Đường Về - Ngải Ngư

Chương 17

Edit: Mây

Cách phòng vệ sinh không xa chính là lối thoát hiểm.

Bởi vì đó là nơi hẻo lánh, hầu như sẽ không có người nào đi vào đường này.

Người đàn ông kia đã biến mất ngay ở lối ra vào của cửa thoát hiểm.

“Bá……” Biên Duyệt đẩy cửa ra đi vào cầu thang, chỉ mới gọi một chữ đã lập tức im miệng.

Trong cầu thang căn bản không có bóng người nào, bô bước xuống thêm vài bậc thang, đi theo khe hở xuống xem, cũng không có một ai.

Nước mắt ngập cả hốc mắt, Biên Duyệt khẽ hít mũi vài cái, giọng nói nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Là anh mà đúng không?”

“Chắc chắn là anh,” Cô siết chặt tay nắm lấy lan can, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nước mắt của người phụ nữ rơi xuống như sợi dây ngọc trai bị đứt, nhưng cô lại mỉm cười, nói với không khí: “Gần đây nhiệt độ hạ xuống thấp, anh nhớ phải mặc giày một chút, đừng để bị cảm lạnh.”

“Em rất ổn, anh không cần lo lắng em, trong nhà cũng đều ổn, em sẽ thay anh đi thăm chú.”

“Nhưng mà……” Cô khụt khịt, dường như còn khóc dữ dội hơn, cưỡng ép cảm xúc sắp mất khống chế của mình, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, rất nhớ anh.”

“Em sẽ chờ anh trở về, anh nhất định phải trở về.”

Đúng lúc này, có người đẩy cửa cầu thang ra, Biên Duyệt lập tức xoay người lại, mong chờ xoay sang.

Rõ ràng biết không phải là anh, nhưng cô vẫn là không khống chế được hành vi của mình.

Có một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, mặc một âu phục đắt tiền, dường như là anh ta đang muốn trốn ở chỗ này hút một điếu thuốc.

Vẻ mặt nước mắt đầy mặt của Biên Duyệt giao nhau với ánh mắt của anh ta, cô đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, bước chân đi qua, định đi ra ngoài.

Khi người đàn ông đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc khăn tay, hình như là một thương hiệu nổi tiếng.

Biên Duyệt hơi sửng sốt một chút, bước chân dừng lại, cô lễ phép nhưng cũng xa cách nói một câu cảm ơn, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.

Sau khi cô rời đi người đàn ông quay đầu nhìn về phía bóng dáng cao gầy thân ảnh kia, khẽ cười.

“Cũng không biết là có người đàn ông nào, nỡ để cho một vưu vật khóc như hoa lê đái vũ như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng.” Anh ta lẩm bẩm, ngậm điếu thuốc trong miệng và rời khỏi lối thoát hiểm.

Vốn dĩ anh ta cũng không có ý định đến nơi này hút thuốc, chỉ là muốn đến khu hút thuốc hút một điếu thuốc cho đỡ thèm, nhưng không ngờ lúc đi ngang qua cửa cầu thang lại nghe thấy bên trong có một người phụ nữ đang khóc lóc nói chuyện.

Lúc đầu anh ta nghĩ là có đôi tình nhân cãi nhau, nhưng nghe xong mới biết được là người phụ nữ này đang lẩm bẩm một mình.

Anh ta cũng chỉ muốn liếc mắt nhìn một cái, thuận tiện làm một anh trai tri kỉ, an ủi người ta một chút.

Những không ngờ người phụ nữ này cũng không cảm kích.

Người đàn ông hít một hơi, nheo mắt lại nhếch môi.

Thật thú vị.

Sau khi cả hai đều rời đi, người đàn ông vẫn luôn đứng ở khúc cua trên lầu dựa vào vách tường đang cố gắng nín thở mới có thể thở ra một hơi thật dài.

Anh kéo vành mũ lên, ngón tay bóp chặt mi tâm, cố nén nước mắt trong mắt, cổ họng như bị cái gì đó chặn ngang lại, cảm giác nghẹn ngào vô cùng khó chịu.

Ngay khi người đàn ông đang trốn trong một góc lặng lẽ giải tỏa cảm xúc, điện thoại di động trong túi phát ra tiếng rung.

Người đàn ông lấy ra, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, lập tức lau mặt, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhấc chân bước xuống lầu.

Lúc Biên Duyệt trở lại bàn ăn hốc mắt đỏ bừng, Mạnh Tĩnh Trân làm sao lại không nhìn ra được con gái của mình vừa mới khóc.

Bà thở dài trong lòng, giúp Biên Duyệt ứng phó với chàng trai và mẹ của anh ta, cuối cùng ngược lại cũng không có vẻ quá xấu hổ.

