Trời đã hoàng hôn, ánh tà dương phá song cửa sổ mà vào, sắc
đỏ nhuộm vàng. Cuối hạ đầu thu, gió đêm mát rượi, thấm đượm hương sen tàn trong
ao nhỏ.
Tình này cảnh này sao mà phong nhã, Mộ Nhược Ngôn nhìn ta
không chuyển mắt, thần sắc hệt như một chậu nước trong veo, dao động ban nãy chỉ
như gợn nước lăn tăn, dần phẳng lặng lại như mặt gương. Thiên Xu chuyển thế, quả
nhiên vẫn giống lúc ở thiên đình, thích làm ra vẻ thanh cao, mặt không đổi sắc.
Trong lòng thì loạn, ngoài mặt vẫn cố chịu đựng, chịu đến lúc tự biến mình
thành con ma ốm như thế này.
Mộ Nhược Ngôn mở lời, thanh âm ôn hòa, câu đầu tiên nói ra lại
khiến ta có chút bất ngờ: “Lý công tử chính là người con út của nhà Đông Quận
Vương gia mà người ta vẫn đồn là Tinh quân giáng thế đó sao?”.
Lời đồn lan truyền đúng là nhanh, ta buông lỏng tay của
Thiên Xu ra, khoe hàm răng trắng, “Hổ tinh hạ phàm chỉ là lời xằng bậy mà đám lừa
đảo bịp bợm trên giang hồ treo bên cửa miệng, thiên hạ này làm gì có những chuyện
thần kỳ hiếm lạ như thế”. Tinh quân đầu thai thực sự là ngươi – là vị Thượng
quân đang ngồi ở trên giường đây này, khiến bản tiên quân cũng bị liên lụy, phải
theo ngươi xuống trần chịu khổ.
Mộ Nhược Ngôn nhỏm dậy khỏi giường: “Chuyện này tại hạ cũng
chỉ vô tình nghe được lúc đi qua quán trà nơi dân dã”, sau đó nở nụ cười, “Nếu
có chỗ nào mạo phạm, xin công tử lượng thứ”.
Ta nhích lại gần trước mặt Mộ Nhược Ngôn thêm chút nữa, cúi
đầu, nhìn sâu vào mắt y, “Ngươi giờ đây đã là người của ta, đôi ta nói chuyện
còn cần gì khách khí”.
Thiên Xu Tinh quân à, nghe xong câu nói kiên quyết này,
ngươi phải chống đỡ cẩn thận đấy.
Sắc mặt Mộ Nhược Ngôn lại càng vàng hơn, gió mát thổi vào
phòng, tung lên tà áo đơn hơi mỏng, cơ hồ muốn thổi bay thân thể đối phương, vẫn
là nụ cười nhạt ẩn hàm khách khí, vẫn là dáng vẻ cố giữ nét thanh tao. Bản tiên
quân khẽ thở dài trong lòng, nhìn y mấp máy đôi môi trắng bệch, nói với ta rằng:
“Hôm nay có may mắn vào được trong nội viện của Đông Quận Vương phủ, chắc hẳn
công tử đã sớm biết rõ hành tung lần này của tại hạ. Ơn cứu mạng trên núi ngoài
thành, tại hạ cảm kích không thôi…”.
Ta chặn ngang lời y, “Đừng nói mấy câu không biết lấy gì báo
đáp, từ nay về sau, tháng ngày ngươi ở cạnh ta vẫn còn dài lắm, muốn báo đáp thế
nào mà không được”.
Sắc tái xám trên mặt Mộ Nhược Ngôn lại u ám thêm vài phần, y
vội dùng ống tay áo che miệng, ho vài tiếng, sau đó cười khổ.
“Trước mặt người ngay không nói lời mờ ám, Mộ Nhược Ngôn
thân là trọng phạm triều đình đang lẩn trốn, Lý công tử lại mang tại hạ vào
trong Đông Quận Vương phủ, phỏng chừng đã có an bài. Tại hạ đã sớm lâm vào bước
đường cùng, sống chết đành phó mặc cho trời. Nhưng không biết bản thân còn gì
đáng giá để Đông Quận Vương phủ phải phí công phí sức như thế.”
Giọng điệu sao mà cay đắng, bản tiên quân nhìn bộ dạng liêu
xiêu sắp đổ của y một lúc lâu, mới bất đắc dĩ đưa tay đỡ y một chút. Mộ Nhược
Ngôn không kịp lui lại phía sau, cả thân người đột nhiên cứng đờ như đá. Này, bản
tiên quân cùng lắm cũng chỉ lên mặt nói được vài câu, chứ có động tay động chân
gì thật đâu mà.
Thế nhưng cái vai gian ác bề ngoài này vẫn cứ phải diễn cho
xong, ta nửa dìu nửa ôm Thiên Xu, nói rằng: “Nhược Ngôn là người thông minh, ta
cũng không dối ngươi làm gì. Lần này bắt được ngươi, ta vốn muốn áp giải về
kinh, chỉ có điều bản công tử vừa nhìn thấy Nhược Ngôn đã một lòng cảm mến,
nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn giữ ngươi lại trong vương phủ. Thứ nhất là có thể
cùng ngươi thường xuyên gần gũi. Thứ hai…”.
Ta nhặt một sợi tóc vương trên vai y ra, âm trầm cười lạnh,
“Vị Đan tướng quân của ngươi cũng là một nhân vật tuấn kiệt phong lưu, nếu có
thể nhờ việc này mà kết giao với hắn, quả thực cũng là một chuyện tốt đẹp”.
Cũng không chờ nhìn sắc mặt Thiên Xu, ta phẩy ống tay áo,
xoay người, cười dài một tiếng: “Nhược Ngôn chắc cũng mệt rồi, trước tiên cứ chợp
mắt chốc lát, đợi đến khi ánh trăng sáng rõ, ta sẽ lại đến đây cùng ngươi tận
hưởng một đêm tươi đẹp”.
Sải bước ra khỏi cửa, vầng mặt trời ban chiều chỉ còn phân nửa,
ráng mây rực rỡ. Ta căn dặn tiểu nha hoàn, “Lấy chút trà nóng và trái cây, hầu
hạ Ngôn công tử dùng đi”. Sau đó bước nhanh về phòng ngủ, rót liền hai chén trà
lạnh, sờ soạng cánh tay phải ban nãy mới dùng để ôm Thiên Xu cứ cảm thấy có
chút kỳ quái không diễn tả cho rõ được. Liếc mắt trông thấy một mái đầu bé xíu
ló ra từ phần dưới của khung cửa, đang chu cái miệng thiếu mất hai cái răng ra,
nhìn chằm chằm ta, thì ra là đứa cháu nhỏ của bản tiên quân, Lý Tấn Ninh – con
trai của Lý Tư Hiền.
Thằng bé này ở trong vương phủ, ai gặp cũng phải đau đầu, đã
tinh ranh lại còn gan lớn. Ngày ấy trong viện, bản tiên quân từng dọa nó và Lý
Tấn Thù – con trai của Lý Tư Nguyên một trận. Sau đó ta lại bị người ta coi là
hổ tinh hạ phàm, cả ngày lượn qua lượn lại trong vương phủ, Tấn Thù cứ nhìn thấy
ta là chạy, chỉ dám nép sau cây cột nơi góc phòng, ló nửa cái đầu ra nhìn lén.
Còn Tấn Ninh thì lại vui tươi hớn hở mà bám đuôi ta, ban đầu thì chỉ đi theo,
sau lại lén lén lút lút ném mấy viên đá nhỏ vào lưng ta. Có một ngày, ta đang
ngồi nghỉ tạm trong đình ở vườn sau, nó lăn từ trong bụi cỏ ra, nhào vào đầu gối
ta, mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi bằng giọng cực kỳ trịnh trọng: “Tiểu thúc thúc,
ai cũng nói thúc là do yêu tinh bạch hổ biến thành, có phải gạt người không
đó?”.
