Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu

Chương 23: 23 Cảm Xúc Đầu Đời


Nghe câu hỏi của Thanh Du, Thế Quý sặc nước miếng, trong cái đầu con bé này nó nhiều thứ câu hỏi tế nhị thế chứ? Đúng là trẻ con hay tò mò, Thanh Du cũng đã lớn để tìm hiểu những chuyện ấy nhưng anh lại không muốn con bé biết, muốn giữ nó mãi trong sáng, sạch sẽ không tì vết.

Vậy mà..

- Con muốn thử được không?
Bàn tay thon nhỏ mềm mại của Thanh Du khẽ chạm lên môi chú Quý, chú là đàn ông mà môi lại rất mềm.

Sao hôm nay nó lại thấy mình lạ lẫm khi ngồi cạnh chú, muốn thử cảm giác được hôn như trên phim.

Nhưng nó chưa có bạn trai thì không thử được, dù sao chú Quý cũng không phải chú ruột nên chắc không sao đâu phải không?
Thế Quý nắm tay Thanh Du xuống không cho nghịch nữa, chẳng hiểu con bé đang nghĩ cãi gì mà mặt đỏ lên lại còn tủm tỉm cười.

Đôi môi mọng đỏ hơi ướt lúc thì mím lại lúc lại khẽ hé mở.

- Tại sao cháu lại muốn thử?
- Con cũng không biết...!
Càng lúc nó càng nhìn chú như bị thôi miên vậy.

Nó biết chú đẹp nhưng sao nhìn gần lại càng đẹp mà nhớ lại khi con rắn hoa kia ôm chú nó lại ghét.

Có phải nó rất ích kỉ muốn giữ chú ở vậy, không cho ai động vào không? Nếu thế chú sẽ ế rồi ông bà sẽ lại lo lắng.

Bà suốt ngày than vãn với ông nhà có mình chú là con trai mà không chịu lấy vợ nên ông chỉ còn biết nhờ vả nó thuyết phục chú...!còn nó thực lòng không muốn chú lấy vợ.

Vì khi ấy, nó sẽ không còn được chú quan tâm nữa.

- Du
Nó nghe tiếng chú gọi thì giật mình, hóa ra từ nãy giờ nó ngắm chú không chớp mắt.

Sao dạo này nó bị làm sao ấy nhỉ? Hay nghĩ linh tinh quá! Có lẽ đây là dấu hiệu của việc nó đã trưởng thành sao?
- Chú đi đi, con đi tắm đây.


Nó ngồi thẳng dậy muốn rời khỏi lòng chú.

Chú rất ấm, vòng tay chú cũng rộng có thể ôm gọn nó trong lòng dễ dàng nên nó thích cảm giác được ngồi trong lòng chú, được dựa vào ngực chú, khi ấy dù ngoài kia có chuyện gì nó vẫn thấy bình yên.

Nó hấp tấp rời đi trong tiếc nuối.

Chẳng kịp xỏ cả giầy mà chạy chân đất về phòng.

Hôm nay, nó thật lạ...!
Vào nhà tắm, nhìn trong gương, khuôn mặt đã ửng đỏ như cà chua chín, trong người râm ran một cảm giác xúc động...!thật sự lúc nãy nó muốn chạm lên môi chú...!
Thanh Du vỗ má mình cho tỉnh táo lại, xả nước vào đầy bồn, ngồi thu lu trong ấy mà đầu óc vẫn mơ hồ, tâm hồn như treo ngược cành cây, vẫn lơ lửng, quẩn quanh bên người nó là mùi hương của chú...!nó tự nhắc mình chú là chú nó không được nghĩ linh tinh.

Nghĩ đến chú, tim nó lại đập rộn lên, phải chăng nó quá nhạy cảm hay cơ thể con gái đã trưởng thành nhạy cảm.

Có lẽ từ bây giờ nó không nên ngồi vào lòng chú, không nên ôm chú như trước kia vẫn làm nữa...!thực sự nó đã lớn thật rồi.

Buổi sáng, Thanh Du dậy thật sớm, bỏ qua những bộ đồ học sinh.

Nó mặc áo sơ mi quần kaki lỡ đi giày snacker tung tăng xuống nhà.

- Ông bà và bố mẹ dậy sớm vậy ạ?
Bà vời Thanh Du lại ghế ngồi bên cạnh:
- Nay Du đi đâu mà cũng dậy sớm thế?
- Dạ con hẹn bạn đi chơi ạ.

- Du của bà càng lớn càng xinh, để tránh ế như chú Quý chắc bà sẽ tìm mấy mối tốt cho con xem mắt nhé!
Mẹ Hường mang đồ ăn sang ra phản đối:
- Mẹ, con bé vẫn còn trẻ con lắm, chưa yêu đương được đâu.

- Trẻ con yêu vào sẽ người lớn mà xem mắt chắc gì đã ưng, vậy nên cứ đi xem mắt đi để mà chọn lựa.

Tuổi này của Du đang là xinh đẹp nhất, yêu mấy năm ra trường lấy chồng là vừa Du nhỉ?
Thanh Du gật gù cười tít mắt.

Xem trên phim thấy diễn viên nữ hay đi coi mắt vô cùng thú vị nên cô cũng muốn thử cảm giác ấy.