Sau bữa ăn, Biên Duyệt đi theo Mạnh Tĩnh Trân về nhà.

Mạnh Tĩnh Trân ngồi ở ghế sau xe nắm chặt tay Biên Duyệt, bất đắc dĩ lại đau lòng thỏa hiệp nói: “Duyệt Duyệt, lần này là mẹ sai rồi, con đừng để trong lòng, mẹ biết hôm nay là ngày giỗ của Bá Khiêm, dẫn con đến đó xem mắt có hơi quá đáng, nhưng chỉ có hôm nay đối phương mới có thời gian……”

Suy nghĩ của Biên Duyệt còn đang xoay cảnh tượng cô đã nhìn thấy người đó khi đi vệ sinh.

Hình ảnh kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, bóng dáng kia cứ hiện lên hết lần này đến lần khác.

Càng nghĩ lại càng chắc chắn, đó chính là anh.

Mạnh Tĩnh Trân không ngờ Biên Duyệt chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Phản ứng bất thường này của Biên Duyệt đã làm cho Mạnh Tĩnh Trân sợ hãi, “Con gái, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ……”

Biên Duyệt mỉm cười lắc đầu, trong mắt mang theo ánh sáng, nói với Mạnh Tĩnh Trân: “Mẹ, hôm nay cảm ơn mẹ đã đưa con đến đây.”

Để cho con gặp được anh ấy.

Biết anh vẫn còn an toàn.

Như vậy là đủ rồi.

Mạnh Tĩnh Trân thậm chí nghi ngờ có phải là tinh thần của Biên Duyệt có vấn đề gì hay không, nếu không thì làm sao lại có phản ứng như vậy được, cô không chỉ không trách cứ bà đã lừa cô đi xem mắt, mà giọng điệu lại chân thành nói cảm ơn bà?

Con gái của bà sẽ không thật sự vì thằng bé Lục Bá Khiêm kia mà……

Mạnh Tĩnh Trân cũng không dám nói thêm gì với Biên Duyệt nữa, sau khi hai người về đến cửa nhà, Biên Duyệt ngay cả cửa cũng không vào, lập tức nói với Mạnh Tĩnh Trân: “Mẹ, con đến nhà chú Lục một chuyến.”

Nói xong không đợi Mạnh Tĩnh Trân phản ứng lại, cô cũng đã đi giày cao gót chạy đi.

Lục gia chỉ có một mình Lục Quảng Lương ở, mẹ Lục Bá Khiêm và Lục Trọng Cẩn qua đời sớm, Lục Quảng Lương cũng không tái hôn, lúc trước quanh năm suốt tháng nhai đứa con trai còn thỉnh thoảng về nhà vài lần, nhưng bây giờ con trai lớn đã hy sinh, con trai nhỏ mỗi ngày đều ở lại trong đội cứu hỏa, trong nhà quạnh quẽ, chỉ có một mình Lục Quảng Lương sống ở Lục gia với người giúp việc hơn hai mươi năm.

Lúc Biên Duyệt đến Lục gia, Lục Quảng Lương đang ăn cơm một mình.

Đồ ăn trên bàn rất phong phú, nhưng người ăn cơm lại cảm thấy rất vô vị.

Lục Quảng Lương thấy Biên Duyệt đến, thái độ uy nghiêm lúc đối mặt với những người khác cũng bất giác mềm mỏng hơn, hơi thân thiết hỏi: “Tiểu Duyệt ăn cơm chưa?”

Biên Duyệt lắc đầu, “Chi Lục không ngại thêm nữa một đôi đũa nữa chứ?”

Cô cười hỏi.

Lục Quảng Lương cười nói: “Như thế có là gì.”

“Nhanh đến đây ngồi.”

Người giúp việc bên cạnh rất tinh ý nhanh chóng vào trong phòng bếp lấy một bộ bát đũa đến đây, đặt ở trước mặt Biên Duyệt.

“Trong khoảng thời gian này chú có khỏe không ạ?” Biên Duyệt quan tâm hỏi thăm, sau đó lại có hơi ngượng ngùng nói: “Bệnh viện quá bận rộn, đã lâu không có trở về thăm chú.”

Lục Quảng Lương vốn dĩ không có hứng thú và tinh thần gì, nhưng rõ ràng sau khi Biên Duyệt đến đã vui vẻ hơn, cười nói: “Cũng tạm, vẫn như bình thường.”

“Nhưng thật ra cháu đó, không cần phải lúc nào cũng bận rộn với công việc, làm cho cơ thể mệt mỏi.”

Biên Duyệt cong môi nói: “Cũng được ạ, cháu quen rồi.”