Ta nói: “Là Bạch Hổ Tinh, không phải yêu tinh bạch hổ”. Bản
tiên quân biến thành hổ tinh cũng coi như xong, giờ lại bị nói thành hổ yêu
tinh thì còn gì là mặt mũi thần tiên nữa?
Lý Tấn Ninh phùng má nói:’“Nói tiểu thúc thúc là yêu tinh bạch
hổ nhất định là gạt người thôi!!! Mặt con hổ trông tròn tròn, mặt tiểu thúc
thúc có tròn đâu, tiểu thúc thúc không phải con hổ!”.
Ta nghe thế mà lệ nóng dâng đầy hốc mắt, xem đi xem đi, thằng
bé này hiểu biết đến nhường nào. Cái vương phủ này từ trên xuống dưới cả đống
người, lại chẳng có ai bằng một thằng bé mới bảy, tám tuổi ranh.
Ta vươn tay xoa đầu Lý Tấn Ninh, nó lập tức lộ ra hàng răng
cửa bị thiếu mất hai cái, sau đó dùng cả tay lẫn chân mà bò lên đầu gối ta, “Tiểu
thúc thúc, thúc không phải hổ yêu tinh, vậy có kể được chuyện về hổ yêu tinh
không?”.
Ta nở một nụ cười thật hiền từ mà đáp: “Được chứ. Không
riêng gì hổ yêu tinh, cả chuyện về hồ ly tinh, yêu tinh gấu đen, yêu tinh nhện,
yêu tinh hoẵng, tiểu thúc thúc cũng kể được”.
Lý Tấn Ninh túm lấy vạt áo trước của ta “Yêu tinh gấu đen!!!
Cháu muốn nghe chuyện yêu tinh gấu đen!!!”.
Bản tiên quân ho một tiếng thông cổ họng, sau đó kể một đoạn
về yêu tinh gấu đen, vừa mới kể được một nửa, Lý Tấn Ninh đã nằm sấp trên người
ta mà ngáy khò khò, nước miếng rớt đầy lên áo của bản tiên quân.
Ta hết cách, đành bế nó về nội viện, giao cho nhũ mẫu. Từ đó
về sau Lý Tấn Ninh liền dính chặt lấy bản tiên quân ngày nào cũng phải chui vào
Hàm viện một hai lần.
Lúc này, Tấn Ninh nhận ra ta trông thấy nó, liền lao từ chỗ
cánh cửa lại ngay lập tức, sau đó vặn vẹo thân người, bò lên trên đầu gối của bản
tiên quân, “Tiểu thúc thúc, cháu muốn ăn trứng chim nướng”.
Trán bản tiên quân nhói lên: “Chỗ này làm gì có trứng chim
nướng, về mà đòi mẹ cháu ấy, bảo nhà bếp làm chim cút nướng cho mà ăn”.
Tấn Ninh lắc đầu quầy quậy, “Không ăn chim cút nướng đâu,
trên cái cây ở hậu viện có một tổ chim, tiểu thúc thúc, chúng ta tới đó chọc tổ
chim xuống là có trứng chim liền”. Thằng ranh con này đúng là biết không ít.
Ta vừa mới đối phó với Thiên Xu Tinh quân, tổn thất không ít
nguyên khí, còn lòng dạ nào mà đi dỗ trẻ con chứ, liền nghiêm mặt nói: “Thôi
ngay, lấy tổ chim gì, ngã lộn cổ xuống thì làm thế nào!!! Ngoan ngoãn về phòng
luyện viết chữ đi!”.
Tấn Ninh méo miệng, móng vuốt bé xíu vẫn cứ túm chặt áo ta,
không chịu buông ra, “Cháu không về. Cháu muốn nghe chuyện về yêu tinh thằn lằn.
Tiểu thúc thúc kể đi!”.
Thôi được rồi, dù sao thì tiểu tổ tông này nghe đến phân nửa
cũng sẽ lăn ra ngủ, ngủ rồi thì bản tiên quân sẽ thoát nợ. Yêu tinh thằn lằn? Bịa
chuyện yêu tinh thằn lằn thế nào bây giờ?
Kể được một nửa, Tấn Ninh quả nhiên đã ngáy khò khò. Ta ôm
nó ra khỏi cửa, nhũ mẫu của đứa cháu đích tôn này cũng đã sớm thành quen, đợi sẵn
ở trong viện, hành lễ với ta, vừa cười vừa nói: “Lại tới làm phiền Tam công tử
rồi”. Sau đó bà ấy đỡ lấy Tấn Ninh, trở về Thân viện dành cho cháu đích tôn, ta
cuối cùng cũng được yên tĩnh một mình.
Ta dùng xong bữa tối, tắm rửa thay y phục, liền gọi nha hoàn
hầu hạ bên sương phòng[1] tới hỏi: Tình hình của vị công tử trong sương phòng
thế nào rồi? Thời gian cũng không còn sớm, bản tiên quân cũng nên đi “hầu”
Thiên Xu ngủ rồi.
[1] Tứ hợp viện là một loại kiến trúc cổ ở miền bắc Trung Quốc,
có quy tắc cố định như sau: Phía bắc là chính phòng, hai bên đông – tây là
sương phòng, phía nam là đào tọa. Cả bốn phía đều là phòng ở, chính giữa là sân
nhà, hành lang sẽ nối liền chỉnh thể kiến trúc. Theo lệ cũ, con trưởng và thứ sẽ
ở sương phòng.
Nha hoàn nói: “Thân thể của vị công tử không được tốt, lúc gần
tối chỉ uống vài ngụm trà, ho một hồi liền mê man ngủ, ban nãy vừa mới tỉnh, nô
tỳ đang ra ngoài hâm lại trà cho ngài ấy”.
Nguồn ebooks’: http://www.luv-ebook.com
Ta “ừ” một tiếng, sau đó nhẹ chân bước tới trước cửa sương
phòng, nghe như có tiếng vật gì ngã xuống đất, đẩy cửa phòng ra, dưới ánh đèn lờ
mờ ảm đạm, chỉ thấy Mộ Nhược Ngôn đang lơ lửng trên không, dây lưng bằng lụa trắng
vắt qua xà nhà chẹn ngang cần cổ.
Lòng ta thầm hô một tiếng “xong rồi”, ai ngờ Thiên Xu Tinh
quân lại không chịu được nhục nhã đến mức này, buổi chiều ta chỉ mới nói có mấy
câu y đã nảy ý định tìm cái chết. Ta vội vàng lao tới đỡ y xuống, Mộ Nhược Ngôn
mà chết rồi thì ta biết ăn nói với Ngọc Đế thế nào.
Mộ Nhược Ngôn nhẹ lả người trong vòng tay ta, hai mắt nhắm
nghiền, sắc mặt trắng xanh, ta đặt ngón tay dưới mũi y, hoàn toàn không thấy
hơi thở, ấn huyệt nhân trung, vỗ mạnh sau lưng… Làm đủ kiểu mà y vẫn chẳng nhúc
nhích gì, thật đáng hận, việc đến nước này rồi mà lão già Mệnh Cách vẫn không
xem là tình huống nước sôi lửa bỏng, bản tiên quân vẫn không sử dụng được nửa
phần tiên thuật. Ta chẳng còn cách nào khác, đành kề miệng lại gần môi Mộ Nhược
Ngôn, truyền cho y một ngụm tiên khí.
Hai miệng kề nhau, đôi môi của Thiên Xu lạnh lẽo, nhưng lại
rất mềm. Bản tiên quân vừa chạm đến, liền thấy chột dạ trong lòng. Thiên Xu
Tinh quân bị ta hôn một cái thế này, coi như ta được hời, đành xem như báo đáp
ta hai lần cứu mạng y.
Ta dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm của Thiên Xu ra, truyền một ngụm
tiên khí, ngẩng đầu, lau miệng. Hoành Văn Thanh quân mà biết chuyện này thì thể
nào bản tiên quân cũng bị nhạo báng tới chết cho coi.
