Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu

Chương 37: 37 Hiểu Lầm


Nhìn mặt đần thối ra của Thanh Du là Quỳnh Thư biết nó chẳng hiểu những lời cô vừa nói đâu.

- Mày về đọc truyện ngôn tình hay xem phim tình cảm nhiều vào, lever sẽ lên cho mà coi.

Để tao về tìm link một vài bộ phim tình cảm gửi cho mày xem.

- Sao mày chưa yêu mà kinh nghiệm đầy mình thế?
- À thì tao xem phim, đọc truyện thôi.

Thanh Du phá lên cười:
- Vậy mà nói cứ như chuyên gia ấy nhỉ?
- Chuyện, mày nhớ cho thầy ấy cơ hội đi nhé! Đừng bỏ lỡ trai đẹp nhớ chưa?
Thanh Du gật đầu bừa khi thấy Dương Tùng quay lại.

Tất cả những đặc điểm Quỳnh Thư nói thì cô đều thấy ở thầy ấy, cô cũng cảm nhận được thầy ấy thích mình mà sao lại chẳng cảm nhận được chú Quý có không nhỉ? Có lẽ, chú chỉ coi cô là một đứa cháu bé bỏng...!chỉ vậy thôi thì phải.

Sau bữa ăn, Dương Tùng đưa hai người về nhà.

Vì nhà Thanh Du tiện hơn nên thầy thả cô về trước mới đưa Quỳnh Thư về.

Vào trong nhà, Thanh Du thấy cô Lan Anh đang ngồi nói chuyện với mẹ.

Hai người thì thầm tâm sự to nhỏ tình cảm lắm.

Cô chưa thấy chị dâu em chồng nào thân thiết như vậy cả.

Cô nghe mẹ nói bố Việt được bố mẹ cô Lan Anh nhận nuôi từ nhỏ.

Sau khi lấy mẹ thì bố chuyển về đây sống cùng ông bà vì vậy mà bố Việt và mẹ đều quý cô Lan Anh.


Thấy cô thích chú Quý nên cũng tạo điều kiện nhiệt tình.

- Con chào mẹ, cô đến chơi ạ?
- Du đợt này lớn nhỉ? Qua đây ngồi chơi đi.

- Dạ thôi ạ, cô ngồi chơi với mẹ cháu đi ạ.

Cháu lên tắm và học bài đây ạ.

Mẹ Hường lại gần hỏi nhỏ:
- Con có biết chú Quý bao giờ đi công tác về không?
- Dạ không ạ.

Dạo này con bận thi nên không biết ạ.

- Khi nào chú về con tác động thêm cho cô Lan Anh nhé!
- Dạ, con biết rồi.

Con lên phòng mẹ nhé!
- Ừ, lên nghỉ ngơi đi, con thức khuya vừa thôi không mắt sẽ thiếu sức sống ảnh hưởng đến sắc đẹp đấy nhé!
Thanh Du gật đầu chào cô Lan Anh lần nữa mới trở về phòng.

Trước kia mọi người bảo cô làm mối chú với ai thì cô sẽ nhiệt tình hưởng ứng nhưng bây giờ lại bài xích chuyện ấy.

Đang nằm ngâm mình trong bồn tắm thư giãn thì chú gọi điện về.

Thanh Du thụt hẳn người xuống cho bọt xà phòng che hết người mới ấn nghe:
- Con đây ạ.

- Sao lại tắm muộn thế?
- Con vừa mới về thôi.

Mẹ hỏi bao giờ chú về ạ?
- Ở nhà có chuyện gì sao? Cháu tắm nhanh lên không lạnh.

- Nhà không có chuyện gì cả, chỉ là cô Lan Anh sang chơi nên mẹ hỏi thôi.

- Chứ không phải con muốn chú về sao?
Nghe chú nói, Thanh Du bị trượt người chìm xuống bồn tắm, tay vẫn giơ cao cái điện thoại lên.

Ngoi được lên mặt nước thì ho sặc sụa.

- Đợi con xíu.