“À, món thịt kho tàu này ăn rất ngon, béo mà không ngấy.” Cô nói xong lập tức gắp cho Lục Quảng Lương một miếng thịt, đặt trong chén ông, “Chú ăn nhiều một chút, ăn rất ngon.”

Biên Duyệt ăn rất ngon, Lục Quảng Lương nhìn cũng có cảm giác hơi thèm ăn, chứ không phải chỉ vì phải ăn cơm mà ứng phó một cách qua loa.

Có người cùng ăn cơm thật sự là một điều rất hạnh phúc, ít nhất sẽ không có cảm giác cô độc, sẽ không cảm thấy chán ăn.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Biên Duyệt lại cùng đánh vài ván cờ vua với Lục Quảng Lương, cuối cùng lúc một ván sắp kết thúc, Lục Quảng Quảng đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Duyệt, tuy rằng chú không nên quản việc riêng tư của cháu, nhưng, cháu thật sự nên suy nghĩ cho bản thân mình, cho dù không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho bố mẹ cháu.”

Tay Biên Duyệt khưng lại một lúc, cô khẽ mím môi, không nói gì.

Lục Quảng Lương thở dài, tiếp tục nói: “Chắc chắn Bá Khiêm không hy vọng nhìn thấy cháu như vậy.”

“Đứa trẻ này, con đừng cứ mãi đứng yên tại chỗ như vậy,” Lục Quảng Lương đau lòng nhìn Biên Duyệt ngồi đối diện mình nói: “Thằng bé đã đi rồi, cháu cũng nên nhìn về phía trước.”

Hốc mắt Biên Duyệt đỏ lên, cô hít hít mũi, khóe môi vẫn lộ ra ý cưới, lắc đầu, cứng đầu không chịu nghe lời, “Chú, cháu biết nên làm như thế nào.”

“Chú không cần lo cho cháu, cháu thật sự rất tốt.”

“Thật sự.”

Biên Duyệt bướng bỉnh như vậy, Lục Quảng Lương cũng không tiện an ủi thêm gì.

Sau đó Biên Duyệt đi từ trong thư phòng ra, đẩy cửa phòng Lục Bá Khiêm đi vào.

Trong ba năm này căn phòng của người đàn ông vẫn không có gì thay đổi, chăn đệm chăn vẫn được sắp xếp chỉnh tề, mọi đồ đạc trong phòng ngủ đều được bày biện rất có quy tắc, từ mức độ sạch sẽ ngăn nắp của căn phòng, Biên Duyệt cũng có thể biết được chắc chắn cứ vài ngày sẽ có người vào đây dọn dẹp một lượt, nhưng chưa bao giờ làm đảo loạn dù chỉ là một chút.

Cô đi đến bàn làm việc, ngồi xuống trên ghế, rút ra một quyển sách từ điển Tân Hoa xã dày nặng từ trên kệ sách của anh.

Biên Duyệt chậm rãi lật từng trang, cứ cách mấy chục trang là sẽ có một phong thư bị gấp đôi lại kẹp ở bên trong.

Tất cả những lá thư đó đều được cô viết cho anh lúc học cấp ba.

Biên Duyệt vẫn luôn biết, anh đã cất giữ toàn bộ một cách cẩn thận.

Không biết đã lật qua bao nhiêu phong thư, trong lúc vô tình Biên Duyệt bỗng nhiên lật đến được một tấm ảnh.

Khuôn mặt của chàng trai trong ảnh chụp sáng sủa, phía sau anh cách vài vị trí, là chỗ ngồi của một cô gái, đang vui vẻ cười đùa hút trà sữa.

Là cô.

Ly trà sữa kia cùng là anh mua cho cô.

Lúc ấy bọn họ không học cùng lớp, ngày đó là ngày đầu tiên hành kinh của Biên Duyệt, bụng đau dữ dội, mỗi lần như vậy cô lại rất phụ thuộc vào trà sữa, cảm giác uống được một ngụm trà sữa thì sẽ không còn đau như vậy nữa.

Ngày đó cô đang nằm sấp trên bàn học đau đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, Lục Bá Khiêm xách theo một ly trà sữa cô yêu thích nhất và đôi tất chân đi vào lớp học của cô.

Chàng trai cắm ống hút vào, rồi đưa ly trà sữa cho cô.

Biên Duyệt cầm lấy ly trà sữa nóng hầm hập uống ngay lập tức.

Lúc cô đang uống trà sữa, anh còn cố ý dùng khăn giấy giúp cô lau đi mồ hôi toát ra trên trán.