Thiên Xu hồi được một hơi thở, lông mi khẽ động, bị ta vỗ mạnh
sau lưng vài cái, tức khắc liền ho khù khụ, từ từ mở mắt ra. Ta nở một nụ cười
dữ tợn, “Muốn tìm cái chết ngay trước mũi bản công tử sao??? Ta mất bao công mới
tóm được ngươi về, sao có thể để ngươi chết dễ dàng thế được!”.
Một hai chục năm trước Ngọc Đế cũng khiến Thiên Xu chịu
không ít khổ, ta chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã nhấc được y lên, ném về giường.
Ánh mắt Mộ Nhược Ngôn lúc này sắc bén, lạnh lẽo mà thê lương, liếc ta một cái,
sau đó nhắm nghiền mắt lại, bên môi chợt hiện một nụ cười khổ sở.
Trong lòng bản tiên quân cực kỳ sầu muộn, rất đỗi thê lương.
Thế nhân ai cũng nói người tốt khó làm, thật ra người xấu còn khó làm hơn. Nhìn
bộ dạng Thiên Xu lúc này, ta thực sự rất rất không đành lòng. Vài nghìn năm trước
lúc ta mới lên thiên đình, được Tiên sử dẫn đi bái kiến chúng tiên, đã nhìn thấy
Thiên Xu Tinh quân lần đầu trên đám mây mù nơi thiên cung Cửu Trùng. Lúc đó y vừa
mới bước ra từ cung Bắc Đẩu, sáu người còn lại trong Bắc Đẩu Thất Tinh theo
phía sau lưng. Giữa vầng hào quang màu bạc trông thấy một bóng người thanh tao
phong nhã, đầu cài trâm ngọc, khoác áo bào thuần trắng, khiến người ta không
dám đường đột đến sát để nhìn, lại không kìm được khát vọng dõi mắt theo, quả
thực là thượng phẩm trong các vị thần tiên. Được sự chỉ dẫn của Tiên sử, ta
nghiêng người kính cẩn, phủ phục nghênh đón, “Tiểu tiên là Tống Dao lên thiên
đình, xin được ra mắt Tinh quân”.
Đường nhìn trong trẻo lạnh lùng như tinh tú trên trời chỉ dừng
lại trên người ta trong chớp mắt, y gật đầu đáp lễ, còn chẳng thèm khách sáo mà
nói một câu, liền nghênh ngang đi mất. Đến Ngọc Đế còn chẳng qua quýt tới mức độ
ấy.
Lúc đó Thiên Xu Tinh quân cao cao tại thượng sao ngờ tới được
hôm nay lại lưu lạc đến nông nỗi thế này. Mà căn nguyên của cái bộ dạng thê thảm
này, phần lớn là từ bản tiên quân mà ra.
Nghiệp chướng, bản tiên quân đang gây nghiệp chướng, Ngọc Đế
rõ là đang ép bản tiên quân gây nghiệp chướng mà…
Trong lòng tuy đau khổ, nhưng miệng thì vẫn phải tiếp tục
hung hăng, “Thiếu gia của phủ Mộ thừa tướng lại giống đám đàn bà con gái tìm
dây treo cổ. Ngươi cũng biết đấy, những người chết vì treo cổ, lưỡi ít nhất sẽ
nhô ra một tấc, mấy thứ trắng trắng vàng vàng trong bụng cũng sẽ nôn ra bằng hết.
Hạ nhân trong vương phủ ta đi nhặt xác cho ngươi, riêng cọ sàn thôi cũng phải cọ
đến nửa ngày rồi. Ngươi muốn tổ phụ, thúc phụ, phụ thân, mẫu thân ngươi ở dưới
âm tào địa phủ trông thấy bộ dạng quỷ treo cổ của ngươi sao?”.
Vẻ mặt Mộ Nhược Ngôn đờ đẫn, không nhúc nhích gì.
Ta tháo giày và tất của y ra, dịch người y vào trong giường,
đắp gọn chăn. Sau đó mở cửa gọi nha hoàn lấy một bộ chăn đệm, gối đầu khác tới.
Hai tiểu nha hoàn ôm chăn đệm đi vào phòng, trông thấy dải
thắt lưng còn đang vắt vẻo trên xà nhà, mặt mày biến sắc. Ta lạnh mặt, sai các
nàng đặt đồ ở đó, lấy dây lưng xuống. Đám nha hoàn không dám nhiều lời, cúi đầu
bước khỏi phòng.
Ta cởi bỏ áo ngoài, trải chăn ra, rồi nói với Thiên Xu lúc
này đang nhắm mắt nằm quay mặt vào tường, “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ngủ
cùng bản công tử, năm tháng còn dài, ngươi nhất định sẽ biết được ta tốt thế
nào”.
Đèn dầu tắt, trong phòng tối đen một mảnh, ta nằm trên giường,
nhắm hai mắt lại. Người nằm bên cạnh hơi thở mỏng manh, không hề nhúc nhích.
Ta đoán Thiên Xu không ngủ được.
Sau khi sơn tặc bắt y lên núi, khiến y hôn mê nửa ngày. Ta
cướp y về Đông Quận Vương phủ xong, y lại ngủ nửa ngày. Ban nãy mới treo cổ tự
tử, lại ngất xỉu một phen cứ tính thế thì y đã ngủ cả ngày hôm nay rồi.
Ta ngáp một cái, lật người hướng ra phía ngoài, y ngủ được
hay không bản tiên quân cũng chẳng quản nổi, hôm nay náo loạn cả một ngày, mí
trên và mí dưới của ta đã sớm chống đỡ không nổi, muốn áp sát nhau mà thắm thiết
nồng nàn lắm rồi, bản tiên quân liền chuyên tâm tĩnh khí, điều hòa nội tức. Lại
nghe thấy có tiếng ai đó đang mơ hồ gọi phía trên đỉnh đầu, mong manh như tiếng
ruồi tiếng muỗi, “Tống Dao Nguyên quân… Tống Dao Nguyên quân…”.
Ta giơ tay khua khoắng trong không trung, trùm chăn kín đầu
định bụng ngủ tiếp. Cảm giác chết lặng lại dần lan từ trước ngực đến tứ chi, từ
từ trôi nổi. Ta hé mắt nhìn, chỉ thấy ánh vàng lấp lánh, bản tiên quân đang lơ
lửng giữa không trung, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mang máng thấy có hai hình
người đang nằm bất động trên giường. Bản tiên quân từ từ bay lên cao, xuyên qua
xà nhà, xuyên qua mái ngói, dừng lại trên nóc nhà. Mệnh Cách Tinh quân đứng dưới
ánh trăng vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói: “Tống Dao Nguyên quân”.
Ta cố nhấc mí mắt lên một chút, uể oải đáp lời: “Nắm trong
tay một quyển sách cai quản số mệnh của chúng sinh, thế mà Tinh quân vẫn còn rảnh
rỗi, giờ giờ phút phút nhớ tới chuyện này. Động một tí là lại lôi ta ra mà nói
dăm ba câu, tiên đạo cao thâm của lão, Tống Dao này kính phục sát đất. Lúc này
gọi ta ra đây, không biết Tinh quân có việc gì căn dặn?”.
Hai con mắt của lão già Mệnh Cách nheo thành khe nhỏ, “Không
phải tới lúc này Nguyên quân mới có thời gian rảnh hay sao. Hôm nay phá giấc ngủ
ngon của ngài, sau này trở về thiên đình ta xin tặng Nguyên quân một chiếc giường
mây xem như quà tạ tội. Nguyên quân à, những chuyện xảy ra tối hôm nay, ta đều
đã thấy cả rồi”.
