Duyên Làm Phu Quân

Chương 8



 
Editor: Thanh Việt
 
Đại cô nương ở viện lão thái thái đến ngọ thiện mới chuẩn bị trở về phu gia, thậm chí không chờ đến khi Đại lão gia hồi phủ, Xuân Cảnh mang tay nải đi theo không hề chậm trễ, trước khi đi dập đầu ba cái với Đại phu nhân. Tiên Y chưa nhìn thấy chuyện này, chỉ biết khi mẫu thân về nhà vô cùng mệt mỏi báo cho nàng biết, nhìn dáng vẻ bà có tâm sự nặng nề. Tiên Y cũng biết có chuyện, nhưng mẫu thân lại im bặt không nói đến nỗi làm nàng nghi hoặc khó hiểu. Phu nhân rất ít khi gọi nàng đến hầu hạ làm Tiên Y không thể liên hệ việc Đại cô nương trở về thăm nhà với chuyện hôn sự của nàng. Hơn nữa càng tới gần sinh thần mười bốn tuổi của nàng, mẫu thân lại lén lút thu xếp chuyện hôn sự cho nàng. Phải biết rằng không nha đầu nhà nào mới mười bốn, mười lăm tuổi đã chuẩn bị xuất giá, phải chờ đến mười bảy, mười tám mới có thể xin ân điển được gả ra ngoài. Tuy rằng Tiên Y không có yêu cầu gì với hôn phu tương lai, nhưng nguyên nhân dẫn đến việc này nàng làm rất khó chịu.
 

Thời tiết dần chuyển lạnh, sinh nhật Tiên Y vào lập thu, trước kia mẫu thân nàng đều nấu cho nàng một bát mì trường thọ Tiên Y cũng không để tâm, dù sao kiếp trước nàng cô đơn, sinh nhật đều không có ai. Lúc nàng xuyên qua, Diêu quản sự phụ thân nàng đã qua đời, ngần ấy năm mẫu thân đều ăn cùng nàng. Nước canh xương gà hoà quyện với sợi mì dai, mấy miếng măng vàng được cắt mỏng bày cùng với thịt gà, còn có cải thìa xanh biếc, trên cùng là trứng gà vàng óng, ăn ngon đến nỗi muốn nuốt cả đầu lưỡi vào.

 
Vì đến lập thu, các phòng đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên Trần thị bận rộn hơn ngày thường, nhất là viện Đại phu nhân. Xuân Cảnh bị Đại cô nương mang đi, dù thay Thuý Châu vào vị trí đại nha đầu nhưng lại bị thiếu một nha đầu nhị đẳng.  Hơn nữa bọn nha đầu mười tám tuổi cũng nhiều hơn, phải thả một đám ra, cho nên Trương ma ma ở ngoại viện mang theo tử khế của bọn nha đầu lại có đất dụng võ.
 
Một ngày buổi chiều, sau khi Đại phu nhân nghỉ trưa dậy cảm thấy rất thoải mái, lập tức sai người đưa các nô tỳ đã được Trương ma ma sàng lọc qua vào chính viện. Lần này đều là những người được Trương ma ma dắt tay chỉ dẫn, học quy củ tốt nhất, cũng mang dáng vẻ cô nương đoan chính, tuổi từ mười một, mười hai đến mười lăm, mười sáu. Trong đó có những người bị bán vào do gia cảnh khó khăn, cũng có người là người hầu nhưng bị bán rẻ đi vì chủ cũ bị hạch tội. Tuy rằng Trương ma ma có khuyết điểm trong việc hành xử nhưng lại là người có mắt nhìn nha đầu, những nha đầu được đưa đến đều non trẻ làm tâm tình Đại phu nhân tốt lên không ít. Cuối cùng Đại phu nhân nhìn trúng ba nha đầu mười ba, mười bốn tuổi, giữ lại làm nha đầu tam đẳng, lại để một vài người lớn tuổi hơn làm nha đầu tạp dịch trong viện, còn lại đều được Trương ma ma đưa về, họ sẽ được phân đến nơi khác trong hậu viện.
 
“Hôm nay các ngươi có thể được làm việc ở đây, tất cả đều phải nhớ kỹ bổn phận của mình, lòng tự ước lượng cho rõ cái gì nên hay không nên làm. Đây là Trần ma ma, ma ma quản sự trong viện, một vị khác là Tằng ma ma.” Đại phu nhân ngồi ở vị trí chủ thượng đặt chung trà xuống, nhìn những tiểu nha đầu mới rồi nói tiếp: “Trong phòng ta có hai nha đầu nhất đẳng, Thuý Châu được thăng lên một bậc thay tên thành Đông Cảnh, xử lý việc vặt trong phòng ta cùng Thu Cảnh.”
 
Thuý Châu đã được sửa lại tên thành Đông Cảnh bước lên, quỳ xuống đất hành lễ.
 