Sau đó Lục Bá Khiêm lại bị nam sinh trong lớp cô gọi lên hàng ghế đầu của lớp, không biết mấy nam sinh ngồi ở đó nói cái gì, cười đùa rồi túm lại một nhóm đánh nhau.

Biên Duyệt chưa bao giờ biết ngày đó anh trộm chụp lại tấm ảnh này.

Còn rửa ra.

Cô ngơ ngác cầm lấy tấm ảnh, nhìn nụ cười nuông chiều và ánh mắt dịu dàng trên mặt chàng trai, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống.

Nước mắt che mờ tầm mắt cô, Biên Duyệt vội vàng đưa tay lên xoa xoa mắt, sau đó lại lật ra mặt sau của tấm ảnh.

Quả nhiên, anh có viết một câu.

Cô gái của anh, em nhất định phải bình an khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc.

Biên Duyệt của Lục Bá Khiêm

04.05.16

Biên Duyệt nhất thời khóc không thành tiếng.

Đồ khốn!

Trong lòng cô thầm mắng anh, rồi lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Lúc Lục Quảng Lương đi từ trong thư phòng ra, lập tức loáng thoáng nghe thấy trong phòng Lục Bá Khiêm truyền ra từng tiếng khóc thút thít của con gái, tuy rằng đã cố đè nén, tiếng khóc rất thấp, nhưng vẫn có thể nghe ra được.

Lục Quảng Lương bất đắc dĩ lại đau lòng thở dài, nhưng đến cả một biện pháp cũng không có.

Biên Duyệt ấn tấm ảnh này lên trên ngực mình, cúi đầu khóc một lúc lâu, mới chậm rãi khôi phục ổn định lại cảm xúc.

Sau đó cô lấy một cây bút lông đen trong ống bút của anh ra, mở nắp bút, cũng viết một câu phía dưới câu anh đã viết.

Em chờ anh trở về, trở về cưới em.

Nhớ anh, Biên Duyệt.

19.01.02.



Lúc Biên Duyệt về đến nhà, Mạnh Tĩnh Trân và Biên Tĩnh Đông đang cùng nhau nói chuyện tối nay, “Em đã nghĩ là Biên Duyệt sẽ trách em, nhưng không ngờ con bé chẳng những không nổi giận với em, mà còn nói cảm ơn em.”

“Tĩnh Đông, anh nói xem có phải Duyệt Duyệt đã suy nghĩ thông suốt rồi không, cũng có ý với nhà trai, muốn tìm hiểu thêm một chút?”

Mạnh Tĩnh Trân còn chưa dứt lời, giọng của Biên Duyệt từ ngoài cửa đã truyền đến, lời nói của cô trầm tính, lạnh nhạt nói: “Mẹ, con không có hứng thú với anh ta, cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn, về sau cũng đừng có lừa con đi ăn mấy bữa cơm xem mắt như vậy nữa.”

Mạnh Tĩnh Trân quay đầu lại nhìn về phía bên này, Biên Duyệt đi dép lê bước vào trong, chào hỏi Biên Tĩnh Đông đang xem tin tức thời sự, sau đó lại nói: “Con có hơi mệt, con đi nghỉ ngơi trước, bố mẹ ngủ ngon.”

Chờ Biên Duyệt trở lại phòng ngủ, Mạnh Tĩnh Trân còn ngồi ở dưới lầu vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía Biên Tĩnh Đông, rất lo lắng hỏi: “Chồng à, anh nói xem có phải là con gái chúng ta thật sự bị thằng nhóc thối Lục Bá Khiêm kia giày vò đến mức có vấn đề rồi không?”

Biên Tĩnh Đông không nói gì chỉ lắc đầu, “Anh thấy Duyệt Duyệt khá tốt và cũng rất bình thường, em suy nghĩ quá nhiều rồi.”

“Chuyện này của tụi nhỏ em cũng đừng quản, đến lúc con bé nên buông thì tự nhiên nó sẽ tự buông, không buông xuống được thì cho dù em có lấy cái chết ra đe dọa thì con bé vẫn sẽ nhớ nó mà thôi.”

Mạnh Tĩnh Trân bất mãn nói: “Đây không phải là vì em lo lắng cho con bé sao! Huống hồ Duyệt Duyệt còn nhỏ sao? Cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, phụ nữ qua ba mươi tuổi thì sẽ liên tục rơi xuống, tất cả mọi người đều biết rõ là Lục Bá Khiêm đã hy sinh, chỉ có con bé vẫn còn bướng bỉnh cho rằng Lục Bá Khiêm sẽ trở về, dù sao em không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.”

“Nếu trước kia em biết sẽ có kết cục như thế này, cho dù con bé có hận em đến chết em cũng sẽ không đồng ý cho con bé và đứa con trai này của nhà họ Lục ở bên nhau.”

