Ta thật u buồn mà nằm sấp trên mặt đất ngay giữa một gian phòng, lung lay hai sơi râu của ta.
Gian phòng này chỉ có cửa sổ và bốn vách tường, còn lại là một mảnh trống trơn, giống như bị một cái ***g vô hình trùm kín, mặc cho ta thử tìm kiếm xung quanh, cũng không tìm thấy một cái khe hở để có thể chui ra, một cái lỗ nhỏ để có thể ẩn nấp cũng không có.
Ngay chính giữa cái ***g chỉ có một cái bàn, trên bàn có đặt một đĩa bánh ngọt, hơi nóng cùng hương thơm tỏa ra mờ ảo.
Bên cạnh bàn có một người đang đứng, đang tủm tỉm cười đợi ta bò lên bàn, đi đến bên cái đĩa kia.
Đây là cái bẫy được bày ra để bắt ta, nếu như ta bò qua đó, đúng là đồ ngốc.
Ta vốn đang ở trong một cái viện khác, nhưng mấy thứ đồ thừa trong trù phòng của nhà đó ta ăn đến phát ngán, liền ngàn dặm xa xôi bò vào trong cái sân này, muốn xem thử có món gì mới có thể ăn không.
Nào biết vừa lần theo mùi hương bay qua đến trước ngưỡng cửa, đã bị chặn lại trong phòng này, dù thế nào cũng không thể thoát ra.
Ta thấy trong phòng này ngoại trừ cái bàn thì cái gì cũng đều không có, lại trông thấy người kia, ta cảm thấy được, đại nạn của ta tới rồi.
Ta vẫn không nhúc nhích mà nằm sấp trên mắt đất, người kia nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Hắn bây giờ có đến nhấn chết ta hay giẫm chết ta, ta tuyệt đối chạy không thoát. Nhưng cho dù là chạy không thoát, cũng đừng trông mong ta tự mình chui vào bẫy.
Hắn nhìn ta, rồi cười rất hòa nhã nói rằng: “Ngươi đến đây ăn đi. Ta sẽ không tổn hại đến ngươi, đây là cho ngươi ăn.”
Lời này ta nghe hiểu, tin mới lạ.
Ta tiếp tục nằm sấp, ngươi muốn giết muốn bắt thì thoải mái chút đi, đừng lề mề dài dòng bày đủ trò như vậy.
Ta thấy đôi chân dưới áo choàng của hắn nhẹ nhàng di chuyển, đi đến gần ta một chút, ta không hề gì mà run run sợi râu.
Hắn không có nhấc chân giẫm lên ta, ngược lại ngồi xổm xuống, đem cái đĩa bánh ngọt thật lớn kia đặt lên mặt đặt cách một khoảng rất gần ta. Bánh rán quả thật rất mê người.
Hắn chậm rãi nói, “Ta nếu muốn tổn hại ngươi, thật dễ dàng, cần gì còn phải cho ngươi ăn. Lại nói, nếu như ta thật sự muốn tổn hại ngươi, ngươi hôm nay làm thế nào cũng trốn không thoát, chi bằng ăn cho no một chút.”
Ta lại run run sợi râu, ngẫm lại, cũng đúng.
Dù sao cũng chạy không thoát, chi bằng chén một trận no nê.
Ta nhanh chóng bò đến bên cái đĩa, bò lên đống bánh ngọt mê người, vùi đầu trong lớp da xốp mềm của nó.
Ta ăn đến phình bụng, mới vô cùng thỏa mãn mà ngừng lại. Ta cảm thấy bây giờ toàn thân của ta nhất định là dính đầy dầu bóng. Ta ở trên đống bánh ngọt tìm một chỗ bằng phẳng, nằm sấp xuống chậm rãi thong thả mà ngủ một giấc.
Khi tỉnh lại, hắn vẫn còn ở trước bàn.
Ta ở trên đống bánh ngọt, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn. Qua một ngày một đêm, hắn vẫn còn đứng bên cạnh. Lại đến một buổi sáng sớm, sau khi ta ngủ một giấc thoải mái mới dần dần tỉnh lại, nghe thấy tiếng cửa cót két vang lên, hắn đi ra ngoài.
