Đường Về - Ngải Ngư

Chương 4

Edit: Mây

Trong phong thiết bị thể dục, cô gái dùng cả người chặn cửa, ngửa đầu lên nhìn cậu thiếu niên đang kẹp bóng rổ ở giữa cánh tay và thắt lưng, ánh mắt thản nhiên, giọng điệu có chút thấp thỏm lại mang theo vài phần mong chờ, hỏi anh: “Câu trả lời của cậu là gì?”

Anh nghiêng đầu, nhìn cô cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, có chút khác biệt so với vẻ đáng yêu của anh.

Lục Trọng Cẩn hơi bất đắc dĩ thương lượng với cô: “Tối  nay tan học rồi nói.”

“Tớ không muốn!” Cô tùy hứng, bĩu môi lẩm bẩm: “Tớ muốn ngay bây giờ!”

“Muốn cái gì?” Anh đột nhiên hỏi.

Quý Du Nhiên càng thêm tức giận, cảm thấy anh một chút cũng không thèm để ý, giọng điệu rất không tốt nói với anh: “Đương nhiên là muốn đáp án……”

Cô còn chưa dứt lời, nam sinh đã tiến lên một bước, đi đến gần cô, “Xác định muốn tớ cho cậu ngay bây giờ?”

Quý Du Nhiên mím môi, khẽ hừ một tiếng.

Nhưng bởi vì căng thẳng, cô đã liếc mắt nhìn sang một bên, không dám nhìn lại anh nữa.

Tim đập rất nhanh, trái tim trong cơ thể gần như muốn lao thẳng ra ngoài.

Giây tiếp theo, nam sinh trước mặt hơi cúi người, giữ khuôn mặt cô lại, cúi đầu hôn lên.

Bóng rổ bị anh buông ra rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng “bang bang”.

Quý Du Nhiên kinh ngạc khiếp sợ trừng lớn mắt, cả người cứng đờ, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Bình thường đều là cô chủ động, ngay cả hỏi có muốn ở bên nhau hay không cũng là cô, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ, đáp án mà anh đưa ra, thế mà lại là dùng phương thức này.

Dù sao thì cô cũng là con gái, lần đầu tiên đối mặt với chuyện như vậy, khoảnh khắc Lục Trọng Cẩn buông Quý Du Nhiên ra, như ngay lập tức được sống lại, cô nhấc chân lên, hung hăng đạp lên trên chân anh, mắng anh: “Đồ khốn nạn!”

Lục Trọng Cẩn bị đau nhíu chặt lông mày, biểu cảm cũng vặn vẹo, Quý Du Nhiên nhân cơ hội này mở cửa ra vội vàng chạy đi ra ngoài.

Qua vài giây, Lục Trọng Cẩn vẫn còn đứng dựa vào tường giảm bớt cơn đau đớn, còn cô lại chạy ngược trở về, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Cậu…… Cậu không sao chứ?”

Nam sinh cúi đầu xuống, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.

Quý Du Nhiên liền đi vào trong phòng thiết bị, dịch đến bên cạnh anh, dùng tay kéo kéo góc áo anh, “Không phải là tớ cố ý, cậu đừng tức giận, tớ cũng tha thứ cho chuyện cậu hôn tớ……”

Lục Trọng Cẩn thành công cười trộm, đồng thời duỗi tay ra  kéo  cô vào trong lòng ngực.

Còn làm như thật mà nói: “Đau quá, để cho tớ dựa vào một lát.”

Cửa phòng thiết bị một lần nữa bị đóng lại, Quý Du Nhiên bị anh ôm chặt, nghe được rõ ràng nhịp tim đập đập ngày càng mãnh liệt trong lồng ngực anh.

Cô vốn dĩ giãy đang giụa dần dần yên tĩnh lại.

“Lục Trọng Cẩn, tim cậu đập thật nhanh nha.”

“Thích,” anh mỉm cười, sau đó nói: “Còn không phải là bởi vì cậu đó sao.”

Đó là nụ hôn đầu tiên của bọn họ.

Đến lúc cần thiết thì dừng lại, còn nhẹ nhàng hơn so với chuồn chuồn lướt nước.