Biên Tĩnh Đông thở dài, “Em ít nói vài câu đi, Duyệt Duyệt ở trên lầu có thể nghe được.”

Mạnh Tĩnh Trân khẽ hừ một tiếng, có hơi chua xót nói: “Đều là người làm bố mẹ, Bá Khiêm đi rồi em cũng khó chịu, nhưng em càng đau lòng vì con gái của mình. Cũng đã ba năm rồi, còn có bao nhiêu ba năm nữa để con bé có thể chờ đợi trong vô vọng như vậy chứ?”

Biên Tĩnh Đông ôm Mạnh Tĩnh Trân, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay bà, không biết nên nói cái gì cho phải.

Mỗi người đều có nỗi khổ riêng của mình, mỗi người đều rất không dễ dàng, mỗi người cũng không có ai sai.

Nhưng cũng chỉ không hài lòng không như ý.

Có lẽ đây cũng chính là cuộc sống.



Sau ngày hôm đó, Biên Duyệt chỉ cần có thời gian là sẽ đến nhà hàng kia ăn cơm, thật ra cũng không phải vì đồ ăn nên cô mới đến. Bởi vì mỗi lần đến cô đều sẽ đi đến lỗi thoát hiểm đó ngồi ngây ngốc một lúc, giống như như vậy là có thể gặp được anh.

Nhưng là anh không còn xuất hiện nữa.

Nhưng thật ra lại có một người khác, vẫn luôn chú ý đến Biên Duyệt.

Có lần, Biên Duyệt mới vừa chọn một chỗ ngồi xuống, đang định gọi đồ ăn, có người lập tức đi đến ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Người đàn ông mặc một âu phục màu xanh, ngoại hình anh tuấn, khóe môi lộ ra một cười nhạt.

Anh ta ngước mắt, nhìn về phía Biên Duyệt, “Thật trùng hợp, có còn nhớ tôi không?”

Biên Duyệt nhìn gương mặt trước mắt này, quả thật có ấn tượng.

Lần đó cô đuổi theo bóng dáng kia chạy vào lối thoát hiểm, sau đó có người đẩy cửa ra chính là người đàn ông trước mắt.

Nhưng cô không nói gì, người đàn ông cũng không ngại, lại nói: “Đã quên cũng không sao, chúng ta lại làm quen một lần nữa, chào cô, tôi là Đường Tranh.”

Anh ta rất thân thiện đưa một tay ra.

Biên Duyệt không duỗi tay ra bắt tay, biểu cảm trên mặt cô không có một chút gợn sóng nào, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nói với người đàn ông này: “Xin chào, Đường Tranh phải không? Làm phiền anh đi đến bàn khác ngồi đi, bàn này tôi đã ngồi rồi.”

Đường Tranh dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, anh ta khẽ nhướng mày, ý cười trên mặt không giảm đi, cũng không cảm thấy có gì là xấu hổ thu tay lại, cười nói với Biên Duyệt: “Làm sao bây giờ? Tôi chỉ muốn ngồi cùng bàn với cô.”

Biên Duyệt cảm thấy người này có hơi vô lại, cô không giằng co với anh ta, gật đầu sau đó đứng dậy, cầm áo khoác và túi xách của mình, định bước đến bàn ăn khác.

Lúc này Đường Tranh mới đứng lên, chặn cô lại, bất đắc dĩ nói: “Được, tôi đi, cô ngồi đi.”

Nói xong, người đàn ông lập tức xoay người đi sang bàn bên cạnh ngồi.

Nhưng mà, cả một bữa cơm, anh ta gần như chỉ nhìn Biên Duyệt đang chăm chú ăn cơm.

Hơn nữa anh ta còn giúp cô gọi thêm một vài món tráng miệng linh tinh.

Điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Bởi vì nguyên nhân này, Biên Duyệt vội vàng ăn vài miếng rồi rời khỏi bàn ăn, đi lối thoát hiểm thanh tịnh.

Nhưng ai ngờ được người này lại dính chặt giống như thuốc cao bôi trên da chó.

“Tôi cũng đã quan sát cô được một khoảng thời gian, mỗi lần cô đến đây đều sẽ tới nơi này, đang đợi người nào sao?” Anh ta đi đến bên cạnh Biên Duyệt ngồi xuống.

Biên Duyệt nhíu mày dịch sang một bên, người đàn ông khẽ cười, tự giễu nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị phụ nữ ghét bỏ như vậy.”

Biên Duyệt trực tiếp đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng nói: “Anh biết là tốt rồi.”

Nói xong lập tức rời khỏi nhà hàng, trở về bệnh viện.