Ngồi thẳng người dậy, cô lấy khăn lau mặt đang bị bọt xà phòng phủ lên mà không chú ý đến quá nửa người trên đã nhô ra khỏi nước.

Bọt xà phòng bám điểm trên cổ, trên ngực khiến da dẻ trở nên bóng mỡ, ướt át.

Thế Quý định hỏi thăm con bé có làm sao không thì á khẩu trước những gì đang nhìn thấy.


Anh úp điện thoại xuống đứng lên đến bàn rót cốc rượu uống một hơi hết rồi vẫn thấy không đủ mà uống thêm vài cốc nữa đến khi nghe thấy tiếng Thanh Du gọi mới quay lại nhưng chỉ ngồi im đáp lời mà không lật điện thoại lên:
- Cháu tắm nhanh mặc đồ đi không lạnh.

- Dạ, con xong rồi ạ.

Chú đâu rồi, sao màn hình tối thui thế?
Thế Quý nhấc điện thoại lên thấy Thanh Du đã mặc áo tắm lên người, anh nhắc nhở:
- Lần sau dùng ít sữa tắm thôi không dễ trơn trượt ngã nguy hiểm đấy.

- Hôm nay con đi ăn nướng, mùi đồ ăn ảm vào người nên mới dùng nhiều vậy thôi ạ.

Mà do chú gọi điện thoại con mải nhìn nên mới bị trượt thôi.

Bên ấy có tuyết chưa chú?
- Có rồi, có muốn nhìn không?
- Có ạ, cho con xem đi.

Anh mở cửa ban công ra ngoài, tuyết rơi trắng trời.

Đại Lục phủ trắng bởi tuyết.

- Đẹp quá! Khi nào chú cho con đi theo được không?
- Lạnh lắm đấy, có gì đẹp đâu chứ?
- Chú chẳng phải người lãng mạn nên sẽ thấy nó không đẹp rồi.

Con muốn được một lần đi ngắm tuyết.

- Được rồi, chú vào trong nhé! Khi nào có cơ hội chú sẽ đưa đi.

Thanh Du chui vào chăn nằm buôn chuyện với chú.

Nó rất muốn hỏi chú thích người như nào? Liệu chú đã thích ai chưa nhưng rồi lại không dám.

Nó sợ câu trả lời của chú là có...!mà có là chắc chắn vì chú là đàn ông trưởng thành lại thành đạt nữa.

- Muộn rồi ngủ đi, khi nào xong việc chú về sẽ mua quà cho.


- Chú có kịp về sinh nhật con không?
- Chắc là không rồi nhưng chú sẽ cố gắng xong việc nhanh nhất để về.

Nhìn mặt nó buồn xo, Thế Quý đành an ủi:
- Chú sẽ cố gắng về kịp được chứ?
- Không cần đâu ạ, chú cứ làm việc đi ạ.

Năm nay con cũng bảo ba mẹ không tổ chức gì đâu ạ.

- Đợi chú một chút, có người gọi cửa tìm chú.

- Vâng ạ.

Cô đã buồn ngủ nhưng lại không muốn ngắt nói chuyện với chú nên cố căng mắt lên để thức thêm.

- Chào anh
Nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện, Thanh Du ngồi bật dậy lắng tai nghe nhưng dường như hai người nói chuyện khá nhỏ.

Một lát thì cô thấy chú đến bên điện thoại:
- Bây giờ chú có việc rồi, cháu ngủ sớm đi nhé!
Cô còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã kết thúc cuộc gọi.

Cơn buồn ngủ đã bay đi đâu mất, hai mắt vẫn nhìn vào điện thoại màn hình tối thui.

Cô muốn gọi lại để bảo chú đừng làm vậy, đừng để người phụ nữ khác bên mình vì cô rất khó chịu.

Trong lòng cảm nhận rõ như có thứ gì đó bóp nghẹt trong lòng đến không muốn thở, cứ vậy rồi nước mắt không ngừng tràn qua khóe mi chảy xuống ướt một mảng gối.
➡️➡️➡️.