Ngây ngô, lại tràn ngập sự ngọt ngào vô tận.



Quý Du Nhiên chạy qua vài khúc rẽ, xác định Lục Trọng Cẩn sẽ không thể nhìn thấy mình nữa, mới chậm rãi dừng lại.

Cô vỗ vỗ ngực, thở hổn hển từng hơi từng hơi một, trái tim trong lồng ngực đã sớm đã mất đi tiết tấu, tiếng nhịp tim đập làm màng nhĩ của cô rung lên, trong thân thể máu phảng phất đều phải sôi trào.

Đã lâu rồi cô không có được loại cảm giác này.

Dopamine (*) mạnh mẽ tiết ra, adrenaline tăng lên nhanh chóng, cảm giác cả người vừa kích động vừa hưng phấn, làm cho cô vô cùng, vô cùng sung sướng.

(*) Trong văn hóa và truyền thông đại chúng, dopamine thường được xem là hóa chất chính của hạnh phúc. (Wikipedia)

Vừa rồi cô thật sự rất lỗ mãng, cứ như vậy hôn lên.

May mắn mà cô đã nhanh chóng thoát ra, không để cho anh phải đẩy ra, bằng không cô sẽ càng xấu hổ hơn.

Quý Du Nhiên cảm giác đêm nay bản thân mình vẫn luôn trong trạng thái mất khống chế.

Đầu tiên là xúc động quấy rầy buổi xem mắt của anh, sau đó lại tự tiện hôn anh.

Tám năm rèn luyện ý chí, lúc đối mặt với những người khác thì không chê vào đâu được, nhưng sau khi nhìn thấy anh thì nó ngay lập tức sụp đổ.

Cả người giống như một kẻ ngốc.

Nhưng mà, cô thật sự thật là vui vẻ.

Bởi vì tất cả mọi thứ vẫn còn kịp.

Nếu đã thản nhiên nói cho anh biết mình muốn theo đuổi anh một lần nữa, vậy thì từ giờ trở đi cô phải cố gắng hơn nữa.

Nhưng mà……

Bỗng nhiên bước chân của Quý Du Nhiên khựng lại, có chút hối hận mà dậm dậm chân.

Làm sao mình lại có thế quên xin phương thức với anh được cơ chứ!!!

Nàng có hơi chán nản đi băng qua đường lớn, bỗng nhiên nghĩ tới một người.

Lâm Hạo.

Lục Trọng Cẩn hẹn trước lịch chụp ảnh ở chỗ anh ta, Lâm Hạo chắc chắn có lưu lại số điện thoại.

Quý Du nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lâm Hạo.



Chờ đến khi Lục Trọng Cẩn phản ứng lại, Quý Du Nhiên đã chạy mất bóng.

Anh xoay người, nhìn thấy Dương Liễu vẫn còn đứng ở cửa khách sạn, còn chưa đi xuống bậc thang.

Đó là cô gái mà anh đi xem mắt.

Lục Trọng Cẩn đi về phía trước đến chỗ đậu xe thì dừng lại, Dương Liễu cũng bước xuống bậc thang, đi tới.

Chuyện vừa rồi quả thật là anh thất lễ, Lục Trọng Cẩn mở miệng trước nói xin lỗi với Liễu Dương: “Chuyện tối nay, xin lỗi.”

Dương Liễu chỉ hỏi: “Người vừa rồi…… Là bạn gái của anh sao?”

Lục Trọng Cẩn trầm ngâm một lúc, vừa định trả lời, Dương Diễu đã giành nói  trước: “Quên đi, anh không cần trả lời, tôi đã đoán sơ ra được rồi.”

“Tuy rằng tôi có hứng thú với anh, nhưng còn không có ý định chen vào phá hoại tình cảm của người khác.” Cô ấy hơi mỉm cười với Lục Trọng Cẩn, “Chúc hạnh phúc.”

Lục Trọng Cẩn khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”

Chờ Dương Liễu rời đi, Lục Trọng Cẩn lên xe, khởi động xe về nhà báo cáo kết quả công tác.

Không tránh được phải bị mắng một trận.

Anh thở dài.