Trong khoảng thời gian này lúc Biên Duyệt không tăng ca thì cũng sẽ trở về ăn cơm, mỗi lần sau khi ăn ở nhà ăn một chút, thì sẽ đến Lục gia ăn cơm tối cùng Lục Quảng Lương.

Bởi vì không muốn bị người đàn ông họ Đường kia dây dưa thêm, Biên Duyệt cũng không đến nhà hàng kia lần nào nữa.

Hơn một tháng trôi qua, đêm giao thừa đúng hẹn lại tới.

Không đến phiên Biên Duyệt trực ban, cho nên cô về nhà ăn cơm tất niên cùng bố mẹ, sau đó Biên Duyệt lại ra ngoài, đến Lục gia.

Lục Trọng Cẩn ở nhà, đang gói sủi cảo cho đêm giao thừa cùng Lục Quảng Lương, lúc Biên Duyệt đến vừa lúc bọn họ sắp gói xong, Biên Duyệt cười nói: “Cháu đến ăn ké cơm đây.”

Lục Trọng Cẩn nhìn cô cười, gọi một tiếng “chị Biên Duyệt”, sau đó nói: “Chuẩn bị nấu sủi cảo rồi, vài phút nữa là có thể ăn được rồi.”

Sau khi ba người ăn sủi cảo đêm giao thừa, Lục Trọng Cẩn phải trở về đội, Biên Duyệt ở nhà họ Lục xem tiệc liên hoan Tết Nguyên Đán cùng Quảng Lương, mãi đến khuya, Lục Quảng Lương đi ngủ, cô mới đứng dậy, đi vào phòng Lục Bá Khiêm.

Biên Duyệt tiếp tục viết lên sau tấm ảnh kia ——

Chúc mừng năm mới.

Năm mới, hy vọng anh bình an trở về.

Biên Duyệt

19.02.04.

Vài ngày sau, trận tuyết đầu tiên của năm mới lặng lẽ rơi vào ban đêm.

Sáng sớm Biên Duyệt rời giường kéo rèm cửa sổ ra, lập tức nhìn thấy mặt đất trắng xóa.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn đại viện trắng xóa, ánh mắt trở nên xa xôi lại trống rỗng.

Một vào âm thanh dần dần vang lên bên tai cô, hình ảnh cũng tùy theo đó hiện lên trước mắt cô.

“Các cậu ấy nói, tỏ tình vào lúc tuyết đầu mùa rơi sẽ rất dễ thành công, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người mình thích.”

Chàng trai khẽ cười, vô cùng lý trí nói: “Có thể ở bên nhau cùng hay không không liên quan đến tuyết rơi, phải xem đối phương có thích mình hay không.”

Biên Duyệt liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh có thể lãng mạn một chút được không!”

Lục Bá Khiêm bất đắc dĩ nhướng mày, nhún vai.

“Quene đi,” Cô đứng lên, “Em không thảo luận loại vấn đề này với một thẳng nam cứng như sắt thép như anh, em muốn đi tìm Mạnh ngữ.”

Biên Duyệt nói xong lập tức mở cửa ra, đi ra khỏi phòng của Lục Bá Khiêm.

Mà cô không biết chính là, sau khi cô rời khỏi đây, chàng trai đó lập tức bắt đầu tra mở dự báo thời tiết ra xem.

“Ngày nào tuyết sẽ rơi?” Anh lẩm bẩm một mình, kết quả phát hiện trong mấy ngày đến đều không có tuyết.

Lục Bá Khiêm ngồi xuống trên ghế, khẽ thở dài, có hơi mất mát.

Nhưng mà, đến đêm hôm sau, những bông tuyết trắng xóa rơi xuống dưới ánh trăng trong trẻo.

Lục Bá Khiêm lập tức mặc quần áo vào, ra khỏi nhà.

Anh đừng ở dưới nhà cô, ngửa đầu lên nhìn tấm rèm che đi bên trong phòng ngủ còn chưa tắt đèn, sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định phải dùng một phương thức độc đáo chính miệng nói thẳng cho cô biết.

Biên Duyệt vừa mới tắm rửa xong đi ra, đang lau tóc, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ bên kia truyền đến âm thanh có thứ gì đó khẽ đập vào cửa kính.

Cô có hơi căng thẳng, cảnh giác hơn, thả nhẹ bước chân chậm rãi đi qua, len lút kéo ra một khe hở nhỏ, lập tức nhìn thấy Lục Bá Khiêm đang bám vào bên ngoài cửa sổ của phòng cô.

Biên Duyệt nhất thời bị làm cho sợ hãi trợn to mắt, kéo tấm rèm ra, mở cửa sổ, tức giận đè thấp giọng hét lên với anh: “Anh điên rồi!”

