Ân Di vừa niệm phật xong định cùng Tiểu Mai ra phố mua ít đồ, Mẫn Ngọc xuất hiện kéo cô đi nơi khác.
- Ân Di hãy suy nghĩ những lời tôi nói hôm qua, tôi yêu em, tôi thật sự yêu em.
Ân Di vùng tay ra.
- Chú 3, chú điên thật rồi đó.
Mẫn Ngọc hét to.
- Phải, tôi điên rồi, từ khi gặp em là tôi đã điên rồi. Em chấp nhận sống bên người ko yêu thương em cả đời sao. Nhưng lấy tôi em sẽ hạnh phúc, tôi sẽ về Việt Nam sống với em.
Cái tát của Ân Di làm Mẫn Ngọc bình tâm lại.
- Tôi xin chú, nếu chú yêu thương tôi xin chú để cho tôi chọn điều tôi muốn, đừng bắt tôi làm điều ko thể.
Ân Di lại đi, lại bỏ Mẫn Ngọc lại với trái tim tan vỡ. Đình Phong ở đâu lù lù xuất hiện.
- Chú thấy chưa, tôi ko ép Ân Di, tôi để cô ấy quyền lựa chọn. Chú có làm được như tôi ko.
Đình Phong cũng bỏ đi, Mẫn Ngọc như sực tỉnh. Đúng rồi, anh đã rất quá đáng, anh chỉ muốn sở hữu cô, chỉ muốn cô thuộc về anh nhưng lại ko đứng trên phương diện của anh mà suy xét, có lẽ mối tình này anh đã đặt sai chỗ rồi sao.
.....
Ân Di nằm nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung gì đó. Đình Phong lại nằm kế bên.
- Trần nhà đẹp lắm sao.
- Phải.
Cô giật mình ngồi dậy khi nghe tiếng Đình Phong.
- Cô gieo đau khổ cho người ta rồi đó, giờ cô tính sao.
- Đó là điều tôi ko muốn.
- Ko muốn nó cũng xảy ra rồi.
- Tôi... tôi có thể xin anh về Việt Nam 1 thời gian ko, tôi... tôi... nhớ nhà.
Ko gian im lặng 1 lúc, cô đoán đúng chắc dễ gì mà Đình Phong cho cô đi.
- Tôi cho cô về 1 tháng.
- Thật sao, cảm ơn anh.
Ân Di bay ngay xuống giường mở tủ quần áo lấy vali ra sắp sắp xếp xếp.
- Cô định đi bây giờ à.
Đình Phong chống tay lên cằm nhìn về phía cô.
- Chết, tôi mừng quá mà quên mất, mai anh đặt vé dùm tôi, mai tôi muốn đi liền.
- Nhà này ko có gì nuối tiếc cô hết hay sao mà nói đi là đi vậy.
- À, Tiểu Mai xin nhờ vào anh nha. Tôi ngủ đây.
Ân Di leo lên giường, nằm phía trong quay mặt vào tường ngủ. Đợi Ân Di ngủ say Đình Phong mới chống tay lên, mân mê mấy cọng tóc của cô.
- Con nhỏ ngốc, cô xem chồng mình ko bằng con hầu sao.
.....
Lâu lắm rồi Ân Di mới về đây, ngôi nhà vẫn vậy, giàn hoa 2 bên vẫn tươi mơn mởn.
- Ông ơi, Ân Di của ông về rồi đây.
Lã Thành Lân đang ngồi chăm bẵm cây phong lan ngỡ ngàng nhìn thấy Ân Di, ông giang 2 tay để đón cháu yêu của mình.
- Lại đây ông ôm cái nào, sao ko báo ông ra đón chứ.
- Con muốn tạo bất ngờ cho ông mà. Nhớ ông quá đi, ông có khỏe ko.
- Ông khỏe, ông khỏe, con thì sao.
- Dạ khỏe re lun.
2 ông cháu tâm sự khá lâu sau bao nhiêu ngày xa cách.
Giờ đây nằm trong căn phòng của mình cô thấy nhớ nó quá, bao lâu rồi cô chưa về đây, từng góc phòng, cho đến ban công bên cửa sổ, cô nhớ tất cả quá.
.....
Sau mấy ngày ăn chơi cho thỏa mãn cùng lũ bạn quỉ sứ của cô, cô thấy vẫn chưa thấm vào đâu hết. Hôm qua đi chơi đến gần 2h sáng, nên sáng nay cô dậy trễ, lò mò xuống nhà kiếm đồ ăn, đầu tóc bù xù, chân đi dép bông thêm bộ piza hồng, thật là ko biết diễn tả cô sao nữa.