Hả, Mệnh Cách Tinh quân nói thấy là thấy Thiên Xu treo cổ tự
sát, hay là thấy ta giúp y truyền tiên khí? Ta thở dài mà nói: “Tinh quân nhìn
thấy thì tốt rồi, ta đang muốn nói với ngài đây. Làm phiền Tinh quân thay ta
nói một câu trước mặt Ngọc Đế với, cái chuyện thiên kiếp này, xin Ngọc Đế hãy
phái một vị tiên khác xuống làm đi thôi. Tiểu tiên khó mà hoàn thành trọng
trách này được. Thiên Xu tính tình cương trực, vừa dằn vặt hắn một chút thôi hắn
đã đi tìm cái chết. Tiểu tiên phụng chỉ hành sự, nếu chẳng may một phút sơ sẩy,
Thiên Xu chết thật, lúc ấy lỗi thuộc về ai bây giờ? Việc này ta không làm nữa”.
Mệnh Cách nói: “Tối nay ta mời Nguyên quân ra đây cũng là để
nói việc này. Ngọc Đế đã sớm dùng phép tiên trên người Mộ Nhược Ngôn, không qua
hết được tình kiếp thì đời này của hắn không chấm dứt được. Nguyên quân cứ thỏa
sức hành động, không cần lo lắng làm gì”.
Trời xanh ơi, Ngọc Đế thật là thất đức quá đi mất. Khiến
Thiên Xu ngay cả chết cũng không chết được, không phải chỉ là có tư tình với
Nam Minh Đế quân thôi ư, sao lại phải trừng phạt đến mức này!
Ta từ nóc nhà về lại trong phòng, nhập vào xác Lý Tư Minh. Bên
cạnh, Thiên Xu vẫn đang nằm bất động, nếu bản tiên quân mà là y, lâm vào tình cảnh
này không biết sẽ ra sao? Ta nhích về phía mép giường một chút, để y ở phía
trong có thể nằm rộng rãi hơn. Lật người hướng ra ngoài, vừa chìm vào mộng, mở
mắt trời đã sáng choang.
Ta nhỏm dậy, lật chăn ra, Thiên Xu nằm bên cạnh hơi thở dài
vẫn đều đặn, tựa như còn đang trong giấc ngủ say. Phỏng chừng y đã thức trắng gần
cả một đêm, đến giờ tâm sức kiệt quệ, không chịu được mà thiếp đi rồi. Ta
nghiêng người nhìn dung nhan Mộ Nhược Ngôn khi ngủ, hai mắt thong dong khép lại,
đôi mày dài giãn ra, vẻ mặt điềm tĩnh.
Y lâm vào tình cảnh này, có được một giấc ngủ ngon cũng chẳng
dễ dàng gì. Ta nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa phòng ra, chờ nha hoàn bưng nước
tới rửa mặt xong, liền tới sảnh nhỏ dùng cơm.
Bản tiên quân nằm cùng giường, dùng chung gối, cùng ngủ một
đêm với vị công tử yếu ớt mảnh mai đoạt được về – câu chuyện phong lưu này xem
ra chưa tới buổi trưa đã lan khắp ngóc ngách của vương phủ, ai ai cũng biết. Ta
loanh quanh trong viện, chỉ thấy nô bộc với tiểu tư[2] , nha hoàn với nhũ mẫu,
đang túm năm tụm ba với nhau, lén lén lút lút nhỏ giọng xì xào, còn thường thường
ngó mắt về phía đông sương của Hàm viện, vừa liếc thấy bản tiên một cái, cả đám
liền lập tức rụt đầu ngậm miệng, vội vã bỏ đi.
[2] Tiểu tư: Gã sai vặt.
Ta chỉ xem như không nhìn thấy. Tận hưởng “nam phong”[3]
cũng chẳng phải chuyện gì hiếm gặp, năm đó lúc bản tiên quân vẫn còn là người
trần mắt thịt, trong đám vương tôn lắm tiền nhiều của cũng có khối kẻ nuôi dưỡng
nam sủng, huống gì là hôm nay? Ta dứt khoát chọc thủng lớp giấy ở cửa sổ này
luôn, đi tìm Lý Tư Nguyên trước, “Nhị ca, trong số những người bắt về hôm trước,
có một thư sinh dung mạo rất được, tiểu đệ trông mà thích vô cùng, muốn giữ lại
trong viện. Nhị ca có thể đáp ứng đệ không?”.
[3] Nam phong là cụm từ dùng để chỉ hiện tượng đồng tính luyến
hoặc hoạt động đồng tính luyến.
Lý Tư Nguyên nhất định đã nghe được tin này rồi, nhìn ta, cười
cực kỳ thâm ý, “Thì ra tam đệ lại thích cái này”.
Ta nói: “Lúc đầu đệ cũng không biết, nhưng vừa nhìn hắn một
cái, chẳng biết thế nào, liền không nhịn được mà muốn… Tiểu đệ biết lai lịch của
hắn không rõ ràng, để hắn bên cạnh, nhất định sẽ trông coi cẩn thận, không quên
tra xét”.
Lý Tư Nguyên nói: “Nếu có tra xét ra cái gì thật, tam đệ nỡ
xuống tay giết hay sao?”.
Da mặt ta co giật một chút, sau đó khẽ thở dài, “Quả thực nhị
ca đã hỏi đúng vào chỗ hiểm mất rồi. Nếu quả thật tra xét ra cái gì… Vẫn cứ xin
nhị ca hạ thủ lưu tình giao cho tiểu đệ, cho hắn kết cục thống khoái, đừng… đừng
giày vò hắn làm gì”.
Lý Tư Nguyên bật cười ha hả, thong thả bước từ sau bàn tới,
vỗ vai ta: “Đúng là nhìn không ra, chẳng ngờ tam đệ lại là kẻ si tình thương
hương tiếc ngọc!!! Hôm qua ta đã đi tra xét mấy gã hộ vệ còn lại rồi, không tra
ra vấn đề gì đáng ngại cả. Đệ cứ giữ kẻ đó lại đi. Đợi đến lúc cha về, nhị ca sẽ
thay đệ nói vài lời tốt đẹp trước mắt lão nhân gia”.
Ta vội vàng đa tạ, bộ dạng cực kỳ vui sướng, “Đa tạ nhị ca!
Đa tạ nhị ca!”.
Lý Tư Nguyên nói: “Chỉ cảm ơn suông thế thôi à, không định mời
nhị ca uống một chầu sao?”.
Tiện tay cho ta một ân huệ, buổi tối còn vắt của ta thêm một
chầu rượu ngon.
Ta lại gọi tất cả đám nô bộc, tiểu tư, nha hoàn tới trước mặt,
mở rộng cửa mà nói rõ ràng: “Từ hôm nay trở đi, Ngôn công tử ở đông sương là
người của bản công tử. Các ngươi đối đãi với công tử phải cung kính, săn sóc
như khi hầu hạ bản công tử, không được phép sai sót nửa phần. Nếu bản công tử
biết được các ngươi dám thốt ra nửa câu bất kính với Ngôn công tử, bất kể là
trước mặt hay sau lưng, hoặc giả hầu hạ có nửa điểm không chu đáo…”. Ta cười lạnh,
buông tay, chén trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ tan tành, “Vậy thì
cái chén này chính là tương lai của các ngươi, đã rõ cả chưa?”.
Đám hạ nhân run như cầy sấy, đồng loạt quỳ sụp xuống, dập đầu
nói: “Tuân mệnh”.
Ta rất vừa lòng, đứng dậy khỏi ghế, bản tiên quân diễn vai
phản diện, kỹ thuật đúng là ngày càng thuần thục.
Đương nhiên, ta cũng không quên lấy việc này đi giày vò
Thiên Xu Tinh quân một phen. Bản tiên quân nghênh ngang đi vào trong đông sương
phòng, Thiên Xu đang đứng bên song cửa, ngày hôm trước nghe lão già Mệnh Cách
tán thưởng việc bản tiên quân độ khí cho y, cũng hiểu ra làm việc cần phải thẳng
tay. Thế là ta chậm rãi bước qua bên đó, kéo Thiên Xu ôm hờ vào trong ngực, nở
nụ cười thèm khát: “Hiện giờ tất cả mọi người trong vương phủ đều đã biết ngươi
là người của ta rồi. Ta đã sai quản gia thay một cái giường lớn đặt trong phòng
chính, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ngủ cùng ta trong đó”.