Nói lập tức vội vàng kéo người vào trong.

Lục Bá Khiêm rất nhẹ nhàng trèo qua cửa sổ vào phòng ngủ của cô, anh cười nói: “Mới lầu hai mà thôi.”

Biên Duyệt tức giận không muốn để ý đến anh, Lục Bá Khiêm mạnh mẽ xoay người cô lại, để cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em nhìn xem.”

Lúc này Biên Duyệt mới chú ý tới, bên ngoài đang có tuyết rơi, trên mặt đất đã được trải một lớp thảm trắng mỏng.

Khóe môi cô bất giác cong lên, vui vẻ nói: “Tuyết rơi rồi! Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay!”

Lục Bá Khiêm đứng phía sau cô, đang muốn chậm rãi vòng tay, ôm cô từ phía sau nói ra câu nói kia tới, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa của Mạnh Tĩnh Trân: “Duyệt Duyệt, muốn ăn trái cây không?”

Biên Duyệt lập tức vọt lên trên giường, đưa tay nhấn một cái, đèn trong phòng lập tức bị tắt hết.

Tối đen như mực.

Cô định giả vờ ngủ, ngượng ngùng nói với Mạnh Tĩnh Trân: “Con đang muốn ngủ, không ăn đâu ạ. Mẹ ngủ ngon.”

Nghe tiếng bước chân của Mạnh Tính Trân xa dần, Biên Duyệt bước từ trên giường xuống, vừa mới nói dối nên cô không dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ bên ngoài để mình không đụng vào thứ gì.

Ngay khi Biên Duyệt đanh cẩn thận bước đi về phía Lục Bá Khiêm, chàng trai đột nhiên vươn tay ra, bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, Biên Duyệt hơi sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, người đã ngã vào trong lòng ngực anh.

“Tuyết đầu mùa.” Anh lẩm bẩm.

Trái tim Biên Duyệt đập thình thịch, cô chớp chớp mắt, có hơi bất ngờ không kịp lấy lại tinh thần, chỉ ngây ngốc khẽ “Ừm” một tiếng.

Im lặng một lúc, Biên Duyệt đang định lên tiếng nói rõ chuyện mình muốn làm với anh, chợt nghe được chàng trai chậm rãi hỏi: “Em có muốn làm bạn gái của anh không?”

Cô cắn môi, nghĩ đến mấy ngày trước anh cong không hiểu phong tình phản bác lại lời nói cô nói như vậy, thế mà hôm nay thân thể lại thành thật chạy đến đây chỉ để nói với cô những lời này, khóe môi không nhìn được cong lên.

Biên Duyệt vùi đầu vào trong lòng ngực anh cọ cọ, “Muốn.”

Cô gái đưa tay ra ôm lấy eo anh, rầu rĩ cười ra tiếng.

Ngay khoảnh khắc cô nói ra chứ kia, lực tay của Lục Bá Khiêm bỗng nhiên tăng mạnh hơn, dùng hết toàn bộ sức lực ôm chặt cô, Biên Duyệt bị anh ôm chặt ấn vào trong lòng ngực, có hơi kinh ngạc trợn to mắt, khẽ nói: “Anh làm gì vậy, em không thở nổi, Lục Bá Khiêm!”

Anh khẽ cười, hơi thở có hơi bất ổn, “Nói cho em biết anh thích em bao nhiêu.”

Em có cảm nhận được không?

Anh sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để yêu em.

Đứng ở trước cửa sổ khóe môi Biên Duyệt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Lục Bá Khiêm, trận tuyết đầu tiên của năm mới lại rơi rồi.

Lúc nào anh mới trở về?

Cửa phòng bị gõ vào, Mạnh Tĩnh Trân ở bên ngoài gọi cô: “Duyệt Duyệt, nhanh dậy đi, nếu không con sẽ đi làm trễ đó.”

Tinh thần của Biên Duyệt lập tức bị kéo về lại đáp: “Vâng ạ.”

Hôm nay không có gì khác với bình thường, vẫn đi làm việc đúng giờ như thường ngày, thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận một vài bệnh nhân cấp cứu.

Nhưng sau bữa cơm trưa, bệnh viện đưa đến một bệnh nhân bị thương trong lúc đua xe, cần Biên Duyệt phải đến đó cấp cứu.

Lúc Biên Duyệt chạy đến, phát hiện người này chính là người đàn ông bắt chuyện với cô ở nhà hàng.

Người đàn ông đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, anh ta nhíu chặt mày, biểu cảm có hơi vặn vẹo, cắn chặt răng rên lên đau đớn, lại nhìn thấy Biên Duyệt trong nháy mắt đó lập tức mỉm cười, hơi thở bất ổn chậm rãi nói: “Trùng hợp như vậy sao? Tôi đến bệnh viện cũng có thể gặp được cô.”