Cô thấy bóng lưng quen thuộc trên ghế sopha, cô phải dụi mắt lắm để nhìn ra đó là ai. Cô chạy thẳng đến trước mặt đối tượng.
- Sao anh lại ở đây.
Người lạ nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, ôn tồn.
- Tôi ở nhà vợ mình thì có gì sai sao.
- Nhưng anh đã cho tôi về đây rồi mà.
- Chứ tôi có bắt cô về đâu, tôi qua thăm ông vợ, cô cũng ko cho sao.
- Anh....
Ân Di tức tối bỏ lên lầu, để mặt tên hắc ám ở đó. Cô tắm rửa thay đồ xong thì tên hắc ám đã ở trong phòng cô. Cũng là câu quen thuộc.
- Sao anh lại ở đây.
- Tôi ko ở trong phòng vợ mình thì tôi ở đâu.
Cô tức tối bỏ ra ngoài, chưa bao giờ cô thấy Đình Phong mặt dày như thế, hắn về đây làm sao cô ăn chơi thoải mái được chứ.
.....
- Cô đi đâu đó.
- Tôi đi chơi.
- Đi chơi mà ăn mặc thế kia à.
- Đi bar mà ko mặc thế này thì mặc thế nào.
- Quá hở, ngực phải kín 1 chút, váy phải dài 1 chút, đặc biệt là có tay áo vào.
Ân Di cười hả hê, cười lăn cười bò.
- Ko ai mang đồ búp bê đi bar đâu lão già... à ko, lão gia à.
Đình Phong nhíu mày, có chồng rồi mà cứ thích hở hang khêu gợi đàn ông thôi, lúc trước anh cũng bị dụ vì cô ăn mặc như thế.
- Được thôi, tôi đi cùng.
- Ko được, tôi đi với bạn tôi mà.
- Cô ko lo cho Lã thị sao.
Rồi, lại lấy Lã thị ra đe dọa cô, ừ đi thì đi, thêm 1 người càng vui chứ sao.
.....
Cái cô ko ngờ là lũ bạn của cô thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh ở đó nên ko ai dám ăn nhậu gì hết.
- Tụi bây sao vậy, uống đi chứ.
- Thôi bọn tao có việc bận rồi, bọn tao về đây.
- Nè, nè, đã hẹn rồi mà.
Bọn họ lần lượt bỏ Ân Di lại, về hết, thấy soái ca lạnh lùng ở đó ai mà dám quậy chứ.
- Đó, anh hài lòng chưa. Tôi cũng về.
Nhìn dáng Ân Di bỏ đi, Đình Phong khẽ cười.
.....
- Hôm nay tôi muốn anh cùng đến với tôi 1 nơi.
- Được, tôi thích cô ăn mặc thế này.
Tóc cô xõa dài, hơi xoăn, váy hoa dài tay nhẹ nhàng.
Cô đưa anh ra mộ ba mẹ và bà của cô. Cô dâng hoa và thắp hương cho họ.
- Ba mẹ à, bà à, đây là con rể của ba mẹ. Mặc dù bọn con chỉ là liên hôn, mặc dù là anh ta ko yêu thương gì con, nhưng con cũng được gã đi rồi, và người này vẫn là chồng của con.
Anh cũng dâng hoa và thắp hương lên mộ, anh thấy mất cùng 1 ngày và họ còn khá trẻ. Và ngày mất cũng rất quen, có lẽ chỉ là trùng hợp.
- Chắc anh đang thắc mắc sao họ mất cùng 1 ngày phải ko? Tất cả đều là lỗi của tôi.
Chưa bao giờ anh thấy cô buồn thế, 1 nỗi buồn man mác, 1 nỗi buồn khó giải bày.
.....
Ân Di dậy ko thấy Đình Phong đâu, cô cũng ko bận tâm mà đi tìm, cô vẫn cứ thong thả tắm rửa. Thong thả đi xuống ăn sáng, cô thấy Đình phong ngồi đó, bàn ăn vẫn ở đó.
- Ủa sao anh ngồi đây.
Đình Phong thả tờ báo xuống nhìn cô.
- Cô có thói quen ăn sáng trễ vậy sao.
- Thì dậy lúc nào thì ăn lúc đó thôi, anh ăn chưa.
- Chờ cô.
- Anh mà tốt bụng vậy sao.
Bàn ăn được dọn lên, họ chưa kịp ăn thì chú sáu làm vườn chạy vào báo có khách.
Khách sao? Lâu nay nhà này làm gì có khách chứ.
1 gã trai bảnh bao quần jean, áo bull trắng tay cầm hộp quà tiến vào trong nhà. Cả Ân Di và Đình Phong đứng lên khỏi bàn ăn, đồng thanh.