Tối hôm đó, Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn sau khi về đến nhà đều bị dạy dỗ một trận.

Quý Du Nhiên ngoan ngoãn nghe Đường Tuệ Quyên quở trách mình một trận, rất khác bình thường một câu cũng không phản bác, thậm chí còn cười được, thoạt nhìn đặc biệt vui vẻ.

Đường Tuệ Quyên thấy cô như vậy, càng bực bội hơn, tức giận nói: “Con còn cười được? Đi đi đi, hiện tại mẹ không muốn nhìn thấy con, con về phòng suy nghĩ cẩn thận lại đi!”

Quý Du Nhiên lập tức chạy lên trên tầng, trở lại phòng cô nhanh chóng sao chép số điện thoại Lâm Hạo gửi cho mình vào trong WeChat, tìm tòi kiếm một người.

Ảnh đại diện là hình dáng bóng lưng màu đen của một người đàn ông cứng rắn dưới ánh hoàng hôn, tên tài khoản hiển thị chính là:【Lục】

Quý Du Nhiên bấm thêm vào danh bạ, yêu cầu xác minh viết ba chữ:【Quý Du Nhiên】

Lúc này Lục Trọng Cẩn vừa mới bị Lục Quảng Lương răn dạy một trận mới ra khỏi nhà lên xe.

Ngay sau khi anh ngồi xuống trong xe thì ngay lập tức nghe được âm thanh thông báo của điện thoại di động.

Lục Trọng Cẩn cầm lấy điện thoại di động đặt ở ngăn đựng đồ nhìn, đôi mắt khẽ nheo lại.

Ảnh đại diện WeChat của cô là là ảnh chụp sườn mặt cô lúc cầm máy ảnh quay chụp, tên tài khoảnh là một câu thơ:【Du Nhiên thấy Nam Sơn】

Lục Trọng Cẩn trầm ngâm một lúc, lựa chọn đồng ý.

Giây tiếp theo anh nhận được một thông báo có tin nhắn mới.

Quý Du Nhiên đã gửi một gói biểu cảm chú mèo nghiêng đầu, phía dưới kèm theo một câu văn:【Cho anh  một cái nghiêng đầu chết người】

Lục Trọng Cẩn: “……”

Anh không trả lời, đặt điện thoại di động xuống, lái xe về phía đội cứu hỏa.

Quý Du Nhiên đợi vài phút thấy anh không có động tĩnh gf, lại gửi tiếp một gói biểu cảm đến, là một đứa trẻ nâng mặt mỉm cười, kèm theo  dòng chữ:【Anh thấy em có đáng yêu không?】

Vẫn không có hồi âm.

Quý Du Nhiên không vui bĩu môi.

Lục Trọng Cẩn đang nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Lục Quảng Lương.

“Chuyện này là thế nào hả? Bảo con đi xem mắt với người ta thì một người bạn gái nhảy từ đâu ra? Sao lúc không bảo con đi xem mắt thì sao lại không có bạn gái?”

“Cô ấy là bạn gái cũ của con.”

“Bạn gái cũ?” Lục Quảng Lương dường như nhớ tới cái gì đó, “Chính là cô gái tên là Quý gì đó Nhiên kia?”

Sau đó lại nghiêm khắc nói: “Đã là bạn gái cũ thì vì sao còn chen ngang một chân?”

“Có ý định quay lại.” Lục Trọng Cẩn bình tĩnh nói.

“Được lắm Lục Trọng Cẩn,” Lục Quảng Lương vỗ lên bàn một cái, giọng nói nghiêm khắc lại lạnh lẽo, “Con đã có tính toán từ trước thì vì sao không nói với bố?”

“Con nói sớm với bố thì bố cũng sẽ không phí tâm uổng sức bảo con đi xem mắt với con gái Dương gia, hiện tại chuyện này là thế nào?”

Lục Quảng Lương tức giận thì tức giận, cũng sẽ không làm cái gì như chuyện cẩm gậy đánh uyên ương, ông bình tĩnh nói với Lục Trọng Cẩn: “Vậy lúc nào rảnh thì dẫn con bé đến gặp bố, cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Cô ấy…… Bận rộn.”