Thân thể cứng đờ của Mộ Nhược Ngôn run lên một chút, khép hờ
đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng kia lại, nở một nụ cười tang tóc, sau đó đột
nhiên ho lớn, ho như muốn dứt cả ruột gan, ho ra hai ngụm máu bầm, vương trên ống
tay áo của ta, sau đó đẩy bật ta ra, khiến bản tiên quân một phen loạng choạng,
y đứt quãng mà rằng: “Mộ Nhược Ngôn ta sinh ra là trang nam nhi thân cao bảy
thưóc, nghe lời dạy dỗ của các bậc thánh hiền… Thà chết cũng không để cho hạng
tiểu nhân như ngươi làm nhục…”.
Cuối cùng đâm đầu thẳng vào tường, bản tiên biết y có đâm
cũng đâm không chết được, thế nên ngăn cũng không kịp thời cho lắm, tay vừa mới
túm được ống tay áo của Mộ Nhược Ngôn, thì cái trán y đã đập vào mặt tường rồi,
máu tươi đầm đìa, hôn mê bất tỉnh.
Hình như ban nãy ta lại đùa quá trớn…
Gọi người, truyền đại phu, đắp thuốc, kê đơn, sắc thuốc, nhốn
nháo đến rối tinh rối mù.
Bản tiên quân ngồi ở đầu giường của Thiên Xu, cực kỳ sầu muộn.
Ta cảm thấy lần này Ngọc Đế phái ta xuống hạ giới, không phải để ta giày vò
Thiên Xu, rõ là để Thiên Xu giày vò ta thì có.
Ví như hiện tại, Thiên Xu đang hôn mê bất tỉnh, hàm răng cắn
chặt vào nhau, nước thuốc không vào miệng được. Bản tiên quân chỉ có thể bưng
chén thuốc lên, uống một ngụm, sau đó mớm đến tận miệng y. Ngươi nói xem, rốt
cuộc là y thiệt thòi, hay là bản tiên quân lỗ vốn?
Lão già Mệnh Cách Tinh quân kia đã bảo Thiên Xu không chết
được, nói cũng dễ dàng, cũng nhẹ nhàng lắm cơ. Y chết rồi thì càng dễ xử, tìm một
cái quan tài mà nhét vào, sau đó đem chôn là xong chuyện. Y không chết, lại
“đòi” ngất xỉu, triền miên trên giường bệnh, chờ ta hầu hạ. Lão già đó có giỏi
thì tới hầu y thử cho bản tiên quân xem???
Bản tiên quân không dám mắng Ngọc Đế, bèn mắng Mệnh Cách
Tinh quân cho hả giận. Mắng lão già kia một câu, lại mớm cho Thiên Xu một ngụm
thuốc. Liếc mắt nhìn sang, cạnh khe hở của cánh cửa phòng, chỗ giấy dán cửa có
thấp thoáng bóng mấy người, nhất định là đám nha hoàn, tiểu tư đang nhìn lén rồi.
Vài ngày trước, từ trên xuống dưới vương phủ còn đang coi bản
tiên quân như ngôi sao xấu, sau ngày hôm nay, ánh mắt của tất cả đám hạ nhân
nhìn ta quả thực đã thay đổi một trời một vực, bao hàm lĩnh ngộ, đồng tình và
khâm phục. Khâm phục ta là một kẻ si tình.
* * *
Ta chỉ sợ Thiên Xu tỉnh dậy lại đi đập đầu vào tường lần nữa,
liền úp sấp người bên mép giường y, ngủ tạm một đêm. Ngày hôm sau đầu bù tóc rối,
người chẳng ra người mà quỷ cũng không ra quỷ. Vài nha hoàn, tiểu tư cùng tới
khuyên ta đi rửa mặt, dùng cơm, cố lắm mới chỉnh trang lại được cho ta bộ dạng
giống người.
Buổi sáng, ta lại tới mớm thuốc cho Thiên Xu, mớm được một nửa
thì y tỉnh, phát hiện ta lại dám dùng phương thức bỉ ổi đó để cho y uống thuốc,
vừa nhục nhã vừa tức giận, định cắn lưỡi tự sát. Lúc ấy ta vừa mới mớm cho y một
ngụm thuốc xong, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền vội vội vàng vàng giữ chặt lấy cằm
y, trong lúc cấp bách liền lấy miệng đi chặn, sơ ý trượt tay, bị hàm răng của y
khép chặt lại, răng y cắm phập một cái vào đầu lưỡi của ta, máu tươi phun ra,
đau đến đứt gan đứt ruột.
Đầu lưỡi của bản tiên quân sưng mất mấy ngày, ú a ú ớ, chỉ
có thể uống trà lạnh, cả canh nóng cũng không ăn nổi. Sau khi Thiên Xu cắn bản
tiên quân bị thương xong, có thể đã trút được vài phần phẫn hận, cũng có thể đã
tự cắn lưỡi của bản thân mấy lần, phát hiện cách này không dùng được. Nói
chung, chưa thấy động tĩnh gì nữa.
Ta còn đang mừng thầm, đã thấy nha hoàn chạy tới báo, Ngôn
công tử không uống thuốc, một hạt cơm cũng không ăn, một giọt nước cũng không uống.
Trời ơi là trời, y lại chơi trò tuyệt thực rồi.
Ta bóp huyệt thái dương, bành đầu lưỡi ra mà nói: “Cứ để hắn
đói đi, dù sao đói cũng không chết được”.
Nói thì nói vậy, nhưng Mộ Nhược Ngôn vốn đã chỉ còn da bọc
xương, lại để y đói thêm vài ngày nữa thì chắc đói thành bộ xương khô luôn. Nếu
y đột nhiên muốn hít thở không khí trong lành, nửa đêm ra sân đi dạo, chỉ sợ sẽ
hù chết người ta.
Bản tiên quân bôi một ít thuốc giải nhiệt lên đầu lưỡi xong,
liền tới đông sương một chuyến. Mộ Nhược Ngôn hơi thở yếu ớt, gương mặt càng trắng
hệt như tờ giấy, lúc này đang ngồi trên ghế, thấy ta bước vào phòng, y liền nhắm
nghiền hai mắt, giả bộ đang ngồi thiền.
Ta bành đầu lưỡi, cố gắng phát âm thật rõ ràng: “Ngươi đã một
lòng muốn chết, sao không tìm cách nào tử tế một chút. Tuyệt thực chứ gì? Bản
công tử nghe nói, quỷ chết đói địa phủ không nhận, sẽ hóa thành linh hồn lang bạt,
chuyên cắn xé những linh hồn lang bạt khác, hoặc ăn dương khí của con người. Muốn
được đoàn tụ với người thân của ngươi, còn cả vị Đan tướng quân trăm năm sau nữa
ư, nằm mơ giữa ban ngày!”.
Xoay người định đi, lại đột nhiên nghe Thiên Xu mở miệng:
“Không ngờ Lý công tử lại biết rất nhiều về những chuyện quỷ thần”.
Ta quay đầu lại, nhếch mép đáp: “Người ta đồn rằng bản công
tử là hổ tinh hạ phàm, hổ tinh, đương nhiên phải biết nhiều chuyện thần tiên ma
quái rồi”. Nhìn thấy gương mặt của Thiên Xu, đầu lưỡi của bản tiên quân lại bắt
đầu đau nhói, nói nhiều vô vị, ta ném lại một câu, sau đó bước khỏi phòng.
“Ngươi không tin lời ta nói thì cứ thử chết đói mà xem.”
Buổi tối, nha hoàn Lạc Nguyệt báo lại rằng, Ngôn công tử đã
ăn cơm rồi.
