Buổi sáng hôm sau, khi Tần Họa đi xuống tầng nhà Tống Kỳ Hạc, phòng khách cũng không có người.
Cô cũng không để ý, lập tức đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Lúc này Tống Kỳ Hạc đang ở trong phòng vẽ tranh thay đổi phong cách phòng vẽ tranh của mình từng chút từng chút một.
Anh lấy tất cả những bức tranh Tần Họa cảm thấy khủng bố từ trên bảng vẽ xuống, cuộn lại xong, cất đi.
Mà thay vào đó trên bảng vẽ là mỗi một bức tác phẩm do anh vẽ có liên quan đến cô.
Lúc Tống Kỳ Hạc làm xong những thứ này đi từ trong phòng vẽ tranh ra, Tần Họa đang bưng cháo nóng đi trong phòng bếp ra.
Cô đặt cháo nóng lên trên bàn ăn, sau đó nhanh chóng giơ tay nắm lấy vành tai mình, để giảm bớt cảm giác đau đớn do bị nóng.
Tần Họa thấy anh đi ra, sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ hơn một chút, cô khẽ mỉm cười với anh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào: “Lại đây ăn sáng đi!”
Dường như luôn tràn đầy sức sống như vậy.
Kỳ thật, trong lòng Tần Họa vẫn cảm thấy lo lắng và chưa quen lắm.
Sáng nay cô vừa mở mắt, đã nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Vẫn không thể tin được, mình thế mà đã trở thành bạn gái Tống Kỳ Hạc.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, trong lòng cô cũng chỉ còn lại một loại cảm giác hư vô, luôn cảm thấy, hôm nay vừa nhìn thấy anh, có thể anh sẽ nói là ngày hôm qua anh xúc động, không muốn yêu đương với cô nữa.
Tần Họa cảm thấy rất xa lạ với cảm giác lo được lo mất này, thế cho nên khi mình thuận lợi mở mật mã nhà anh ra trong lòng cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc cô nấu bữa sáng cũng không nhịn được cứ mãi suy nghĩ, một lát nữa anh đi ra, liệu anh có chối bỏ những chuyện đã phát sinh giữa bọn họ vào ngày hôm qua hay không.
Cho đến khi cô quay người lại, thấy được anh.
Trái tim Tần Họa bỗng nhiên đóng băng, người đàn ông đứng cách đó không xa, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú.
Cô cố gắng làm cho mình mình trông tự nhiên, làm ngữ điệu của mình nhẹ nhàng, mỉm cười nói với anh: “Lại đây ăn sáng đi!”
Sợ anh nhìn ra sự bất an của mình.
Tống Kỳ Hạc đi tới, Tần Họa vẫn giống như trước kia giơ tay lên đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Người đàn ông không phản kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn để cô vu,ốt ve.
Nhịp tim của Tần Họa bắt đầu không bình thường, cô muốn để cho mình yên tâm hơn một chút, hoặc là có thể nói, muốn đánh tan cảm giác lo được lo mất trong lòng mình, vì thế chủ động đi về phía trước một bước, vòng tay ôm lấy eo anh.
“Tống Kỳ Hạc.” Cô nhắm mắt lại, cắn môi, nhẹ gọi tên của anh.
“Ừm?” Trong khi anh trả lời, tay cũng nâng lên, ôm lại cô.
Trái tim Tần Họa treo giữa không trung lung lay sắp rơi, giống như được anh vững vàng đỡ được, đưa đến một nơi an toàn.
Trong khoảnh khắc anh cũng ôm lấy cô kia, sự bất an từ sáng sớm trong cảm xúc của cô bị đánh lui trong thoáng chốc, tất cả sự thấp thỏm và lo được lo mất tan thành mây khói.
Khóe môi Tần Họa cong lên, trong lòng thầm than thở yêu đương thật mệt, giày vò cô giống như một người bệnh tâm thần, trong miệng lại mang theo ý cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tống Kỳ Hạc nhàn nhạt trả lời: “Chào buổi sáng.”
