Ngày nào Ân Di cũng lấy áo quần của đứa con trai nhỏ ra xem, xem xong lại ôm ấp, ôm ấp rồi lại khóc. Tiểu Mai cũng đau lòng lắm, cũng khóc theo Ân Di.
- Phu nhân, phu nhân đừng đau lòng nữa mà, nhìn phu nhân thế này, em chịu ko nổi, tất cả... tất cả là do em mà.
- Người ta cố ý hại thì mình làm sao mà tránh khỏi hả em. Chỉ là... chỉ là chị nhớ con chị quá.
Đình phong nãy giờ đứng ngay cửa, ra hiệu cho Tiểu Mai ra ngoài. Nhìn vợ cứ đau khổ thế này anh cũng ko đành lòng.
Đình phong ôm cô, cứ mặc cho cô khóc cho thỏa.
- Anh biết em đau lòng lắm, sau này... sau này chúng ta hãy sinh thật nhiều con nhé, chịu ko?
Ân Di nấc từng tiếng, lau nước mắt và chỉ gật đầu.
- Mai anh đưa em về Việt Nam, về đó cho khuây khỏa, anh để Tiểu Mai qua đó bầu bạn cùng với em. Nhớ là, đau lòng ít thôi, phải giữ sức sau này sinh cho anh nhiều con nữa, biết không.
- Um, Đình Phong... em xin lỗi vì đã ko giữ được đứa con của chúng ta... em xin lỗi.
Đình phong ôm siết chặt cô nhiều hơn, anh cũng đau lắm chứ, đứa con mà anh mong đợi. Nhưng nỗi đau của đàn ông, họ dấu vào trong. Vì anh phải mạnh mẽ mới có thể an ủi Ân Di của anh được.
- Đó, lại khóc, ngưng khóc nhé không mắt lại sưng lên, xấu xí lắm. Đứa trẻ này chưa có duyên với mình thì mình đón chào những đứa trẻ khác, biết không.
- Dạ.
Họ ngồi bên đồng đồ của con họ, ôm nhau thật lâu, để những nỗi buồn tan đi hết.
.....
- Ân Di lại đây với ông.
Ông Lã Thành Lân đã được kể hết mọi chuyện, giờ ông chỉ muốn ôm con bé, không muốn nhắc gì đến chuyện đau lòng đó nữa. Nhìn sự tiều tụy thì ông biết con bé nó đã phải khổ sở thế nào.
- Ông ơi, con nhớ ông.
- Ừ, ông cũng nhớ Ân Di lắm. Chuyến này về 2 vợ chồng đi chơi cho đã nghe con.
- Dạ.
.....
Đình Phong nghĩ ngơi 10 ngày đưa Ân Di đi đây,đi nó. Những đất nước cô từng đi qua lúc 1 mình, có lúc với lũ bạn thân. Nhưng cảm giác đi với Đình Phong thì khác hẳn.
Tưởng đâu anh là tên già nua cứng nhắc, nhưng anh lại rất chi lãng mạng, yêu chiều cô. Hạnh phúc gì bằng, nhưng đi đâu rồi cô cũng muốn về thôi, bởi lẽ anh thu hút quá nhiều sự chú ý, cái đồ đàn ông... đào hoa mà.
Mọi công việc không thể trễ hơn nên Đình Phong đành về nước, để Ân Di tự do tự tại, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát của anh.
.....
- Tiểu Mai, Tiểu Mai dậy nào, dậy đi chơi.
Tiểu Mai ngái ngủ, mắt mở mắt nhắm nhìn Ân Di.
- Đi đâu hả phu nhân, mới 4h chiều.
- Gọi là chị, ko gọi phu nhân nghe ko, thay đồ chị dẫn đi ăn hàng.
- Ăn.. ăn hàng á. Chờ em chút.
Ân Di bật cười, cái con nhỏ nghe đến ăn là mắt sáng hết cỡ rồi.
Ân Di chở Tiểu Mai trên xe máy, lần đầu tiên Tiểu Mai được đi xe máy, nhưng sợ lắm, ôm Ân Di cứng ngắt thôi. Bên đó, đi đâu toàn đi xe con với chủ, ko thì đi xe đạp, làm gì được đi xe máy chứ.
Tiểu Mai thích thú ngó đường phố, ngó sinh hoạt của người dân, ở đây đâu khác nơi cô sống là mấy. Nhưng cái cô sợ là ở đây họ lạng lách ghê quá, phu nhân nhà cô cũng vậy, giống y đua xe.
Ân Di chở Tiểu Mai vào con hẻm nhỏ, quán trong hẻm mà tấp nập người ghê. Bàn ghế kê sát nhau, họ cũng chọn được 1 nơi ngồi vừa ý.
- Tiểu Mai, menu đây em muốn ăn gì.
Tiểu Mai nhìn menu rồi nhìn Ân Di, do lúc ở với Ân Di, Ân Di đã bày cho Tiểu Mai học chữ Việt nên Tiểu Mai đọc được.
- Phu... à quên, chị Ân Di, ngoài món gỏi bò khô, mấy đồ dầm cay chị hay làm cho em ăn thì còn lại em chưa ăn món nào hết.
- Vậy em muốn ăn hết không.
Tiểu Mai nhe răng cười.
- Có chị.
- Ok em, em cứ ăn hết sức có thể, chị lo.
- Ăn xong chị dẫn em đi xem phim nha.
- Thật á, em chưa bao giờ đi xem phim ở ngoài. Mà chị chạy chậm thôi nha, nhanh quá em chóng hết cả mặt, tưởng đâu em rớt lun rồi.
- Nhất trí.
.....
Sau khi ăn no cành hông, Ân Di chở Tiểu Mai đi xem phim. Rạp phim tối thứ 7 khó mà chen chân được, những bộ phim cô thích đều đã hết vé từ lâu. Cô và Tiểu Mai tiêu nghiểu đi về và hứa rằng mai nhất định phải đi sớm.
Vào trong sân, chiếc xe 4 bánh sang trọng đang đậu ở đó. Nhà có khách sao ko ai gọi cho mình nhỉ, chắc là ko phải khách của mình.
Cậu thanh niên đang ngồi ngay bậu cửa tay cầm xì mát phôn bấm bấm, cặp mắt đẹp được dấu sau đôi kính cận cũng ko làm giảm đi được cái vẻ đẹp trai ấy, bên cạnh là 1 hộp quà.