Hương không đáp lời bà bởi cô quá mức hoảng sợ. Khuôn mặt cô tái mét, tay chân run rẩy không ngừng. Vết bầm tím nơi cổ tay của cô lan rộng hơn nữa, tạo thành hình thù kì dị. Điều kì quặc hơn cả là chuỗi tràng hạt....nó vẫn còn nguyên trên tay cô.
Vẻ lo lắng cứ hiện lên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Tám Tàng. Vừa nãy ông với bà còn đang ở trên tỉnh thì thằng Dậu hớt hải chạy lên báo, nói con Hương xảy ra chuyện. Bao nhiêu chuyện với thể diện với bà con, ông bà vứt hết để chạy về. Trên đường trở về, ông chỉ hận không thể khiến xe ngựa đi nhanh hơn. Rồi lại nghĩ đến đứa con gái của mình ở nhà đang gặp chuyện, lòng ông không phút nào yên.
Hai mắt Hương trân trân nhìn ông Tám Tàng, rồi lại nhìn xung quanh buồng. Chẳng lẽ, họ không nhìn thấy hay sao? Tất cả những người kia, họ đang đứng khắp cả cái buồng, họ đang cười với cô kia kìa. Hương nắm lấy tay ông Tám Tàng, quơ quào bấu víu lấy ông và định nói cho ông biết. Nhưng, một người đàn bà ở trên giường cô lại bịt lấy miệng cô, không cho cô nói ra bất cứ điều gì. Điều đáng sợ là cô ta thì thầm vào tai Hương, để cho mình cô nghe thấy:
"Ngài ấy sắp đến rồi, đừng sợ..."
Giọng nói của người đàn bà đó nặng nề, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Khi cô ta vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng kèn trống linh đình. Làng đang có hội sao? Không đúng, cô nhớ mọi năm vào lúc này làm gì có lễ hội.
Một đoàn người mang trang phục cưới hỏi truyền thống của người Campuchia. Điều đáng sợ hơn cả, chính là tất cả họ đều lướt qua những người đứng trước bậu cửa, bao gồm ông bà Tám Tàng và mấy người đầy tớ, giống như họ không hề tồn tại. Trên người của mấy người này, không chỉ mang âm khí mà còn nhìn rất đáng sợ. Tất cả đều không có mắt, thậm chí một số người còn bị mất tay hoặc chân.
Cả người Hương run run sợ hãi, cô muốn gào lên kêu cứu nhưng bị người đàn bà phía sau lưng giữ chặt miệng. Cô ta nở một nụ cười quỷ dị khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô rơi lã chã. Hương không thể làm gì, ngoài cố gắng vùng vẫy trong vô vọng. Chẳng lẽ, cô sắp chết đi sao? Không, cô không muốn như vậy, cô không muốn chết đi như vậy.
"Cạch! Cạch!" - Âm thanh kì dị vang lên bên dưới giường của Hương. Cô run rẩy, hai mắt bắt đầu lia xuống phía đó. Và rồi, cô lại nhìn thấy nó, cuộn chỉ màu đỏ ấy.
"Ngài ấy đến rồi!"
Người đàn bà kia cười khúc khích đầy kì dị rồi nói, sau đó bàn tay gầy gò của cô ta chuyển từ miệng xuống cổ của Hương. Không khí của Hương lập tức bị rút cạn, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Mắt cô hoa lên, tay thì quơ quào vùng vẫy mong có người cứu cô. Nhưng, chẳng ai biết, cũng chẳng ai cứu nổi cô. Và rồi, Hương cứ lịm dần lịm dần...