Duyên lệch: Cha nuôi...con yêu người!

Chương 13: Động tâm

Nằm trong phòng cả một ngày trời, đối với một cô gái hoạt bát thích bay nhảy như Sở Du quả thật là không dễ chịu chút nào. Trời về tối, ánh tà dương mộng ảo chiếu vào cửa sổ khiến cô không kìm lòng được mà xuống giường. Sở Du đi từng bước nhẹ nhàng vào khu vườn đầy sắc hoa. So với mười năm trước quả thật đã thay đổi rất nhiều. Sở Du vẫn còn nhớ lúc vừa mới đặt chân đến bảo thành, vườn hoa này chỉ toàn là một màu đỏ rực rỡ của hồng nhung, nhưng một lần cô vô tình nói bản thân rất thích hoa mà Hoắc Dịch Thành ngay sau đó liền trồng vô số loại hoa khác nhau vào khu vườn xinh đẹp này.

Cô khẽ ngắm nhìn từng khóm hoa tươi sắc được chăm sóc tỉ mỉ. Những khóm cẩm tú cầu đủ màu sắc cứ mạnh mẽ vươn lên đu đưa theo gió, cánh mẫu đơn kiều diễm uyển chuyển cùng nắng. Sở Du tản bộ bên chiếc hồ nhỏ, mặt nước lấp lánh trong xanh phản chiếu hình ảnh xinh xắn lại có chút bi thương của cô. Ánh tịch dương dịu nhẹ bao bọc xung quanh người, trông cô chẳng khác gì thiên thần trong trắng, ngọc ngà. Cô khẽ ngồi xuống chiếc xích đu, nơi đã từng gắn liền với ngày thơ ấu vui vẻ trước kia, cảm thụ rõ sự bình yên lạ kì của cuộc sống; dưới chân cô những bông hoa giấy hồng hào chen chúc thi nhau leo lên thành cột của xích đu tạo cho khung cảnh thêm điểm nhấn. Đôi mắt trong sáng lặng nhìn về một nơi xa, ngắm nghía từng cánh chim trắng noãn tung lên tỏa ra sức sống tự do bay về nơi chúng muốn. Một khắc nào ấy, Sở Du thật khao khát muốn có cuộc sống như những con chim đó, khao khát được dang đôi cánh của mình nhưng có lẽ đôi cánh ấy rồi cuối cùng cũng sẽ bị kìm kẹp trong chiếc lồng vàng thôi.

Huyền Lâu bảo đúng là rất đẹp! Đẹp giống như toà lâu đài trong thế giới cổ tích, cũng lại mang hơi của sự nguy hiểm không thể lường trước. Đột nhiên cô nở nụ cười giễu cợt, nụ cười ấy bất chợt chiếu vào đáy mắt Hoắc Dịch Thành. Anh vốn định nhanh chóng giải quyết sớm công việc rồi quay trở về chăm sóc cho Sở Du nhưng vừa mới bước chân vào cửa, anh đã bắt gặp dáng vẻ mông lung, nhạt nhoà ấy mà chợt lưỡng lự.

Ánh mắt âm trầm không hề chớp dừng trên cơ thể mảnh khảnh của Sở Du, tim dường như thắt lại, lại có chút gì đó đau đớn. Sở Du vô thức nhìn lên bầu trời vàng ối, bỗng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ phía sau lưng. Ánh mắt cảnh giác lập tức quay lại phía sau, thân hình cao lớn quá mức cường ngạnh của Hoắc Dịch Thành đã đứng ở đây từ bao giờ. Dưới nắng chiều nhẹ nhàng chiếu lên ngũ quan cương nghị, anh tuấn ấy càng khiến anh trở nên mộng ảo, mờ mịt hơn. Bàn tay to lớn khẽ đặt lên bờ vai nhỏ của cô, giọng rất đỗi dịu dàng.

"Đang nghĩ gì thế?"

Ngữ khí trầm thấp len lỏi một mùi hương vô cùng quen thuộc. Khoé môi cô vừa mới hơi cong lên lại một lần nữa trầm hạ xuống. Đôi mắt lại trở về với nét vô cảm giống như ngọn lửa rực rỡ bùng cháy, chỉ còn sót lại tro tàn. Hoắc Dịch Thành cảm nhận được sự biến hoá trong sắc mặt Sở Du, đôi mắt sắc bén dừng trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi đồng tử co rụt lại...

"Để ta đưa con đi ngắm một vòng, hoa anh túc bắt đầu nở rồi đấy!"

"Không cần!"

Sở Du ngay lập tức từ chối, chật vật rời khỏi chiếc xích đu. Thân thể bé nhỏ, yếu ớt bước đi từng bước nặng nề. Hoắc Dịch Thành vội đỡ lấy cô nhưng lại bị bàn tay mảnh khảnh dùng lực đẩy ra. Con người xanh lục bỗng chốc sững lại. Cô đẩy anh ra? Sở Du lạnh lùng nhìn anh, ngữ khí không hề kiêng dè.

"Tôi tự đi được!"

Ngay sau đó cô liền đi vào bên trong, Hoắc Dịch Thành nhìn từng bước chân cô độc, chật vật ấy, trong lòng không kìm được mà đau nhói. Lần đầu tiên anh cảm thấy do dự, cảm thấy mất mát. Chẳng lẽ, đối với cô, nó chỉ là đoạn kí ức thống khổ, chán ghét?

