Lão gia nhà cô dạo này hay ghé qua thăm cô lắm. Tháng nay cũng qua 4 lần rồi, có khi chỉ ở 2 ngày cũng qua. Ân Di thích lắm, được ông xã yêu thương thế kia mà.
- Em còn chưa định về sao.
- Em biết rồi nhưng em nói anh rồi đó, để em giải quyết xong việc công ty đã.
- Sao mà lâu thế, có cần anh phụ ko.
- Ko cần mà.
- Em lo mà về sớm đó, để chồng đẹp trai mà ngủ 1 mình là ko được đâu.
Nói rồi Đình Phong ghé tai cô thì thầm.
- Dạo này chồng em đang hồi xuân đó nghe ko.
Mặt Ân Di đỏ lên, vì nghĩ đến 2 chữ hồi xuân lại nhớ đến chuyện đêm qua. Đình phong hôn lên môi cô.
- Thôi anh phải về rồi, nhớ về sớm và còn nguyên vẹn cho anh đó.
- Dạ.
Ân Di nhìn dáng chồng khuất sau đám người đông đúc mới đi về.
.....
Tiểu Mai đi qua đi lại, lau lau dọn dọn. Tiểu Mai lại đi lại và đi qua, dọn dọn lau lau, cái quan trọng hơn là lơ luôn Minh Thành đang hiển hiện trên ghế sopha.
- Tiểu Mai, cô ko thấy tôi sao.
- Có thấy.
- Sao ko quan tâm tôi.
- Sao tôi phải quan tâm anh chứ.
- Di Di đâu.
- Ra sân bay tiễn lão gia nhà chúng tôi rồi.
- Tiểu Mai.
- Gì nữa.
- Sao cô khó chịu với tôi vậy.
- Tại sao tôi lại phải dễ chịu với anh.
Từ ngoài cửa có tiếng vọng vào.
- Nè, làm gì mà 2 người cãi nhau sớm vậy, làm vậy ko chừng người ta tưởng 2 người đang cãi yêu đấy.
- Ko có mà ( cả 2 cùng đồng thanh)
- Có cần trả lời cùng lúc vậy ko. Tiểu Mai, làm gì cho chị ăn đi, chị đói.
- Dạ.
Minh Thành cũng góp vào.
- Tôi cũng đói.
Tiểu Mai lườm cậu trai tội nghiệp.
- Sao tôi phải làm cho anh.
- Cô...
Ân Di cười cười.
- Minh Thành, chị hỏi thật nhé, em thích Tiểu Mai nhà chị phải ko.
- Làm gì có.
- Em nói thật ko, nếu thích thật thì cứ tới, còn ko thì lui ra, đừng đùa giỡn em ấy, em ấy bị 1 lần nên sợ rồi.
- Em đâu có ý đùa giỡn, cũng đâu có ý thích.
- Em cứ suy nghĩ kỹ, rồi cho chị câu trả lời.
.....
Sau khi dọn phòng cho Ân Di xong, Tiểu Mai cũng lui về phòng. Ân Di níu tay Tiểu Mai lại.
- Tiểu Mai,em thấy Minh Thành thế nào.
- Thế nào là thế nào, em ko hiểu.
- Cứ nói theo nhận xét của em.
- Đẹp trai, galang, giàu, nhìn cũng hiền, ko phải loại ăn chơi.
- Vậy em có thích Minh Thành ko.
- Ko.
- Vì sao.
- Vì hắn ta sẽ cố ý tiếp cận em, để làm hại chị. Em ko muốn đâu, nếu ko vì em thì nay thiếu gia đã...
Tiểu Mai khóc, nó động đến nỗi đau của Ân Di, Ân Di cố gắng mạnh mẽ vỗ về Tiểu Mai.
- Tiểu Mai ngốc quá, Minh Thành ko như em nghĩ đâu, cậu ấy là 1 cậu trai tốt, cậu ấy sẽ ko hại chị. Nên chị muốn em được hạnh phúc, em hiểu ko.
- Em ko cần, phục vụ chị là em hạnh phúc rồi.
- Chị nói rồi mà, chị coi em là em gái nên sau này em lấy chồng thì chị sẽ.... chị sẽ... ụa... ụa..
Ân Di bịt miệng chạy vào nhà tắm, nôn lấy nôn để. Tiểu Mai lo lắng chạy vào theo.
- Chị Ân Di chị có sao ko, sao lại nôn thế, có ăn uống gì bậy ko vậy.
- Ko có, chị có ăn gì đâu mà. Chị thấy nó cứ khó chịu thế nào ấy. Hay là... hay là...
- Hay là sao hả chị???
- Chị lại có em bé rồi.
Tiểu Mai mặt mừng rỡ.
- Em bé???