“Còn lại…” Đại phu nhân nhìn Tiên Y, lại nhìn sang đám nha đầu mới, chỉ tay nói: “Ngươi, ngươi, lên đây để ta nhìn xem.”
 
Tằng ma ma lập tức đưa những nha đầu được chỉ điểm lên, Đại phu nhân gật đầu, lộ ra bộ mặt tươi cười nói: “Cái tên Tiên Tiên ta gọi cũng quen rồi, tạm không thay đổi, đã lớn thêm một tuổi rồi thì đến chỗ ta hầu hạ, ngươi và Tú Châu tỷ tỷ chờ ở thiên phòng đi.”
 
Tiên Y biết thân phận nha đầu nhị đẳng của mình xem như đã định, hơn nữa sau này không tên là Tiên Y nữa mà đổi thành Tiên Tiên theo thói quen của Đại phu nhân, nàng không có gì để nói, trực tiếp đi lên hành lễ, cười nói: “Nô tỳ tuân mệnh, sau này mong Đại phu nhân không ghét bỏ Tiên Y.”

 

Đại phu nhân nở nụ cười quen thuộc, nói đùa hai câu với Trần ma ma, lúc này mới nhìn ba nha đầu vừa đi lên, hơi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy sau này tên là Vân Song, Vũ Song, Lộ Song đi, đúng lúc nữ nhi Trương gia cũng mới vào, nàng tên Tuyết Song, các ngươi đủ bốn người, nhìn cũng mới mẻ.”
 
Ba người được ban tên hiện rõ sự kích động trên mặt, việc này nói lên Đại phu nhân  nhìn trúng họ, sau này họ chính là nha đầu tam đẳng của chính viện, chuyện này tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của các nàng. Lúc đầu cứ tưởng vào chính viện sẽ chỉ có thể quét rác trồng hoa, ai ngờ lại được phân đến trước mặt Đại phu nhân.
 
Đại phu nhân nói chuyện thay đổi trong phủ sau lập thu và chuyện các nha đầu đủ mười tám tuổi được thả ra ngoài với Trần ma ma một chút, cuối cùng mới cười nói: “Ngươi phái người đến viện các di nương nhìn một chút xem bọn họ có yêu cầu nha đầu không, chỉ cần không vượt quá quy củ là được, chúng ta không thể để người bên ngoài bàn tán.”
 
Trần ma ma nhìn ra lòng Đại phu nhân chẳng thoải mái gì, liền nói: “Các di nương là việc nhỏ, nhưng chỗ lão thái thái…”
 
“Lúc sáng bà ta nói không cần nhiều người hầu hạ phải không, để bà ta tự làm đi ngươi đừng quản. Khi những nô tỳ đến lúc phải thả ra ngoài lại không được thả thì cũng không tính oán hận lên đầu chúng ta.” Nhớ tới lão thái bà tư duy nghèo nàn lại cổ hủ kia, Đại phu nhân nghẹn mệt. Lão thái thái nhà ai mà chẳng muốn có đủ số nha đầu ma ma, nhưng bà ta lại chê mình lãng phí tiền của. Chỉ nói sơ qua về Đậu Miêu, nàng ta là nha đầu quét tước làm việc nặng trong sân lão thái thái, bây giờ nàng ta đã mười tám nhưng bà ta lại bất động, không thèm cho nàng ta ra khỏi phủ xuất giá.
 
Trần ma ma cũng thấy lão thái thái không phóng khoáng. Đã tới kinh thành nhiều năm như vậy, đừng nói là đi giao lưu chào hỏi mấy vị thái thái quan chức khác hay đi dạo, ngay cả uống ly trà cũng rất hiếm, nhưng mỗi khi ra cửa lại thay y phục đeo trang sức kín mít, nhìn không khác gì mấy vú già nông thôn. Nhà thân mẫu Đại phu nhân rất coi thường vị thông gia này vì thế hai nhà rất ít tiếp xúc. Không ai trong kinh thành không biết phủ ngoại lang có một lão thái thái không thể ngồi trên bàn ăn, Đại phu nhân cũng bị người khác cười nhạo. Nhưng lão gia là một người hiếu thuận, thường ngày Đại phu nhân cùng lắm chỉ đấu khẩu với lão thái thái, cũng không dám làm gì quá phận. Tuy nhiên lão thái thái cũng chướng mắt Đại phu nhân không mảy may lo tiền bạc, cảm thấy nhi tử bà ta cưới phải một phu nhân phá gia tiêu tiền như nước, sợ Đại phu nhân làm lụn bại Kim gia. Nhưng bà ta lại không biết, nếu không do tức phụ này mang đến hồi môn và của cải đắt giá thì Kim gia cũng không có ngày hôm nay. Sau ngần ấy năm, chi phí tiêu dùng của Kim gia đều do một tay Đại phu nhân giải quyết. Không nói đến những cửa hàng hồi môn của nàng, chỉ cần nói đến tên tuổi phủ thượng thư thì số tiền hương thân hiếu kính Kim gia hàng năm là con số không phải người đã từng là tiểu địa chủ như bà ta có thể tưởng tượng.
 