Ngay một giây trước khi Tần Họa muốn buông anh ra, người đàn ông bỗng nhiên nâng mặt cô lên, Tần họa cũng chưa kịp phản ứng lại, cúi đầu hôn xuống.
Tần Họa trợn tròn mắt, sửng sốt.
Cơ thể cứng đờ.
Trái tim trong lồng ngực đập bùm bụp nhảy loạn xạ, hô hấp tựa hồ đều bị cướp chỉ trong chớp mắt.
Cô ngơ ngẩn để anh hôn, một lát sau nếm được sự ướt át mềm mại rồi.
Sau khi nụ hôn cẩn thận và triền miên kết thúc, cả người Tần Họa mềm nhũn ra, cô dựa vào trong lòng anh, ôm chặt eo anh.
Cô gái cắn môi, vừa có chút sợ hãi vừa bất mãn nói: “Lần này không được bỏ em lại.”
“Không có người bạn trai nào vừa xong đã mặc kệ bạn gái.” Cô lên án.
Giọng nói vừa mềm mại, vừa quyến rũ.
Tống Kỳ Hạc nghe biết là cô đang nói chuyện ngày hôm qua anh hôn xong rồi ngay sau đó bỏ cô lại ở trước cửa phòng ngủ.
Người đàn ông cụp mắt, dùng sức ôm lấy cô, không nói gì.
Qua một lát, chờ Tần Họa cảm thấy gần như đã bình tĩnh lại, cô mới thở ra một hơi thật dài, giọng trở nên ổn định, hỏi anh: “Trước kia anh đã từng có bạn gái rồi sao?”
Tống Kỳ Hạc lắc đầu, sau đó mới phát giác cô đang dựa vào trong lòng mình, không nhìn thấy, liền nói: “Không.”
“Vậy sao anh lại thuần thục như vậy?”
Tống Kỳ Hạc khựng lại vài giây, mới nghe hiểu cô nói thuần thục là chỉ anh hôn môi thuần thục.
“Bản năng.”
Tần Họa: “……”
Cô đẩy anh ra, thoát ra khỏi trong lòng anh, giơ tay vuốt tóc ra sau tai, gượng gạo đổi đề tài: “Nhanh ăn sáng thôi, để thêm chút nữa sẽ nguội.”
Tống Kỳ Hạc thấy mặt cô đỏ lên, đôi môi mỏng hơi mím lại, đè nén sự xúc động nào đó trong cơ thể, kéo ghế ra ngồi xuống, bắt đầu cúi đầu ăn.
Sau khi ăn sáng xong Tần Họa hỏi Tống Kỳ Hạc hôm nay muốn làm cái gì, anh không nói, chỉ kéo cô đi đến phòng vẽ tranh.
Tuy rằng trong lòng Tần Họa sợ hãi, nhưng vẫn muốn tiếp xúc với thế giới của anh.
Bởi vì thế giới nội tâm của anh có thể thể hiện thông qua các bức tranh.
Nhưng mà.
Tần Họa không bao giờ nghĩ tới, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý một lần nhìn thấy những bức tranh kinh khủng đó, kết quả vừa bước vào đã phát hiện những thứ cô nhìn thấy lần trước đều không còn nữa.
Thay vào đó chính là những bức tranh trong trẻo và ấm áp, bóng lưng của cô gái, khuôn mặt tươi cười của cô gái, bóng lưng của cô gái khi nấu cơm, sự phấn khích khi chơi game…… Tần Họa bỗng nhiên sững người.
Những thứ này……
Đều là cô???
Cô thật sự không dám tin quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Hạc, người đàn ông chỉ cụp mắt, nhìn thẳng vào cô, sau đó nắm chặt tay cô, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Tần Họa nghe ra được, anh đang cố gắng làm cho ngữ điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù rất cứng nhắc.
Khóe miệng cô cong lên, hốc mắt dần dần nóng lên.
Hơi muốn khóc, rồi lại rất vui vẻ.