Sở Du cứ thế nhốt mình trong phòng, đến gần bữa tối mới đi xuống. Vết thương của Sở Du khá nghiêm trọng nên cần phải được tẩm bổ rất nhiều, Hoắc Dịch Thành đã mời hẳn chuyên gia dinh dưỡng về để phục vụ cho cô. Bữa tối toàn là những món có nguồn dinh dưỡng cao, nhà bếp đã làm theo ý anh chuẩn bị ra r rất nhiều món với đủ màu sắc. Sở Du có chút bất ngờ khi ngồi xuống bàn ăn, Á Lan quản gia thấy sắc mặt cô có vẻ tốt hơn liền tiến đến cần trọng hỏi han.

"Sở Du tiểu thư, đây toàn là những món tốt cho vết thương. Tiên sinh đặc biệt căn dặn nhà bếp làm cho cô."

Sở Du khẽ đưa mắt nhìn một bàn đầy thức ăn, cảm xúc phức tạp chợt hiện lên. Cô định nói gì đó thì bắt gặp thân ảnh cao lớn của Hoắc Dịch Thành nên lại thôi. Anh mặc một bộ quần áo dù chỉ là trang phục ở nhà nhưng vẫn toát lên khí chất băng lãnh, độc tôn của anh. Chiếc áo phông trắng ôm sát lấy cơ thể rắn chắc kết hợp cùng chiếc quần tây âu xanh lục thẳng đứng càng tôn cặp chân dài mạnh mẽ ấy. Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận ngắm nhìn Hoắc Dịch Thành một cách tỉ mỉ đến vậy. Mọi đường nét tuấn mĩ, hoàn hảo đều lọt vào ánh mắt trong veo của cô, ngũ quan cương nghị cùng cơ thể hoàn mỹ chuẩn tam giác vàng . Lúc này bản thân cô chợt phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn đầy mê hoặc đang lẩn trốn trong con người lanh lùng này, nghĩ đến đây tim cô không kìm được mà đập liên hồi, hai má sớm đã ửng đỏ như trái anh đào. Hoắc Dịch Thành ngồi xuống phía đối diện cô, giọng nói ấm áp khẽ vang lên.

"Toàn là những món có lợi cho sức khỏe, con mau ăn đi."

Á Lan quản gia cũng đã lui xuống từ lúc nào. Sở Du nhanh chóng bình ổn tâm trạng rồi bắt đầu dùng bữa tối. Không khí trong phòng ăn đúng là có hơi ngột ngạt , cô từ đầu đến cuối còn không liếc nhìn anh dù chỉ một cái, chỉ tập trung vào phần ăn của mình. Hoắc Dịch Thành ôn nhu gắp một miếng cá đến bát của Sở Du, ngữ khí có đôi phần gượng gạo.

"Ăn cá sẽ tốt hơn!"

"..."

Sở Du như không hề để ý đến cử chỉ của anh, cũng chẳng thèm phản kháng, cứ im lặng dùng bữa. Dáng vẻ này của cô khiến anh không hề dễ chịu chút nào, từ trước tới nay chưa có một ai bản thân anh phải nhún nhường, Sở Du chính là người đầu tiên.

Đôi ngừoi sắc bén hiện rõ vẻ lạnh lẽo tột cùng nhưng lại không thể bộc phát ra bên ngoài. Sự tĩnh lặng cứ thế kéo dài đến hết bữa tối, anh cũng chẳng đụng đũa, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía Sở Du làm cô như bị một loại áp lực nào đó đè nén, khó chịu vô cùng. Cô buông đũa xuống, giọng lạnh băng.

"Tôi lên phòng trước."

Thân thể mỏng manh đứng dậy một cách nặng nhọc, chắc là do buổi chiều đi dạo có hơi lâu nên động đến miệng vết thương, giờ đây đau rát vô cùng. Gương mặt Sở Du hơi tái, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi mọng, cố kìm nén cơn đau. Bất chợt một thân hình cao lớn bỗng chốc nhấc bổng cô lên, Sở Du bất ngờ mở to mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử u ám ấy.

"Em định để vết thương rách ra mới hài lòng sao?"

Hoắc Dịch Thành tức giận ngay lập tức bế cô lên phòng, cô muốn vùng vẫy nhưng dường như chẳng còn chút sức nào, mặc cho anh bế. Nắm trong vòng tay to lớn của anh, cô có thể cảm nhận rõ mùi hương nam tinh quen thuộc mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.

Nếu như không xảy ra sự việc đó thì lúc này cô thực sự sẽ cảm thấy bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Đáng tiếc người đàn ông ấy lại là cha nuôi, người cha có ơn dưỡng dục cô mười năm trời. Sở Du đột nhiên nực cười cho số phận của mình, ông trời đây là đang thử thách cô hay sao. Vận mệnh này liệu có còn con đường an ổn nào khác?

Chẳng mấy chốc đã lên tới phòng, Hoắc Dịch Thành nhẹ nhàng để Sở Du xuống giường lớn, ánh mắt khẽ đảo xung quanh căn phòng tràn ngập sắc hồng, trong lòng hiện lên vài phần tạp niệm. Sở Du thấy anh vẫn chưa có ý định rời đi liền cất giọng có chút e dè.

"Tôi...tôi cần bôi thuốc, ông ra ngoài đi!"