Chương 79: Đến một lúc nào đó
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
" Em còn có thể đi với thằng nào khác sao. Anh mà cũng không thể tự tin vào bản thân mình à " " Đương nhiên là tự tin rồi, nhưng không phải việc này. Anh đến đưa em đi " Nói đi nói lại thì vẫn là Lãnh Hàn muốn an toàn là trên hết. " Không cần đâu, thời gian này em không dám làm phiền anh, anh cứ an tâm mà giải quyết công việc đi " Không thấy Lãnh Hàn trả lời, Vũ Duyệt đã biết là anh đang tăng tốc tới đây rồi. Đúng như dự đoán, không lâu sau anh đã xuất hiện rồi. Anh thấy Vũ Duyệt ngoan ngoãn đứng ở cổng trường chờ mình thì liền tươi cười. Đến bệnh viện, Lãnh Hàn như thường lệ ngồi ở ngoài, để Vũ Duyệt vào bên trong. - Ơ? Sao mẹ lại ở đây? Sao mẹ không về nghỉ ngơi đi ạ? Vũ Duyệt nhìn thấy mẹ mình đang nói chuyện với dì Lâm thì giật bắn người. - Còn con nữa, dì Lâm bị như thế này mà con cũng không nói gì với mẹ cả. Có phải nếu lần này mẹ không về nước thì con định giấu luôn có phải không. Bà đứng lên nhéo tai con gái mình, còn cô thì phản kháng lại. Dì Lâm nằm đó nhìn hai mẹ con chỉ có thể cười. - À mà ai đưa con tới đây? - Là Lãnh Hàn. - Mẹ có thể gặp không? - Không được đâu ạ. Mẹ mà xuất hiện như thế này thì sao con có thể giải thích được quan hệ của chúng ta chứ. Anh ấy chưa biết con là ai đâu. May là phòng bệnh này cách âm, nên ở trong có nói gì, trừ khi lớn lắm thì bên ngoài cũng không nghe. - Sao con không nói với thằng bé đi? - Đến một lúc nào đó con sẽ nói ạ. Vũ Duyệt ngồi xuống trò chuyện với dì Lâm một lát rồi đi về. Dì Lâm đợi Vũ Duyệt đi rồi mới quay sang nói với mẹ cô - Tôi có thể về nhà không? Dù sao thì cũng có thể gọi bác sĩ tới nhà mà. Tôi ở đây mãi cũng chán lắm, chẳng có ai bầu bạn cả. Sau yêu cầu của dì Lâm thì mẹ Vũ Duyệt cũng xem xét và rốt cuộc đưa dì về nhà, tìm một bác sĩ giỏi đến chữa cho dì. Vũ Kha mới về nhà, đã thấy mẹ mình và dì Lâm ở nhà thì ngớ người ra. - Là mẹ đón dì ấy về. Dì ấy bảo ở bệnh viện không có ai bầu bạn. Bà vừa đứng trong bếp nhận thấy con trai mình về kèm theo thắc mắc thì liền trả lời. - Kha, thời gian con ở đây, thằng nhóc họ Lục đó có làm gì làm em con buồn không? - Con cũng không biết nữa. Ở được mấy ngày ở nhà thì con bé chuyển sang ở chung với cậu ta mất rồi. Bà đứng hình mất 5 giây khi nhận được câu trả lời của Vũ Kha. Sao bà không nhận ra sớm hơn khi bước vào căn nhà mà không thấy cô con gái của mình nhỉ. Bà hối hả chạy như bay về phòng, tìm điện thoại mà gọi cho cô. - Phu nhân vẫn cứ gấp gáp như thế nhỉ? Dì Lâm phì cười khi thấy bà như vậy. Vũ Kha cũng hướng mắt lên lầu rồi cười. - Vâng ạ, ai cũng không thay đổi cả. Vũ Duyệt đang học bài ở trong phòng, còn Lãnh Hàn thì ôm cô ngồi xử lí mấy tài liệu. Cô ngước mặt lên, vuốt mặt anh. - Anh xử lí nhiều tài liệu như thế, mệt không? Lãnh Hàn cũng cúi xuống nhìn cô. - Không mệt đâu. Nếu em sợ anh mệt thì hôn anh một cái đi. Lãnh Hàn cầm bàn tay cô lại, hôn lên tay cô. Vũ Duyệt thoáng đỏ mặt. - Anh cúi xuống đây. Vũ Duyệt ngước lên hôn anh, Lãnh Hàn nhẹ nhàng hưởng thụ. Lãnh Hàn không dễ dàng buông cô ra như thế, nhưng đang phút cao trào thì điện thoại của Vũ Duyệt đổ chuông, cô có cớ đẩy anh ra rồi chạy ra phòng, thở hồng hộc, mặt đỏ như quả cà chua. - Thật là, ai mà gọi không đúng lúc thế này. Lãnh Hàn tiếc nuối quay vào xem tiếp tài liệu.