đôi mắt không giống của nhân loại. Làm sao trên đời lại có người có ánh mắt đáng sợ như vậy?

“Người đó là ai?” Trình Nhã Y vội vàng hỏi.

“Là Kỷ phó tướng quân. Còn ngồi ở đại sảnh uống trà với lão gia kìa.” Phấn Đại nói.

Kỷ phó tướng quân? Chẳng nhẽ là thuộc hạ của cha?

Trình Nhã Y nhấc lên làn váy, chạy ra khỏi phòng.

“Cô nương, cô nương… Ngài còn chưa uống thuốc… Ai da, sao lại chạy nhanh như vậy…” Phấn Đại vội vàng gọi với theo.

Trình Nhã Y chạy đến gần đại sảnh, bước chân dừng lại. Lần đầu tiên nàng do dự có nên xuất hiện hay không. Tính nàng vốn tùy tiện, không thích để ý đến ánh mắt người khác, nhưng lần đầu tiên nàng có suy nghĩ, Kỷ phó tướng quân sẽ nghĩ nàng là người thế nào nếu nàng đột ngột xuất hiện trong đại sảnh? Nữ nhi gia xuất đầu lộ diện đã là không phải phép, lúc trước nàng mặc nam trang ra ngoài đường, chỉ sợ hắn đã có ấn tượng không tốt về nàng.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Trình Nhã Y quyết định không đột ngột xông vào. Nàng đứng sau rèm cửa, vụng trộm ngắm vài người ngồi trong đại sảnh.

Nam nhân trung niên vóc người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, giọng nói sang sảng kia là cha nàng, Trình Khải Dương đại tướng quân, tay cầm trọng binh, nhân vật quyền thế số một trong kinh thành. Ngồi bên cạnh cha nàng là hai vị ca ca, từ nhỏ được bồi dưỡng trong quân đội nên cả hai đều là thiết huyết nam tử hán, cao lớn khỏe mạnh. Đại ca Trình Nhai có vẻ trầm ổn lão luyện, ngồi yên một chỗ cũng khí phách bức người, tương lai hoàn toàn có thể kế thừa cha, trở thành đại tướng quân. Nhị ca Trình Cảnh luôn cười tủm tỉm, bộ dáng ôn hòa, nhìn như thân thiết dễ gần, kì thực rất cáo già, trong quân đội đảm nhiệm chức vụ quân sự, hơn hai mươi tuổi đã có không ít thành tích, rất được Thái tử tín nhiệm.

Ba cha con nhà họ Trình đều nắm giữ quyền cao chức trọng, bản thân cũng cực kì xuất chúng từ ngoại hình cho tới khí chất, đứng ở chỗ nào cũng đều có thể nổi bật. Nhưng còn một nam tử ngồi cùng chỗ với bọn họ, lại không thua kém một chút nào.

Nam nhân mặc y phục màu đen từ đầu tới chân, tóc buộc gọn gàng, cực kì tuấn tú, thân hình cao lớn lúc nào cũng căng cứng, luôn ở trong trạng thái chuẩn bị, hơi thở lãnh khốc, đặc biệt là đôi mắt kia, một đôi mắt làm người ta không thể quên được hắn. Lạnh như hàn băng, cô độc tuyệt vọng, tràn ngập sát khí.

Đó là Kỷ Trà, phó tướng quân dưới trướng Trình Khải Dương, đồng dạng là một nhân vật truyền kì ở kinh thành.

Hai vị công tử Trình gia tuổi trẻ công cao, tương lai xán lạn, bản thân lại cực kì xuất chúng, biết bao cô nương khuê tú thầm thương trộm nhớ, muốn được gả nhập Trình gia. Đó là điều dễ hiểu, dù sao Trình gia cũng là danh môn thế gia, cho dù hai vị công tử đều là hoàn khố, ăn chơi trác táng vô dụng, cũng có nữ nhân tình nguyện đầu nhập ôm ấp. Có Trình đại tướng quân làm hộ thuẫn, Trình Nhai cùng Trình Cảnh bày ra tài hoa, lên như diều gặp gió, trở thành kinh thành tân tú là điều dĩ nhiên.

Nhưng Kỷ Trà, hắn xuất thân bần hàn, cha mẹ sớm thệ, từ nhỏ đã phiêu bạt giang hồ, bái sư học nghệ, tuổi còn thiếu niên đã có một ít tiếng tăm. Sau đó được người chỉ điểm, Kỷ Trà sung quân. Trong quân đội, hắn bày hết tài hoa, dần dần thăng chức, dẫn quân giết địch, lập được đủ các công tích lớn nhỏ. Có công danh trong người, hắn cũng bị không ít người ghen ghét, bị hãm hại. Mà theo hắn triển lộ tài năng, Trình tướng quân chú ý đến hắn, quyết định ra tay nâng đỡ. Giống như ngọc trai bị bụi phủ mờ, dần dần được rửa sạch, tìm về vị trí vốn có của nó. Kỷ Trà cho thấy, hắn không chỉ có thể giết địch, bày binh bố trận cũng vô cùng tinh thông, giúp vương triều đánh thắng không ít trận chiến. Tuổi còn trẻ, hắn đã ngồi trên chức vị phó tướng quân, không thể không làm người ta khiếp sợ.

Kỷ Trà tuổi trẻ anh tuấn, tương lai đầy hứa hẹn, đáng nhẽ phải có không ít người hâm mộ. Nhưng vì hắn đau khổ giãy giụa nhiều năm, sớm hiểu thấu hồng trần, toàn thân đều rét lạnh như băng, nhất là đôi mắt tràn ngập sát khí, làm người ta không dám nhìn thẳng, tự nhiên cũng liền bỏ qua dung mạo của hắn. Thế là trong mắt người khác, hắn chỉ là Kỷ phó tướng quân, Sát Thần hoành hành trên sa trường.

Hắn cũng chính là người đã cứu Trình Nhã Y.