Ta nhanh chóng bò xuống cái bàn, muốn tìm một khe hở để chui ra. Nhưng nhìn mãi vẫn không thấy có khe hở gì, vách tường ngăn cách kia từ đầu đến cuối đều sát chặt với nhau, ta tìm không thấy một chút lối thoát.
Đang tìm kiếm, hắn đã trở lại, ta lập tức núp vào một chỗ tối cạnh chân bàn. Vách tường ngăn cách kia đối với hắn lại chẳng có tác dụng gì, hắn vừa đi, thì đã bước vào trong.
Ta nghe thấy trên mặt bàn vang lên âm thanh lộc cộc. Hắn cúi người xuống, dường như muốn biết ta đang ở nơi nào, vẫn rất hòa nhã nói: “Ta mang đĩa điểm tâm mới đến, ngươi ăn thứ mới này đi.”
Ta chậm chạp từ chân bàn bò đến trước mặt bàn, bò đến bên cạnh đĩa sứ trắng tinh mát lạnh, chui vào giữa kẽ hở của cái bánh ngọt. Bên cạnh đĩa sứ còn có một cái đĩa lớn, nước sạch trong đĩa róc ra róc rách.
Mãi đến khi hắn thay đĩa điểm tâm thứ năm, ta mới nhằm sấp trên mặt bàn nhìn hắn một lúc, mấy ngày nay hắn thế nào cũng không ăn uống cũng không đi ngủ, hắn so với ta có chút khỏe mạnh hơn.
Ta vùi đầu nằm sấp trên đống điểm tâm rỉa một miếng da xốp giòn, hắn nói: “Điểm tâm ta cho ngươi có ngon không.”
Ta lung lay sợi râu một lúc.
Hắn còn nói: “Ngươi tự tìm thức ăn, có thể tìm thấy thứ ngon như vậy hay không.”
Ta rỉa lớp da xốp mềm, chần chừ suy nghĩ một lúc, không hề động đậy sợi râu.
Hắn nói: “Vậy thì ta không giam ngươi nữa, ngươi có nguyện ý để ta cho ngươi ăn hay không, ngươi không đến nơi khác, vậy ở lại nơi này đi.”
Ta ôm một góc da xốp suy nghĩ, cái này ta không thể cam đoan, ai có thể cam đoan ta ăn mấy thứ này sẽ không ăn ngán? Nhưng người này thật sự có chút cổ quái, muốn dưỡng một con gián. Để mấy con gián khác được hưởng lợi chi bằng để ta hưởng. Cho nên ta có thể tạm thời đồng ý trước.
Vì thế ta lay lay sợi râu.
Không nghĩ tới hắn thật sự rất vui mừng, lập tức nở nụ cười. Ta ôm miếng da xốp giòn ngẩn người, hắn cười nhìn rất là đẹp. So với người khác, hắn xem ra đẹp hơn nhiều. Cũng giống như miếng da xốp này làm cho ta rất hài lòng.
Hắn quả nhiên hết sức tuân thủ lời hứa, cái đồ chắn kia không còn nữa, ta có thể tự do ra vào, ta trong khe hở của một góc phòng làm cho mình một cái hang, ở dưới đó. Mỗi ngày hắn đều đưa điểm tâm và nước sạch đặt lên mặt bàn để ta ăn. Ăn no xong thì ta bay qua ngưỡng cửa xa xôi ngàn dặm đi đến trong viện để ngắm phong cảnh cho tiêu thức ăn. Trong phòng này có thêm một cái giường, buổi tối thì hắn ngủ trên cái giường đó.
Trong viện chỉ có một mình hắn ở. Nhưng có một người vận trường bào màu hạnh thường xuyên đến trong viện, trong tay vẫn luôn mang theo một gói vải thật lớn. Còn có vài người vận áo dài màu lam sậm và sam y chói mắt cũng thường đến đây. Người vận trường sam chói mắt kia khi lần đầu đến đây là lúc ta đang nằm trên đống điểm tâm rỉa nhân bánh đậu. Hắn cho ta đồ ăn và rất chu đáo giúp ta ăn, hắn bài khai điểm tâm ra, để ta có thể rỉa lớp da bên ngoài, và có thể rỉa đến nhân bên trong, ta rất vừa lòng.