Tần Họa chậm rãi đi đến trước một bước tranh duy nhất có cảnh tượng máu me, là bức tranh Tống Kỳ Hạc hoàn thành vào mấy ngày trước ——
Trên mặt đất là những phần của cơ thể bị tách rời trong vũng máu, trong góc một chàng trai ngồi đó, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ở bên ngoài có một cô gái dán một tờ giấy trắng lên trên cửa sổ.
Tống Kỳ Hạc cũng đi qua, đứng phía sau Tần Họa, thấp giọng hỏi: “Nhìn ra cái gì?”
Tần Họa trầm ngâm vài giây, vươn ngón tay ra chỉ vào kia tờ giấy trắng, nói: “Sống thật tốt.”
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, gần như vùi đầu vào cạnh cổ cô.
Chỉ là nặng nề thở ra, không nói gì nữa.
Tần Họa xoay người, giơ tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vu.ốt ve phía sau lưng anh, đau lòng lẩm bẩm ở bên tai anh: “Sẽ qua thôi.”
Tống Kỳ Hạc, nhất định sẽ vượt qua được.
Với anh mà nói, sống quá khó khăn, nhưng anh vẫn dùng hết toàn bộ sức lực liều chết giãy giụa.
Vừa muốn hoàn toàn giải thoát, vừa lại không chịu nhận thua.
Mỗi giây mỗi phút trong lòng anh đều phải chịu đủ sự dày vò, đau khổ không thể miêu tả được.
Những thứ này trong lòng Tần Họa đều rõ ràng.
Nhưng cô không muốn anh giải thoát bằng cách đó.
Bởi vì, chỉ cần đi qua nơi u ám trước mắt này, là anh có thể nhìn thấy phồn hoa khắp nơi, cả bầu trời đầy sao.
Đến lúc đó, ánh sáng chói lóa sẽ phủ kín quanh người anh, xua tan cơn ác mộng quấn quanh lan tràn trong đáy lòng anh.
Mà những gì cô phải làm, chính là nắm tay anh thật chặt, cho anh sự ấm áp và sức mạnh.
Cho anh biết, không phải là anh đang chiến đấu một mình.
Sáng thứ bảy, bác sĩ tâm lý Tiếu Nặc dựa theo thời gian đã hẹn đi tới nhà Tống Kỳ Hạc.
Lúc Tiếu Nặc đến Tống Kỳ Hạc đang ở trong phòng vẽ tranh, là Tần Họa đi mở cửa cho anh.
Khí chất của nam bác sĩ rất tao nhã và từ tốn, nụ cười cho người ta một cảm giác thoải mái như là được tắm mình trong gió xuân, không hề có lực công kích.
Thoạt nhìn tuổi tác cũng lớn hơn cô và Tống Kỳ Hạc là bao.
“Anh ấy ở trong phòng vẽ tranh, để tôi đi gọi anh ấy.” Tần Họa nói xong lập tức xoay người đi về phía phòng vẽ tranh. Cô hoàn toàn không chú ý tới Tiếu Nặc muốn nói lại thôi, sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Tần Họa gõ cửa phòng vẽ tranh, giọng nói vừa kiên nhẫn vừa nhẹ nhàng: “Tống Kỳ Hạc, bác sĩ Tiếu tới rồi, anh ra đi.”
Tống Kỳ Hạc đáp một tiếng: “Ừm.”
Rất nhanh, cửa phòng vẽ tranh đã bị người đàn ông mở ra.
Tiếu Nặc làm bác sĩ tâm lý của Tống Kỳ Hạc, vẫn có hiểu biết cơ bản về tình huống của anh, ví dụ như khi anh ở trong phòng vẽ tranh thì không thích bị người khác quấy rầy nhất, Tiếu Nặc rất rõ ràng.
Nhưng mà một màn vừa rồi……
Tiếu Nặc nhạy bén đã nhận ra có gì đó không bình thường.
Nhưng, nếu yêu đương có thể làm cho anh càng có động lực sống càng có niềm tin hơn và luôn có cuộc đấu tranh muốn tìm đến cái chết, cũng là chuyện tốt.