- Suỵt.. đừng ré to. Còn chưa chắc mà.
- Vậy mai em với chị đi viện xem sao.
- Ừ, đi ngủ đi.
- Ko, em sẽ ngủ đây, ngủ trên sopha kia, lỡ có gì chị cần em.
- Ko sao mà.
- ko, nhất định em ngủ kia.
Tiểu Mai ôm mền gối ra ghế sopha nằm. Ân Di cười méo sệt, sợ con bé này luôn.
.....
Tiểu Mai ngồi ghế ngoài hành lang mà nóng hết cả ruột, cứ đi qua đi lại, lâu lâu ngóng cổ vô phòng khám.
- Chị ơi, sao rồi bác sĩ bảo sao.
Ân Di ra hiệu cho Tiểu Mai phải im lặng, Ân Di ngó trước ngó sau rồi kéo Tiểu Mai lại nói nhỏ.
- 8 tuần rồi.
- Về, em đưa chị về.
Họ đi ra, vô tình Thanh phượng thấy họ. Cô ta nhìn trên bảng phòng khám thì biết ngay, nhưng muốn chắc chắn hơn, cô ta hỏi trực tiếp bác sĩ.
- Bác sĩ à, lúc nãy chị Ân Di vừa khám ra là sao vậy bác sĩ.
- Xin lỗi chúng tôi ko được phép tiết lộ thông tin bệnh nhân.
Bác sĩ bỏ ra ngoài, thấy y tá loay hoay dọn đồ ở bên đó. Thanh Phượng dúi vào túi y tá 500k mới cóng. Y tá lại nói nhỏ vào tai Thanh Phượng.
- Chị ấy có thai 8 tuần rồi.
Thanh Phượng chết trân, nó có thai rồi sao. Thanh Phượng cố bình tĩnh nói với y tá.
- Khi nào cô ta đến khám lại, biết trai hay gái gọi cho tôi, tôi cho cô 10 lần số này.
- Dạ được chị.
.....
Tại 1 căn phòng khác của 1 ngôi biệt thự khác. Tiếng cười đùa cợt nhã trong đó vọng ra.
Cánh cửa mở ra, trước mắt Thanh Phượng là hình ảnh thật ô nhục. 1 cô gái trẻ, nóng bỏng, ăn mặc hở hang đang ngồi trên đùi của Minh Hào, còn Minh Hào cứ dúi mặt vào ngực cô ta, tay thì bóp mông cô ta. Tiếng cửa mở làm mọi hoạt động đó bị gián đoạn. Cô gái chỉnh lại váy áo rồi ra ngoài, ko quên quăng cho Thanh Phượng cái cười khinh bỉ.
- Từ bao giờ con vào phòng ba mà ko cần gõ cửa vậy.
Thanh Phượng ngồi trên sopha, móc trong ví ra và châm thuốc, phả đi 1 hơi vào ko gian.
- Ba cứ như vậy thì bảo sao mẹ ko bỏ đi, cái tật mãi ko chừa.
Minh Hào cười to.
- Đàn ông có tiền, có quyền, mà ko có mỹ nữ coi sao được. Mà con tìm ba có việc gì.
- Sáng nay con đi khám bên bệnh viện, con gặp Ân Di ở đó.
- Thì sao?
- Nó có thai rồi.
- Thì sao?
- Ba cứ thì sao thôi à? Nếu nó sinh con trai thì cái cơ nghiệp này thuộc về nó đó.
Minh Thành thả ly rượu lên bàn, có chút chột dạ. Thanh Phượng phả thêm 1 hơi thuốc nữa, cười nhếch miệng.
- Biết lo rồi sao?
- Giờ con tính sao?
- Để xem nó bầu trai hay gái rồi tìm cách giải quyết thôi.
- Như vậy... như vậy... có ác quá ko.
- Hay ba muốn mất cơ nghiệp này vào tay nó.
.....
Ân Di cứ xoa bụng rồi cười, cô thích quá đi mất. Cô muốn ngay lập tức báo ngay cho Đình Phong biết, muốn cho Đình Phong thấy cô hạnh phúc thế nào. Nhưng cô sợ, sợ lại như lần trước, lần này cô nhất định phải bảo vệ con cô được an toàn.
- Chị Ân Di uống sữa đi chị.
- Um.
- Chị ko báo cho lão gia sao.
- Chị sợ lắm Tiểu Mai.
- Sợ gì.
- Sợ có người hại nếu quá nhiều người biết.
- Nhưng lão gia rồi cũng biết mà, lão gia dạo này hay qua đây lắm đó.
- Um, thì khi nào biết sẽ biết.
- Chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị hết mình.
Tiểu Mai hùng hồn vỗ ngực, Ân Di thấy điệu bộ ấy lại rất mắc cười.