Lục Quảng Lương liếc mắt nhìn Lục Trọng Cẩn một cái, Lục Trọng Cẩn tiếp tục mặt không đổi sắc mà nói: “Trong đội con cũng bận rộn, tạm thời không dành ra được thời gian.”

“Chuyện này qua một thời gian nữa rồi nói sau, con về trong đội trước.” Anh nói xong ngay lập tức kính quân lễ với Lục Quảng Lương, xoay người rời khỏi thư phòng, ra ngoài trở về đội cứu hỏa.

Lục Trọng Cẩn khẽ nhíu mày.

Cùng nhau ăn cơm?

Vẫn còn sớm.

Quý Du Nhiên đợi rất lâu vẫn không được Lục Trọng Cẩn trả lời, trong lòng cô bất an lăn qua lăn lại trên giường, cách vài giây là lại liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Thật lâu sau.

Quý  Du Nhiên cầm điện thoại di động nằm ở trên giường, nhìn số điện thoại của Lục Trọng Cẩn mới được thêm vào trong danh bạ, do dự thử rất nhiều lần, cuối cùng ngón tay nhấn vào trên màn hình, gọi điện thoại cho anh.

Lục Trọng Cẩn đã về đến đội cứu hỏa vừa mới dừng xe lại, đang định mở cửa xuống xe, chuộng điện thoại di động trong tay vang lên.

Một dãy số xa lạ.

Anh bước chân xuống, xuống xe đóng cửa xe, cầm di động tay điểm hạ, chuyển được.

“Alo?” Giọng nói của người đàn ông trải qua năm tháng lắng đọng lại, trở nên trầm thấp hồn hậu, phi thường gợi cảm, giống như là nam châm giống nhau.

Quý Du Nhiên không tự chủ được mà nuốt nước miếng, “Là em.”

Bước chân đi về phía tòa nhà làm việc của Lục Trọng Cẩn vốn dĩ rất nhanh đột nhiên dừng lại, trán anh khẽ giật giật, điều hòa hơi thở, sau đó mới chậm rãi thả lỏng người.

“Ừ.” Anh đáp bằng một giọng trầm, ngay sau đó lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì không?”

Quý Du Nhiên buột miệng thốt ra, hỏi anh: “Bạn học cấp ba họp lớp, anh có đi không?”

Vừa dứt lời Quý Du Nhiên ảo não đấm xuống giường, cô gọi điện thoại cho anh không phải là vì muốn nói loại đề tài không có dinh dưỡng này!

Lục Trọng Cẩn khơi nhíu mày, “Chắc là không đi.”

“Vậy em cũng không đi.” Quý Du Nhiên nói.

Giọng nói của cô hơi chùng xuống, hai người lại không nói gì, rơi vào trầm mặc.

Lục Trọng Cẩn tiếp tục đi về phía trước đi, tiếng bước chân trầm ổn có lực truyền vào lỗ tai Quý Du Nhiên, cô cố gắng tìm kiếm đề tài chủ động nói chuyện: “Anh đang ở đâu vậy?”

“Trong đội.” Mỗi câu nói đều không vượt quá năm chữ, ngắn gọn và khéo léo.

“Còn chưa trả lời……” Lời nói của cô còn chưa dứt, phía bên anh bỗng nhiên vang lên âm thanh khẩn cấp của chuông báo cháy.

“Khẩn cấp, cúp máy.” Anh vội vàng chạy nhanh về phía gara chỉ nói với Quý Du Nhiên một câu như vậy, ngay lập tức cúp máy.

“Lục Trọng……”

Quý Du Nhiên đột nhiên đứng lên, ngay cả tên của anh cũng không gọi hết được.

Cô cũng chưa phản ứng lại.

Cô chỉ nghe được âm thanh của chuông báo cháy, sau đó là câu nói của anh, cuộc nói chuyện ngay lập tức bị cắt đứt.

Quý Du Nhiên vội vàng lên trên mạng tra tin tức mới nhất, nhưng không có truyền thông nào đưa tin về tình hình hỏa hoạn nhanh như vậy.