Ta đang vừa lòng thỏa ý mà rỉa rỉa, người vận áo dài rực rỡ bỗng nhiên ghé gương mặt cực lớn đến sát gần, lập tức thở dài, ta ôm chặt khối điểm tâm làm một vách chắn không được vững chãi, bị thổi đến rơi xuống mép đĩa, ngã nhào một cái.
Thổi ta té ngã một cái, còn giả mù sa mưa mà thở dài, ta không thích người này.
Người vận áo dài màu lam sậm khi lần đầu đến đây cũng thở dài, không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi.
Những người này cứ tới tới lui lui, nhưng hắn vẫn ở bên trong tiểu viện. Ta chưa bao giờ thấy hắn đi ra ngoài lần nào. Ta cảm thấy hắn rất kỳ quái. Có đôi khi hắn ngồi cạnh bàn đọc sách, có lúc hắn đặt sách trên bàn, ta bò đến trên mặt quyển sách dạo một lúc, hắn nâng ta cùng với quyển sách lên, để gần lại vừa nhìn ta vừa mỉm cười. Ta cảm thấy khi hắn cười quả thật rất là đẹp, trong khoảng thời gian ấy ta nghĩ ta có thể sẽ ăn không ngán điểm tâm mà hắn cho.
Ta không biết đã cùng hắn ở lại trong viện này bao lâu. Tóm lại cỏ trong sân đều khô héo, nơi nơi đều là lá cây rải rác.
Ngày đó ta lại ở trong viện đi lại cho tiêu tức ăn, đi đến cạnh một hồ nước. Không ngờ được có một trận gió to thổi đến, lại thổi ta và trong hồ nước. Ta vừa bơi trong nước vừa ngọ nguậy hướng đến bên mép hồ, một con cá mồm ta như chậu máu phóng ra, bỗng nhiêm bao kín ta lại.
Một mảnh tối đen.
Về sau điểm tâm trên bàn hắn, không biết sẽ dành cho kẻ nào hưởng lợi đây.
Ta ngồi xổm trên một nhánh cây chẻ làm ba, run run bộ lông đen kịt.
Thư sinh dưới tàng cây vẫn không đi, hắn nâng lên mấy mảnh vụn thức ăn trong lòng bàn tay, muốn ta mổ lên trên lòng bàn tay hắn. Ta vổ vỗ đôi cánh của ta một lúc, vương cái cổ dài ra quạc quạc gáy một tiếng.
Lão tử thân thể xương cốt cường tráng khỏe mạnh như vậy, cũng không phải gia tước (*chim sẻ nuôi trong nhà), làm sao lại ăn đồ trong tay người khác.
Thư sinh kia vẫn đứng đấy như cũ.
Tiểu hòa thượng đang quét lá rụng dưới tàng cây nói, “Thí chủ, ngươi đừng đứng đây nữa. Con quạ này ở trên cái cây này mấy năm rồi, cho tới bây giờ không ai cho nó ăn qua, không ăn đồ trong tay người khác đâu. Mấy con gia tước dưới mái hiên kia rất nghe lời, rất thân thiện với người khác.”
Thư sinh kia rốt cuộc cũng rút cánh tay về nói: “Thật không.” Đưa tay vẩy mảnh vụn thức ăn xuống dưới tàn cây.
Ta cũng không phải không nể mặt hắn, không ăn đồ của hắn, chỉ là bàn tay của hắn phỏng chừng chịu không nổi cái mỏ cứng cáp của ta. Ta vẫy cánh bay xuống đất mặt, ngồi xổm bên cạnh hắn, mổ từng mảnh vụn.
Ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang mỉm cười nhìn ta.
Ta ở trên cái cây lâu năm trước cổng sau cái miếu nhỏ ấy cũng rất lâu.