Bản tiên quân lúc ấy cũng đang dùng bữa, nghe được tin vui ấy,
quên luôn việc thổi nguội canh nóng, đút luôn một muôi vào miệng, đau đến độ
ngũ quan lệch cả vị trí. Lạc Nguyệt đứng bên cạnh, nói mà hai mắt đỏ bừng, “Thiếu
gia, chuyện ngài đối xử tốt với Ngôn công tử, ai ai cũng thấy. Ngôn công tử chỉ
cần không phải là người có trái tim bằng sắt. nô tỳ tin nhất định sẽ có một
ngày công tử ấy hiểu ra tấm lòng của thiếu gia”.
Hai hàng nước mắt của bản tiên quân suýt trào ra đến nơi.
Tấm lòng ta dành cho y ư. Ngọc Đế ơi là Ngọc Đế, ngài có thật
phái ta xuống đây để hành hạ Thiên Xu không thế?
Ngôn công tử ăn cơm rồi, Ngôn công tử uống thuốc rồi, đầu lưỡi
của bản tiên quân đã khỏi rồi, vết sẹo của Ngôn công tử đã biến mất rồi.
Thiên Xu muốn chết mà không được, chả khác chi cái xác không
hồn, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt thẫn thờ. Không khóc không cười không nói không
năng, mặc người sắp đặt. Bản tiên quân chuyển y vào trong phòng, cùng ngủ cùng
ăn. Y ăn ít, ta cũng không ép buộc. Đến đêm, một cái giường lớn, mỗi người nằm
một nửa, y nghiêng người mà ngủ, không nhúc nhích chút nào, ta cũng chẳng thèm
để ý. Cứ thế qua vài ngày, Mộ Nhược Ngôn vẫn cứ như một vũng nước tù, tĩnh lặng
không gợn sóng. Có lần ta thấy y lấy miếng ngọc trước ngực ra nhìn, chỉ có lúc
ngắm nhìn miếng ngọc ấy, đôi mắt y mới hơi lóe lên ánh sáng.
Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com
Y tĩnh lặng như gương soi, nhưng ta phải gợn cho mặt hồ nổi
sóng. Ngọc Đế phái bản tiên quân xuống trần, là để thay y bố trí tình kiếp,
không phải xuống hầu y ăn uống ngủ nghỉ. Mấy ngày gần đây, ta thường ôm hờ lấy
Mộ Nhược Ngôn, nói vài câu buồn nôn, cợt nhả. Mộ Nhược Ngôn lại cứ như đã nhìn
ra bản tiên quân chỉ dùng đến võ mồm chứ không động tay chân, ta nói thì y
nghe, hoàn toàn không phản ứng gì.
Có một ngày, ta dẫn Mộ Nhược Ngôn tới căn đình hóng mát bên
hồ Ánh Tuyết trong hậu hoa viên nghỉ tạm. Ta biết y không thích bị người khác
săm soi, liền bảo hạ nhân lui cả xuống, không có chuyện gì thì không được lại gần.
Mộ Nhược Ngôn ngồi đờ ra như khúc gỗ, mặc ta muốn nói gì thì nói, y đều thẫn thờ
không phản ứng gì, cực kỳ nhàm chán. Bản tiên quân rã họng nói với cái cọc gỗ
hình người ấy cả nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, bên cạnh lại không có ai hầu hạ,
chỉ đành tự mình đi tìm ít trà để uống.
Cầm theo bình trà trở lại đình nghỉ mát, trên con đường mòn
len giữa những bụi hoa, xa xa nhìn về phía căn đình, ta trông thấy Mộ Nhược
Ngôn đang cầm miếng ngọc kia trên tay, nhìn đến ngẩn người.
Bản tiên quân mừng như điên, thời điểm dằn vặt Thiên Xu đã tới
rồi.
Bản tiên quân sải bước như bay vào trong đình, dằn ấm trà xuống
bàn đá, lạnh giọng nói: “Ban nãy ngươi đang nhìn cái gì?”.
Mộ Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ hoảng loạn trong mắt chỉ
lóe lên trong khoảnh khắc, sau đó liền thừ ra như cũ, hững hờ đáp lại: “Ngắm
phong cảnh”.
Ta nở nụ cười dữ tợn, lôi tay trái của y, dùng sức cạy ra, nắm
lấy dây buộc, giơ miếng ngọc bội lên: “Đây là cái gì?”
Mộ Nhược Ngôn nói: “Là một miếng bội sức[4] gia truyền tầm
thường mà thôi”.
[4] Bội sức: Đồ trang sức đeo trên đai lưng.
Ta nắm ngọc bội vào trong tay, giơ lên: “Bội sức tầm thường?!
Là bội sức tầm thường Đan Thành Lăng tặng ngươi chứ gì”. Ta chưa từng nghe mấy
ông chồng bị cắm sừng gào thét thế nào với mấy bà vợ ngoại tình, chỉ đành dựa
theo lẽ thường mà diễn.
Ta túm chặt lấy bờ vai đơn bạc của Mộ Nhược Ngôn, đau xót mà
lắc lấy lắc để, “Lý Tư Minh ta có chỗ nào không sánh bằng tên họ Đan đó, bản
công tử đối xử với ngươi như thế, tại sao trong lòng ngươi, trong mắt ngươi vẫn
chỉ có một mình gã Đan Thành Lăng đó là thế nào!!”.
Ta thừa nhận, câu này có hơi buồn nôn, nhưng giờ phút này,
thật lòng bản tiên quân cũng chẳng nghĩ được ra câu nào khác hơn cả.
Ta buông tay, lùi lại một bước, mặt mày hung tợn, nói: “Ta
quả thực không biết những lời ngươi nói câu nào là giả câu nào là thật. Nếu miếng
ngọc chỉ là một thứ bội sức tầm thường…”. Ta nhấc tay, vung tay về phía hồ, điểm
đen vẽ nên một đường cong giữa không trung, làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Sắc mặt Mộ Nhược Ngôn trắng bệch, y đứng dậy, nở một nụ cười
chua chát, “Tại hạ cũng không biết, những lời mà Lý công tử nói, rốt cuộc câu
nào là thật câu nào là giả. Công tử bắt nhốt tại hạ trong quý phủ, rốt cuộc là
vì cái gì, tại hạ nghĩ nát óc cũng không ra”.
Ta bắt ngươi về đây chính là để giày vò hành hạ, chuyện này
là thiên cơ, ngươi đoán được mới tài.
“Ý dường như thế kia rồi lại làm thế này, ý như thế này rồi
lại làm thế kia. Tại hạ chỉ là một trọng phạm bị triều đình truy nã, chỉ như khối
gỗ mục ven đường, không biết có gì đáng để cho các hạ khăng khăng một mực, hao
tâm tổn trí.”
Thiên Xu ơi là Thiên Xu, người khăng khăng một mực, hao tâm
tổn trí là lão Ngọc Đế kia kìa, bản tiên quân chỉ phụng chỉ làm việc thôi, cũng
có sung sướng gì đâu.
Mộ Nhược Ngôn đưa mắt nhìn ta, đột nhiên bật cười, “Lý công
tử, ngươi cũng đâu phải kẻ thích đoạn tụ”.
“Hả? Ngươi…” Bản tiên quân ngẩn cả người, chẳng lẽ y đã nhìn
ra? Ta ổn định tâm trạng, không thể có chuyện đó, vở kịch này bản tiên quân đã
diễn đến cảnh giới bi đát lâm ly tột đỉnh, tuyệt không thể có sai sót gì được.
Mộ Nhược Ngôn dựa người vào lan can mà nhìn ta, tay áo tung
bay trong cơn gió nhẹ, phảng phất như…
Phảng phất như Thiên Xu Tinh quân cao cao tại thượng đứng giữa
quầng sáng bạc đạm nhiên cùng áng mây ngũ sắc rực rỡ ta trông thấy vào cái ngày
đầu tiên được lên thiên cung Cửu Trùng.
“Lý công tử, quỷ chết dưới nước có gì cần chú ý không vậy?”