Xử lý xong mọi việc, Đại phu nhân nhớ tới tiểu nữ nhi của mình liền vẫy tay cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ để lại Thu Cảnh, Đông Cảnh và Trần ma ma, mà Tằng ma ma phải làm những việc hồi nãy Đại phu nhân quyết định,
 
Như thế, năm tròn mười bốn tuổi Diêu Tiên Y xem như chính thức làm việc, trở thành nha đầu chính phòng nhị đẳng, thường ngày gọi Tiên Tiên cô nương biến thành Tiên Tiên tỷ tỷ trong miệng nha đầu tam đẳng.
 

Ở chính viện, Trần ma ma quản lý các công việc chính như xử phạt nha đầu, quyết sách của phu nhân, tài sản riêng của phu nhân và tài sản trong phủ, có thể nói là trên tất cả các gia nhân, chỉ dưới Đại phu nhân, mà Tằng ma ma có ít quyền hơn nhiều. Tuy đều là ma ma nhất đẳng nhưng phu nhân lại không tin tưởng bà ta, cùng lắm chỉ có thể làm việc nhỏ, như là a dua lấy lòng, chạy chân đến các viện để truyền lời gì đó, thậm chí không bằng hai đại nha đầu quản đồ. Thu Cảnh và Xuân Cảnh vốn là một đôi đại nha đầu, Xuân Cảnh quản lý y phục và việc đi lại của Đại phu nhân, bao gồm y phục bốn mùa, trang sức, chuẩn bị việc đi lại, hay giao thư từ qua lại. Tuy cùng là đại nha đầu nhưng Thu Cảnh lại ít tinh tế hơn, chỉ quản lý đồ ăn và nơi ở, từ việc uống nước đến dược thiện bồi bổ của Đại phu nhân đều do nàng ta giám sát. Bên cạnh đó còn phải quản lý bài trí trong phòng như bình phong, hoa cỏ, tất cả đều phải đúng, không được phạm sai lầm.
 
Bây giờ Thuý Châu đã thành Đông Cảnh, tất nhiên sẽ nhận những việc của Xuân Cảnh, cũng may những nha đầu nhị đẳng đều thường giúp đỡ một phần công việc của nha đầu nhất đẳng nên nàng ta cũng học được không ít, làm trơn tru dễ dàng. Nhưng Tiên Y lại là người mới tiếp xúc, cũng may nàng có mẫu thân Trần ma ma thường ngày dạy nàng một ít. Hơn nữa từng ấy năm nàng đều ở bên phu nhân âm thầm nghiên cứu nghiền ngẫm nên cũng không kém hơn Tú Châu. Chỉ là lúc trước Tú Châu luôn ngang bậc với Thuý Châu, đi theo giúp đỡ Xuân Cảnh nên Tú Châu không hề vui vẻ khi Thuý Châu thăng chức. Huống hồ bây giờ nàng ta còn phải tiếp tục hầu hạ Đông Cảnh nên khó tránh sinh oán hận trong lòng, mặt mũi âm trầm.
 
Nhìn mọi người tản đi, Tiên Y không muốn đắc tội lãnh đạo trực tiếp liền tới chỗ Thu Cảnh nói: “Thu Cảnh tỷ tỷ, sau này Tiên Tiên ở chính viện mong tỷ tỷ chỉ dạy nhiều điều.”
 
Thu Cảnh không ngờ Tiên Y lại khiêm tốn như thế, hơn nữa thấy tiểu nha đầu này thường ngày rất dịu dàng, bất giác hạ giọng nói, cười: “Tất nhiên rồi, sau này chúng ta sẽ cùng hầu hạ phu nhân thật tốt.”
 
Quan hệ Tiên Y và Thu Cảnh hoà hợp, Tú Châu lại không vừa mắt Đông Cảnh. Mặc dù bây giờ Đông Cảnh cao hơn nàng ta một bậc nhưng vẫn không nhịn được châm chọc: “Chuyện này xem như chim sẻ bay lên cành cây, sau này muội muội chúng ta còn cần tỷ tỷ giúp đỡ nhiều.”
 
Đông Cảnh chỉ liếc nhìn Tú Châu một cái, không nhanh không chậm trả lời: “Ngươi không cần như vậy, sau này vẫn hầu hạ cùng nhau, không có gì khác nhau.”
 
Tú Châu mở to mắt nhìn, Tiên Y thiếu chút nữa phụt cười, nếu không vì gương mặt lạnh lùng cứng nhắc của Đông Cảnh, Tiên Y đã thật sự cho rằng Đông Cảnh đang châm chọc Tú Châu. Tuy vẫn cùng hầu hạ một nơi, nhưng hàng tháng đại nha đầu được lãnh một lượng bạc, nhị đẳng lại kém tận một nửa chỉ có nửa lượng, sao có thể giống nhau?