Ta vốn ở trên một đỉnh núi khác, nhưng một ngày nọ gió thổi mạnh trời đổ mưa dông ào ào, ta ở trên cái cây bị thổi ngã, cha mẹ cùng các huynh đệ của ta đều bay đến nơi khác, lúc đầu ta đến trú trên cây trước cửa một hộ gia đình, mỗi ngày vào sáng sớm đều đến trên nóc nhà của họ kêu một lúc, để báo giờ giấc cho bọn họ. Nhưng người vợ trong nhà đó cứ nhất định nói ta là điềm gở, dùng gậy trúc đâm khiến tổ ta rớt xuống, còn dùng hòn đá để tiếp đó ta. Ta lại tiếp tục thay đổi chỗ ở mấy lần, vẫn không được người khác chấp nhận. Cuối cùng đành bất đắc dĩ bay đến cái cây sau ngôi miếu nhỏ này, dựng một cái tổ suốt đêm, hôm sau tiểu hòa thượng ra ngoài cửa quét rác, nhìn thấy ta thì gọi: “Sư phụ, trên cây có một con quạ bay đến này.”
Lão hòa thượng từ trong cổng sau ló nửa người ra ngẩng đầu nhìn ta, nói: “A di đà phật, có cầm điểu (*chim muông) dừng lại ở đây chính là chuyện tốt, để nó ở lại đây đi.”
Hòa thượng trong miếu quanh năm ăn chay uống canh suông nước nhạt, ta thích ăn mặn. Có điều trên ngọn núi này thức ăn dân dã rất nhiều, rất dễ dàng kím được. Ta mỗi ngày đều ngồi xổm trên cây, tiểu hòa thượng bị lão hòa thượng phạt chép kinh văn, tiểu hòa thượng oán giận đại hòa thượng khi dễ hắn, ta toàn bộ đều biết.
Ta mổ xong mảnh vụn trên mặt đất, lại bay trở về trên nhánh cây chẻ ba. Từ hôm đó trở đi, hắn mỗi ngày đều đến nhìn ta, đều vẩy đầy thức ăn trên đất cho ta.
Ta nghe thấy tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ sư phụ, vị thí chủ kia mỗi ngày đều đến vô ảnh đi vô tung (*tức là khi đến hay đi đều không biết được), cũng không biết đang ở nơi nào, không phải là quỷ chứ.”
Lão hòa thượng nói: “A di đà phật, vị thí chủ kia khí độ (*khí khái và phong độ) phi phàm, tuyệt đối không phải là ma quỷ. Nhớ kỹ người xuất gia không được nghi ngờ phỏng đoán lung tung.”
Ta lại nghe thấy tiểu hòa thượng hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ sư phụ, vị thí chủ kia mỗi ngày đều đến nhìn con quạ này, vậy đó là vì cái gì?”
Lão hòa thượng nói: “A di đà phật, chuyện thế gian vốn đều là một hồi trần duyên, nhân quả e chỉ có chính mình mới hiểu được.”
Hắn mỗi ngày đều đến, trời nắng đến, trời âm u đến, gió to đến, trời mưa đến, tuyết rơi cũng đến. Về sau ta thấy hắn đến thì ngồi xổm dưới chạc cây thấp, có đôi khi hắn giúp tiểu hòa thượng quét lá rụng, có đôi khi dạy tiểu hòa thượng viết chữ, có đôi khi cầm sách xem. Nhưng hắn phần lớn đều đứng hoặc ngồi dưới tàn cây, thường xuyên cùng ta trò chuyện. Hắn nói trên ngọn núi này phong cảnh rất đẹp, phiên chợ dưới chân núi rất náo nhiệt, hôm nay trong chợ xảy ra chuyện này, ngày mai trong chợ xảy ra chuyện kia, chuyện hắn nói đều là chuyện tình của người khác, nhưng ta đều có thể nghe hiểu, nên ta chăm chú nghe.
Tiểu hòa thượng dần dần cùng quen thuộc với hắn, đặc biệt chuẩn bị cho hắn một cái ghế, là tiểu hòa thượng gần đây mượn đem ra cho hắn ngồi.
Lão hòa thượng cũng thường thường cùng hắn ngồi dưới tàn cây cầm mấy quân cờ đá tròn tròn đen trắng bày ra chơi. Ta thì ngổi xỗm trên nhánh cây chẻ ba, đôi khi kêu vài tiếng.