Quý Du Nhiên nắm chặt điện thoại di động, đi tới đi lui trong phòng ngủ, trong lòng vô cùng bất an, lo lắng cho sự an toàn của anh.

Tuy rằng biết anh sẽ không đọc được, nhưng Quý Du Nhiên vẫn gửi một tin nhắn trên Wechat cho Lục Trọng Cẩn.

【Lục Trọng Cẩn, ngày mai chúng ta cùng đi ăn cơm được không?】

Em sẽ gọi điện thoại cho anh, là vì muốn hẹn hò với anh.

Vài phút sau, trong lòng bất an cô đi đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

Vốn dĩ cô muốn xoa dịu cảm xúc, kết quả Quý Du Nhiên lại nhìn thấy ở một nói không quá xa, ánh lửa bốc lên ngút trời, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

Nó đang bốc cháy!

Là tiểu khu đối diện.

Quý Du Nhiên lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

“Nhiên Nhiên, con làm gì vậy? Này! Mặc quần áo thay giày……” Đường Tuệ Quyên ở phòng khách hét lên.

Trong lòng Quý Du Nhiên chỉ có Lục Trọng Cẩn căn bản không nghe thế thấy tiếng hét của Đường Tuệ Quyên, càng không rảnh lo chuyện mặc áo khoác và đổi giày.

Cô chỉ mặc một cái áo len và lê đôi dép lê chạy tới  hiện trường là tiểu khu đang cháy đối diện.

Khi cô chạy đến chạy đến hiện trường thì lính cứu hỏa vừa mới lao vào đám cháy.

Quý Du Nhiên chỉ có nhìn thấy vài bóng dáng.

Cô đứng ở trong đám người, trái tim treo cao, ngửa đầu lên nhìn tòa nhà cao tầng đang bốc cháy, bất giác cắn chặt môi.

Mười mấy phút qua đi, cư dân bị mắc kẹt trong tòa nhà gần như được được dời ra ngoài, tình hình hoả hoạn cũng đã được khống chế.

Bên cạnh có người cao giọng nói bảo mọi người kiểm tra lại xem người nhà mình đã đầy đủ hay chưa, có người phụ nữ khóc lóc bắt lấy một lính cứu hỏa, hét lên: “Con tôi, con tôi không có ở đây!”

Chỉ đạo viên đang nói chuyện với các đội viên trong đội cứu hỏa, bảo bọn họ đi tìm đứa trẻ, ngay sau đó nghe thấy từ bộ đàm truyền đến một giọng nói: “Tìm được rồi!”

“Đã tìm được đứa trẻ rồi, nhanh chóng đưa ra ngoài!”

Cùng lúc đó, chỉ đạo viên của đội cứu hỏa nghe thấy một giọng nói nặng nề từ bộ đàm, sau đó là một số âm thanh nôn nóng và tiếng hét: “Đội trưởng!”

“Lục đội? Lục đội?” Chỉ đạo viên thông qua bộ đàm gọi Lục Trọng Cẩn, “Trọng Cẩn, cậu  có nghe được không?”

Đáp lại chính là một sự trầm mặc và tĩnh mịch.

Trái tim Quý Du Nhiên chùng xuống vào ngay khoảnh khắc nghe được những đội viên kia hét lớn “Đội trưởng”.

Cô sững sờ đứng yên tại chỗ, trợn to mắt, nhịp tim dường như cũng ngừng đập.

Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, cô giống như một người chết đuối, không có không khí để hít thở.

Dường như, giây tiếp theo sẽ ngay lập tức mất đi ý thức.



“Lục Trọng Cẩn, mỗi một ngôi sao trong cái bình thủy tinh này, đều là nguyện vọng mà em dùng tất cả sự thành kình của mình để gấp lại, anh phải giữ gìn thật cẩn thận. Bảo vệ thật tốt, nguyện vọng của em mới có thể trở thành sự thật.”

“Nguyện vọng của em là gì?”

“Anh ngốc quá! Đương nhiên là muốn chúng ta muốn vĩnh viễn ở bên nhau rồi! Đồ ngốc!”



Cầu xin anh, Lục Trọng Cẩn.

Cầu xin anh đừng xảy ra chuyện gì.