- Bà, vậy bà tìm mối cho con nhé!
Bố Việt cười xòa:
- Du đừng cho bố lên chức ông ngoại sớm nhé! Bố còn trẻ lắm.

Cả nhà cười ồ lên, Thanh Du rất thích những bữa cơm gia đình như này.

Ấm cúng và vui vẻ, ông bà, bố mẹ đều coi cô như con cháu ruột thịt nên lòng cô thấy ấm áp lắm...!lại vô cùng hạnh phúc nữa.

- Du, con có thấy chú Quý hẹn hò cô Lan Anh chưa?
Nhắc đến chú, trống ngực trong lòng cô lại đập thình thịch, hai má hây hây đỏ, cứ như bị cảm sốt ấy.

Cô không định nghĩa được nó nhưng mà nó lạ lắm, cảm giác rất lạ.

- Dạ con không thấy ạ, mà tối qua chú ở đây sao ông không hỏi ạ?
- Ông chưa kịp hỏi thì nó đã về rồi còn đâu.

Vậy là đêm qua chú không ở lại mà về nhà với bạn gái rồi.

Nghĩ vậy, Thanh Du khẽ thở dài.


Ăn thật nhanh bữa sáng để đi làm.

Bố Việt nhắn tin bảo cô ra đầu đường đợi bố.

Thanh Du ra cổng đã thấy Hưng đứng đợi từ bao giờ? Từ nhà trọ của em ấy sang đây chỉ cách một ngõ, đi bộ mà đi đường tắt thì chỉ mất mấy phút.

- Hôm qua mấy giờ em về?
- Hơn 10 giờ em về nhưng chị này, đám người kia được thả rồi, cảnh sát nói không đủ bằng chứng để bắt giam họ.

- Có lẽ kẻ đứng sau cũng là kẻ có tiền hoặc có quyền rồi nên mới xử lí nhanh như vậy.

Thôi không phải lo quá đâu, chú chị biết chuyện rồi nên chú nói sẽ giải quyết.

Hưng lấy trong túi ra tiền còn thừa đưa lại cho Thanh Du:
- Hôm qua anh Đại lấy đúng năm triệu thôi nên còn thừa em trả chị.

- Em cầm lấy mà lo chi phí, em làm ca sáng thôi còn chiều nay em đi đăng kí học xem học giờ nào rồi sắp xếp mà làm ở quán.

Tiền này cầm lấy đóng học và mua sách vở đi.

Ngại thì coi như chị cho vay, sau làm ra tiền trả chị là được.

Thằng Hưng còn chần chừ nhưng Thanh Du đã lấy tiền nhét lại vào túi nó.

Cùng lúc ấy xe bố Việt cũng đỗ lại.

Hai chị em mở cửa lên xe.

Thanh Du giới thiệu Hưng với bố.

Còn thằng Hưng thì cứ rối rít cảm ơn bố Việt còn hứa sẽ làm việc chăm chỉ không làm bố và Thanh Du mất mặt nên bố Việt hài lòng lắm.

Quán cafe này của bố Việt khá rộng, tọa lạc ngay ngã tư một con phố sầm uất còn gần cả mấy trường đại học.

Quản lí quán thấy bố Việt thì chạy ra đon đả chào đón.

Theo phân phó của bố thì anh ta giao cho Thanh Du nhiệm vụ oder, thu ngân còn Hưng học pha chế, chạy bàn và kê dọn bàn ghế.

Quán gần trường đại học nhưng đang nghỉ hè, khách chỉ ở mức tầm trung nên công việc không quá vất vả.


Để tránh bị cả nhà nghi ngờ nên buổi sáng cứ 8 giờ Thanh Du mới ra khỏi nhà còn chiều sẽ về trước 18 giờ.

Ai hỏi thì cô chỉ nói đi chơi, đi học nhảy hoặc học Tiếng Anh.

Còn thằng Hưng đăng kí học chiều nên làm ca sáng và ca tối.

Hưng học pha chế nên ngày nào Thanh Du cũng là người thử nghiệm.

Cô uống trà và latte đến phát ngán mà vẫn phải uống nên đi làm mà cô lại tăng cân.

- Cho tôi một capuchino, một trà hồng đào nhân sâm mang về.

Thanh Du ngẩng mặt lên nhìn vị khách với giọng nói quen thuộc, thật may là cô đeo khẩu trang nên Kiều Mai không nhận ra.

Chú Quý thích uống capuchino còn hồng đào chắc là cho cô ta rồi.

Nhưng chú đang đi công tác cơ mà, chẳng lẽ về mà cô lại không biết.

Có lẽ chú về thật rồi...!chú yêu rắn hoa này thật rồi.

Tính tiền xong, Thanh Du đưa hóa đơn cho cô ta:
- Của chị hết 123 nghìn.

Cô ta hào phóng đưa 130 nghìn kêu không phải trả lại, Thanh Du lắc đầu không nhận vẫn trả lại cô ta 7 nghìn.

Nhiều mới bõ công lấy mà lấy của ai chứ của cô ta thì Thanh Du không cần.

- Chỗ chúng tôi không nhận tiền boa của khách, gửi chị tiền thừa.

- Đã nghèo còn sĩ diện..