Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 4

Đang đi ngon lành bỗng hắn rú ga phóng vọt về phía trước làm tôi chới với bám vào eo hắn. Mùi hương trên người hắn tỏa ra êm dịu. Tôi dang hay tay ra, giơ hết gân cổ lên hét một hơi cho thoải mái. Đến đầu con ngõ rồi hắn đột nhiên nói:

-Hóa ra hàng xóm của Hoàng Ân là nhóc.

-Sao??? Anh nói gì? Nhà bên cạnh là nhà của Hoàng Ân ư?

-Bây giờ nhóc mới biết hả?

Sao Chúa lại chặn đường sống của con như vậy? Cái tên mắ dịch đó? Cái tên dám hôn con gái trước bàn dân thiên hạ, làm hỏng hết trinh tiết của con lại là hàng xóm của con ư? Cứ nghĩ đến việc đụng mặt hắn lúc đi học, lúc về nhà là ớn hết cả cổ rồi.

-Nhóc đang nghĩ gì vậy?

-À không! Anh về đi.

-Gì cơ? Thái độ đó là sao? Đến câu cảm ởn cũng không có.

-Đấy là anh tự nguyện đèo tôi về mà. Tôi có ép anh đâu?

-Nhóc…!

Hắn hậm hực không nói gì rồi rú ga phóng mất dạng trong bóng đêm. Tôi lững thững bước vào nhà….

Sáng hôm sau tôi xách cặp ra khỏi nhà, vươn vai một cái thì nghe tiếng huýt sáo ở nhà bên. Tên Hoàng Ân đang cười nhìn tôi. hắn cầm bình nuowics tưới những bông hoa trong vườn. Tôi cười đểu, nói to đủ cho hắn nghe thấy:-Đồ BD.. haha.. Con trai gì mà lại thích chơi hoa thưởng nguyệt như mấy bô lão ngày xưa. Nếu vịnh được bài thơ nào thì nhớ bảo Vi Diệp gửi cho tòa soạn in nhá.

Tôi cười haha nhìn thấy mặt hắn đỏ dần. Đúng thật là BD. Tôi gấp chiếc áo của Hữu Thần bỏ vào cặp để đem trả rôi đến trường. Vaof lớp được 2 tiết rồi mới thấy tên BD Hoàng Ân đến lớp. Mà quái lạ, sao từ sáng không thấy Ái Lệ đâu nhỉ? Mọi hôm nhìn thấy là cứ xoen xoét ĐẠi ca cơ mà.

Vi Diệp đỏ lừ mặt chạy lại chỗ tôi thở gấp nói:

-Ác quỷ Lý Tâm Như đã trở lại. Chị Ái Lệ đang bị chúng hành hạ.

Cảm giác bất an làm tôi chạy xộc lên lớp 12E tìm Ái Lệ. Mấy con đồ đệ ngày thường theo nhỏ đều mặt màu bầm tím. Nhìn thấy tôi cứ lấm la lấm lét. Tôi quát to:

-Ái Lệ đâu???

-Chị ấy bị chị Tâm Như bắt đi rồi. Tại chị Ái Lệ thông báo chị chính là đại ca của trường. Chị Tâm Như muốn gặp đại ca nhưng chị Ái Lệ không chịu. Bọn em thì bị dần một trận rồi thả về lớp. Chị Ái Lệ vẫn bị giữ lại.

-Thế giờ Ái Lệ đang ở đâu?

-Nhà kho sau trường.

-Mau dẫn tao tới đó!

Tôi lao xuống cầu thang thì đam rầm vào 3 tên mắc dịch. Tôi phải cứu Ái Lệ nên chạy đi luôn, không nói một lời nào. Ba tên mắc dịch đó thì ngẩn ra. Đứng trước cửa nhà kho, tôi nắm chặt tay đẩy cửa bước vào, Ái Lệ bị đánh tóe hết cả máu mũi máu mồm. Tôi điên tiết chạy vào đỡ Ái Lệ, giọng chị nhỏ thì thào.

-Đại ca!

-Hóa ra đây chính là con nhỏ mà mày nói tôn thờ sao? Nhìn còn non nớt lắm!

Khỏng 10 người, toàn là con gái, ăn mặc dị dợm, quần áo thì xẻ tứ tung chẳng khác gì ăn mày. Ái Lệ bấu chặt vào tay tôi:

-Đại ca mau chạy đi, mặc tôi.!

-Ầy! Đã nói là đại ca sao lại bỏ bạn bè được? Đại ca đến cứu chị nhỏ đây!

-Dần con này cho tao!!! –Lý Tâm Như hét lên,

Tôi để Ái Lệ nằm đấy, xoa tay khởi động, mắt nhìn chăm chăm vào bọn khốn kiếp kia. Rồi lao ro đại chiến. Một mình tôi không thể ăn lại được. Hix. Đang giằng co kéo cây gậy trên tay Tâm Như thì Ái Lệ hét lên:

-Coi chừng!!!

Tôi quay lại thì một cây gậy to giáng xuống cái lưng nhỏ bé của tôi. Lần này thì giập người rồi còn gì nữa. Tôi gục sát xuống sàn. Đến giờ chỉ nghe văng vẳng tiếng gọi của Ái Lệ.. Đại…ca…. Từng thanh gỗ giáng xuống người tôi. Tôi chỉ cố quay người ra nhìn Ái Lệ:

-Xin Lỗi chị nhỏ!!!