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, Mộ Nhược Ngôn đi qua lan can, nhún
người nhảy vọt xuống hồ nước
Thiên hoàng ơi, chẳng lẽ lão già Mệnh Cách đó đứng sau lưng
mà ám ta sao? Tại sao cứ hễ bản tiên quân ra tay y như rằng Thiên Xu lại tìm đường
tự tử…
Ta nhìn chằm chằm vào một lọn tóc đen dần dần chìm xuống khỏi
mặt nước, trong lòng thầm nghĩ, chi bằng cứ để y ngâm nước chốc lát, ngâm rồi
biết bản thân không chết nổi, thế là sẽ không có lần sau. Ngộ nhỡ Thiên Xu Tinh
quân đem mười tám phương pháp tự tử ra thử hết một lần, sau khi vớt lên rồi y lại
tiếp tục đi cắt cổ, đi nhảy vực, đi uống thuốc độc. Cuối cùng y không chết,
nhưng bản tiên quân lại hầu hạ người ta đến độ thân tàn ma dại thì chết dở.
Ở trên thiên đình, phép tiên đầu tiên bản tiên quân học là
phép tách nước.
Bởi vì, thật ra, bản tiên quân có chút… sợ nước.
Ta nhìn mặt nước đăm đăm, thấy hơi chóng mặt. Thiên Xu vẫn
không chịu nổi lên, cũng không phải chuyện gì to tát.
Bản tiên quân đắc đạo bao năm, lên trời cao xuống hoàng tuyền,
há lại sợ một cái hồ ư?
Vứt bỏ áo ngoài, ta lao đầu xuống nước, nước hồ rất không
khách khí mà theo đường mũi, theo đường mồm ồng ộc chui vào. Bản tiên quân bị sặc
đến độ đầu váng mắt hoa, suy tính xem mình nên giơ tay ra trước hay đá chân ra
trước, cái hồ lớn thế này, không biết Thiên Xu chìm ở chỗ nào.
Lỗ tai càng lúc càng ong lên, đầu càng ngày càng nặng, không
ổn, Lý Tư Minh chịu không nổi rồi!
Có một thanh âm bé xíu vẳng bên tai, “Tống Dao Nguyên quân,
Tống Dao Nguyên quân, Thiên Xu Tinh quân ở chỗ này…”.
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, nước hồ xung quanh tách ra, bốn
phía là khoảng không cực lớn. Một con rùa già ở đáy hồ dập đầu bái lạy ta, “Tiểu
thần Thủ Chẩn, là kẻ cai quản toàn bộ thủy tộc trong hồ này, xin ra mắt Nguyên
quân”.
Không ngờ chỉ là một cái hồ trong vương phủ, thế mà lại có
thủy thần cư ngụ.
Càng không ngờ được, ta đường đường là Tống Dao Nguyên quân,
sau khi mất đi phép tiên, lại thiếu chút nữa chết đuối tại cái hồ trong vương
phủ này.
Bên cạnh lão rùa già, là Mộ Nhược Ngôn đang nằm, hai mắt nhắm
nghiền. Lão rùa nói: “Tinh quân uống phải mấy ngụm nước, đã hôn mê bất tỉnh rồi,
sau khi lên bờ nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn. Tiểu thần không ra tay đúng lúc,
xin Nguyên quân đừng trách”.
Ta chắp tay cười đáp: “Lão Chẩn khách khí rồi, nếu không có
ngài, sợ rằng ngay cả bản tiên quân cũng sẽ mất mạng trong cái hồ này. Để lão
chê cười rồi, chê cười rồi”.
Lão rùa nói: “Nguyên quân không dùng được phép tiên, thế nên
mới sợ nước. Tiểu thần đây có một viên Tích Thủy Châu, nếu Nguyên quân không
chê thì xin hãy mang theo nó liền có thể ở trong nước mà đi lại như thường”.
Ta nói một câu cảm tạ, nhận lấy Tích Thủy Châu, bế Thiên Xu
lên, sau đó rẽ nước lên bờ, nâng đầu Mộ Nhược Ngôn lên, bắt đầu việc làm quen
thuộc – độ khí.
Vừa mới dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm của y ra, truyền được ngụm
khí thứ hai, bên người lại đột nhiên vang lên tiếng người, “Tiểu thúc thúc, thúc
đang làm gì thế?”.
Bản tiên quân ngẩng phắt đầu lên, cái mặt già nua hơi nong
nóng, chỉ thấy Tấn Ninh đang mút ngón tay, hai mắt tròn xoe, đen láy nhìn chòng
chọc vào ta, chớp chớp liên hồi. Tấn Thù thì trốn sau lưng nó, chỉ lộ ra nửa
gương mặt bé xíu.
Ta ho khan một tiếng, “Vị thúc thúc này bị rớt xuống nước,
tiểu thúc thúc đang giúp hắn độ khí”.
Tấn Ninh nghiêng nghiêng cái đầu, “Độ khí? Độ khí là cái gì?
Cháu từng thấy cha làm chuyện này với mẹ rồi, đại bá bá nói với cháu cái đấy gọi
là hôn, thành thân rồi mới làm được. Tiểu thúc thúc với vị thúc thúc này đã
thành thân rồi sao? Cớ gì lại hôn. Vì sao tiểu thúc thúc lại nói nó là độ khí”.
Bản tiên quân cười khan mấy tiếng, lớp da mặt dày đã tu luyện
vài nghìn năm suýt nữa thì rớt xuống vì xấu hổ, “Khụ, chuyện này… Hành động này
của tiểu thúc thúc, nhìn thì có vẻ rất giống hôn, nhưng thật ra dùng để cứu mạng
người. Nam nhân và nữ nhân mới có thể thành thân, tiểu thúc thúc và thúc thúc
này thành thân thế nào được? Vậy nên cái này là độ khí, không phải hôn”. Ta
vươn tay xoa đỉnh đầu Tấn Ninh, “Đừng nói với người khác đấy”.
Con mắt của Tấn Ninh lóe lên một cái, sau đó nó ưỡn bộ ngực
nhỏ lên mà nói: “Tiểu thúc thúc yên tâm đi, cháu nhất định không nói với ai
đâu. Cháu hiểu rồi, nam nhân với nữ nhân thì là hôn, tiểu thúc thúc với thúc
thúc đều là nam nhân, thì gọi là độ khí”.
Bản tiên quân sặc nước bọt, suýt nữa thì lăn ra ngất.
Tấn Ninh ngồi xổm xuống cạnh ta, nhấm đầu ngón tay, nhìn Mộ
Nhược Ngôn chằm chằm, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, “Tiểu thúc thúc, cháu
cũng muốn giúp vị thúc thúc này độ khí, có được không vậy?”.
Một ngụm tiên khí của bản tiên quân thiếu chút nữa là đi chệch
hướng, ta sa sầm mặt xuống, nghiêm nghị nói, “Độ khí là một môn võ công, cháu
còn nhỏ, không luyện được, càng không thể sử dụng. Đợi sau này trưởng thành rồi,
tự nhiên sẽ lĩnh hội được cái này. Tiểu thúc thúc phải đưa thúc thúc này trở về,
cháu ngoan ngoãn ở chỗ này chơi với ca ca đi”. Ta xốc Mộ Nhược Ngôn lên, bước
nhanh về phía Hàm viện. Lúc đi qua chỗ ngoặt của đường mòn, liếc mắt nhìn lại,
thấy Tấn Ninh vẫn đang đứng yên tại chỗ, mở to mắt nhìn theo ta.
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Mộ Nhược Ngôn ho ra vài
ngụm nước, hơi thở thông thuận, cuối cùng cũng dần tỉnh lại.
Ta ngồi bên mép giường, nhìn sâu vào trong mắt y, đắp chăn
lên cao một chút, “Quỷ chết đuối bụng sẽ phình ra như trục bánh xe, đầu to như
cái đấu, là loại khó coi nhất trong tất cả họ hàng nhà quỷ”.