Trước khi Tiếu Nặc và Tống Kỳ Hạc đi vào phòng ngủ, người đàn ông quay đầu lại nhìn Tần Họa, cô gái mỉm cười với anh, dùng khẩu hình nói với anh ba chữ —— Em chờ anh.
Lúc này Tống Kỳ Hạc mới đi vào phòng ngủ.
Sau khi cửa bị đóng lại, nụ cười trên mặt Tần Họa biến mất, cô hơi lo lắng khẽ mím môi, trở lại phòng khách.
Mở TV lên xem phim, nhưng không xem được gì cả.
Vào phòng bếp muốn làm cái gì đó, thì lại không thể nào bắt tay vào làm.
Nếu không thì dọn dẹp nhà đi, nhưng cho dù là như vậy trong đầu vẫn là không kìm được sẽ nghĩ Tống Kỳ hạc thế nào rồi, có phải anh cảm thấy tuyệt vọng không.
Tần Họa không biết trị liệu tâm lý thì phải trị liệu như thế nào, trị liệu tâm lý liệu trong hiểu biết của cô là sẽ làm cho người bệnh cởi bỏ những nỗi đau khổ trước kia, hoàn toàn để lộ ra, cưỡng ép người bệnh nhìn thẳng vào đối mặt với quá khứ.
Nhưng nếu là như thế này, Tống Kỳ Hạc sẽ khó chịu đến mức nào.
Nhưng nếu không thể nhìn thẳng vào nó, có vẻ như sẽ vĩnh viễn không thể vượt qua được chuyện này.
Tần Họa suy nghĩ lung tung, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bất an, nhưng bây giờ cô cũng không thể giúp gì anh.
Trị liệu tâm lý thường là một tiếng đồng hồ một lần.
Bình thường rất nhanh chưa đến một tiếng đồng hồ là đã xong, hôm nay lại lâu đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Tần Họa liên tục xem thời gian trên điện thoại, trong lòng nóng nảy nhưng không làm được gì, chỉ có thể ở phòng khách không ngừng đi qua đi lại.
Cuối cùng, một tiếng đồng hồ trôi qua.
Tiếu Nặc đi từ trong phòng ngủ của Tống Kỳ Hạc ra.
Tần Họa vội vàng chạy tới, còn chưa nói gì, Tiếu Nặc đã nói với cô: “Ngủ rồi.”
“Quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy nhiều hơn, tình hình vẫn không tốt lắm, muốn để cho cậu hoàn toàn buông bỏ chuyện kia còn cần rất nhiều thời gian, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Nói tới đây, Tiếu Nặc chuyển chủ đề, nhìn Tần Họa nói: “Nhưng cô có thể là điểm đột phá trong bệnh tình của cậu ấy.”
Sau khi Tần Họa tiễn Tiếu Nặc ra cửa thì lập tức đi đến trước cửa phòng ngủ Tống Kỳ Hạc, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước chân nhẹ nhàng đi vào.
Người đàn ông nằm trên giường, mi tâm nhíu lại, dường như ngủ không phải an ổn.
Mái tóc anh rũ xuống tự nhiên, thoạt nhìn rất ngoan.
Tần Họa đắp chăn giúp anh, ngồi xổm xuống bên mép giường, tay nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng, nắm lấy.
Tần Họa nhớ tới câu Tiếu Nặc nói trước khi đi.
Nếu, cô thật sự là điểm đột phá trong bệnh tình của anh.
Cô nên làm như thế nào đây?
Sau đó bất tri bất giác, Tần Họa ngồi ở trên sàn nhà bên cạnh giường ah, nắm tay anh ghé vào mép giường ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, người đàn ông ban đầu nằm trên giường lại không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Tần Họa bỗng dưng trầm xuống, hô hấp cùng đông cứng trong vài giây.
Cô vội vàng bò dậy, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh, lớn tiếng gọi: “Tống Kỳ Hạc!”