Hai mắt của Mộ Nhược Ngôn đen kịt, không nhìn thấy đáy. Ta
tiếp tục nói: “Quỷ chết do cắt cổ thì sẽ mọc thêm một cái miệng ngay giữa cổ,
cháo lỏng vào đằng miệng trên, sẽ tuôn hết ra từ cái miệng dưới cổ, không thể
thưởng thức đồ cúng tế. Quỷ rơi vực không có tứ chi, chỉ có thể lết trên mặt đất.
Quỷ uống thuốc độc sắc mặt cháy đen, thất khiếu[5] không ngừng chảy máu, miệng
không thể nói, phun ra nuốt vào toàn là khí độc. Quỷ chết cháy thì sau khi chết
cháy bộ dạng thế nào, lúc làm quỷ bộ dạng cũng y như thế. Còn cả quỷ nuốt
vàng[6] nữa…”.
[5] Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ
mũi, và miệng.
[6] Vàng đơn chất không độc với người, chỉ có điều khối lượng
của vàng lớn, khi nuốt xuống gây áp lực lên dạ dày không thể thải ra ngoài, nhất
thời không chết, người nuốt vàng sẽ bị dằn vặt bởi cơn đau đến chết.
Ta cười, “Thế nên, nếu muốn tới gặp Diêm Vương, Phật Tổ, Ngọc
Hoàng Đại Đế một cách suôn sẻ, chỉ có thể theo mệnh trời, thành thật ngoan
ngoãn mà chờ quỷ sai tới bắt thôi”.
Hai mắt của Thiên Xu không chớp nhìn ta chăm chú, bản tiên
quân khẩn khoản nói, “Chỉ thử một lần thôi nhé, có được không?”.
Mộ Nhược Ngôn vẫn cứ nhìn ta, không nói năng gì, tình cảnh
này có chút kỳ dị.
Bản tiên quân bị y nhìn như vậy, đột nhiên thấy hổ thẹn dâng
trào, không nhịn được mà nói: “Ngươi yên tâm, ta…”.
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị xô mở, một thứ gì
đó vọt vào nhanh như chớp, “Tiểu thúc thúc…”.
Ta nhắm mắt chán chường, thằng quỷ nhỏ này sao lại tới nữa rồi.
“Lúc ở hoa viên không phải ta đã bảo cháu đi chơi rồi sao. Tấn Thù đâu? Ngoan,
tiểu thúc thúc còn có việc.”
Tấn Ninh túm chặt lấy vạt áo ta, vẻ mặt rơm rớm nước mắt,
nói: “Tiểu thúc thúc, đau…”.
Ta ấn phần thái dương đang nện thình thịch như nổi trống xuống,
“Đau chỗ nào? Có phải va phải cái gì ở hoa viên không? Ngoan, về tìm mẹ cháu
đi, bảo mẹ gọi đại phu tới”.
Tấn Ninh kéo tay ta lên, há rộng miệng ra, “Chỗ này, răng
lung lay rồi, đau lắm”.
Ta vươn tay sờ sờ một chút cái răng hàm đang lung lay sắp
gãy trong miệng Tấn Ninh, “Cháu đang tuổi thay răng, cái này rụng rồi thì sẽ mọc
cái mới. Thay răng sửa thì sao lại đau được?”.
Tấn Ninh dùng cả tay lẫn chân mà bò lên đầu gối ta, “Vốn
cũng không đau, nhưng cha nói hôm nay tổ phụ với bá bá sẽ về, có thịt hươu rừng
ăn, cháu muốn ăn thịt hươu rừng, răng cứ lung lay, khó chịu lắm, cháu muốn giật
phắt nó ra cơ!”.
Bản tiên quân cảm thấy may mắn vạn phần, may mà ta đắc đạo
thuở thiếu niên, thăng thiên thành tiên. Nếu thành thân rồi, sinh ra đứa con giống
thế này, chỉ riêng nổi điên thôi cũng phải mất đến mười năm tuổi thọ.
Tấn Ninh ngồi trên đầu gối ta, vặn vẹo liên hồi, Mộ Nhược
Ngôn đã xốc chăn lên, ngồi thẳng dậy, Tấn Ninh lập tức xoay người lại, chớp chớp
mắt nhìn về phía Mộ Nhược Ngôn, gọi: “Thúc thúc”.
Mộ Nhược Ngôn giương cao lông mày, khuôn mặt lộ ra một chút
ý cười. Tấn Ninh lập tức như cá gặp nước, giãy từ đầu gối của ta xuống đất,
“Thúc thúc, răng cháu bị đau”.
Tấn Ninh nhào tới bên giường, gật đầu lia lịa. Ta thấy nó
nhìn Thiên Xu chòng chọc, ánh mắt lấp lánh, rất có ý muốn bò thẳng lên người y,
trong lòng liền cảnh giác, giờ này thân thể Mộ Nhược Ngôn như vừa mới được dán
lại bằng hồ, sao mà chịu nổi cái xác tròn vo của tiểu tổ tông này.
Móng vuốt nhỏ xíu của Tấn Minh vin lên đầu gối của Mộ Nhược
Ngôn, chớp chớp đôi mắt long lanh nước, há rộng miệng, trưng ra nụ cười nịnh nọt,
chỗ thiếu răng còn vắt vẻo một dải nước miếng bàng bạc, “Hàm răng cháu đau…
Thúc thúc, cùng Tấn Ninh độ khí chữa…”.
Ta lập tức bịt ngay cái miệng gây tai họa đó lại, mặt lạnh
te, túm lấy cổ áo, xách ngôi sao chổi này ra khỏi cửa. Hai chân Tấn Ninh khua
khoắng loạn xạ, kêu gào ầm ĩ, “Tiểu thúc thúc xấu xa!!! Tiểu thúc thúc không
cho thúc thúc giúp Tấn Ninh độ… Hu hu hu”.
Ta lôi Tấn Ninh ra tận sân, thằng quỷ con khóc lóc ầm ĩ, nước
mũi rớt đầy người bản tiên quân. Đám nha hoàn đứng trong hành lang khúc khích
cười trộm, ta giả bộ không nhìn thấy, trầm giọng nói: “Nhũ mẫu đâu rồi? Người
đâu, đưa tiểu thiếu gia về phòng!”.
Hai tiểu nha hoàn mím môi chạy lại, dỗ dành mà dẫn tiểu tai
họa đi. Lại thấy một người vội vội vàng vàng chạy từ ngoài viện vào, quỳ xuống
bên cạnh bản tiên quân, nói: “Tam công tử, vương gia và đại công tử đã trở về rồi,
có dẫn theo một vị khách quý, hiện đang ở sảnh chính. Vương gia có dặn Tam công
tử tới sảnh chính ngay”.
Bản tiên quân vội vã thay áo ngoài khác, chạy tới tiền sảnh,
Tư Hiền,Tư Nguyên đều đứng bên dưới, một vị công tử áo xanh đang ngồi ở ghế
khách, mái tóc đen như mực nửa buộc lại bằng ngọc quan[7] , nửa xõa bên vai, đạm
mạc thanh nhã.
[7] Thời cổ đại, trang sức đội trên đầu chủ yếu gồm bốn loại:
Quan, Miện, Biện và Trách. Trong đó quan là thứ chuyên dùng cho tầng lớp quý tộc.
Ngọc Quan là quan được làm bằng ngọc.
Ta bước qua ngưỡng cửa, Đông Quận Vương nói: “Sao lại lề mề
như thế, để khách quý phải chờ. Để ta giới thiệu với con, vị Triệu công tử này
là mạc trọng[8] cha mời về, từ nay về sau sẽ ở lại trong phủ. Con nhất định phải
cung kính đối đãi, không được thất lễ với người ta”.
Vị công tử áo xanh đứng dậy, bản tiên quân vừa kinh sợ lại vừa
hân hoan, phảng phất như có gió xuân thổi qua, ba nghìn tán đào rực rỡ khai
hoa.
Hắn đứng giữa ba nghìn tán đào, phong nhã khôn cùng, nở với
ta một nụ cười nhẹ như gió thoảng.