Biên Duyệt không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra vết thương của anh ta, đồng thời ý tá bên cạnh cũng báo cáo tình hình vết thương của anh ta với Biên Duyệt.

Người đàn ông hơi nhíu mày, thấy rõ tên trên thẻ giấy phép làm việc của cô.

Biên Duyệt.

Thật dễ nghe.

“Bác sĩ Biên,” Anh ta cố chịu đựng cơn đau, thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Có phải tôi sẽ bị tàn phế không?” Sau khi nói xong câu đó anh ta nhắm mắt lại nhíu chặt mi tâm, hô hấp rất khó khăn cố gắng  trấn an bản thân, lại khó khăn nói: “Tôi bị tàn phế thì làm sao có thể theo đuổi cô tiếp đây.”

Biên Duyệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, không phản ứng lại người đàn ông dùng mạng trêu người này, nói với y tá: “Cẳng chân và tay phải gãy xương, xương sườn bị đứt gãy sai vị nhiều chỗ, còn có hiện tượng xuất huyết, hiện tại bệnh nhân xuất hiện tình trạng hô hấp khó khăn, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật.”

“Vâng.”

Một buổi chiều bận rộn trên bàn phẫu thuật, Biên Duyệt kéo thân thể mệt mỏi tan làm.

Cô xác định hôm nay Đường Tranh kia chắc chắn sẽ không xuất hiện quấy rầy cô, lại đi đến nhà hàng kia lần nữa.

Biên Duyệt thất thần ngồi ăn cơm tối một mình, xong rồi lại trốn vào trong lối thoát hiểm.

Chỗ này giống như đã trở thành một nơi trú ẩn an toàn cho cô.

Hoặc có thể nói đây là nơi mà cô đang mong đợi điều gì đó.

Cầu thang tối đen, cô ngồi trên bậc thang, cúi đầu xuống, lại nghĩ đến cảnh tượng ngày đó.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vội vàng biến mất khỏi tầm mắt của cô.

“Lục Bá Khiêm,” Biên Duyệt khẽ lẩm bẩm gọi tên anh, “Lục Bá Khiêm.”

Bỗng nhiên, trong không gian yên tĩnh của cầu thang bất ngờ có tiếng chuông vang lên, là bệnh viện gọi tới.

“Bác sĩ Biên, bệnh viện một bệnh nhân bị thương nặng mới chuyển đến, trên người có nhiều vết thương do súng và dao gây ra, bác sĩ một mình không thể làm hết được, cô nhanh chóng trở về cùng vào phòng phẫu thuật với bác sĩ Dương.”

Không biết vì sao, trong lòng Biên Duyệt bỗng nhiên lại cảm thấy rùng mình, cô lập tức đứng lên chạy ra bên ngoài, “Biết rồi.”

Trên đường đến bệnh viện, trái tim cô lại luôn không tìm được một chỗ để yên ổn để có thể dừng chân, giống như bị một sợi dây nhỏ treo lên cao, dường như một giây tiếp theo sợi dây nhỏ sẽ bị cắt đứt, trái tim bị rơi vỡ nát.

Loại cảm giác tâm hoảng ý loạn này gần như muốn làm cho cô suy sụp.

Biên Duyệt có hơi bực bội, cô cũng không thể nói rõ được vì sao mình lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên xử lý bệnh nhân có vết thương do súng bắn trên người.

Cho đến khi cô bước vào bệnh viện, lúc vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật, lúc ý ta vừa chạy vừa nói cho cô biết tình hình cụ thể của bệnh nhân, bỗng nhiên cả người Biên Duyệt đều choáng váng.

“Cô vừa mới nói được chuyển khẩn cấp từ đâu tới?”

“Bộ đội Biên Phòng khu Tây Tạng.” Y tá nói lại chính xác, sau đó giữ chặt tay Biên Duyệt, vội vàng nói: “Bác sĩ Biên cô làm sao vậy, nhanh qua đây đi!”

Biên Duyệt máy móc bị y tá kéo về phía trước, cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình hỏi: “Anh ấy tiên gì?”

Y tá vô cùng sốt ruột, “Họ Lục, cụ thể tên là gì tôi cũng không cẩn thận……”

Họ Lục.

Bộ đội Biên Phòng khu Tây Tạng.

Biên Duyệt bỗng nhiên thoát ra khỏi tay y tá, mặc kệ hai chân có hơi nhũn ra không dùng lực được, cpp vẫn là dùng hết toàn bộ sức lực chạy như bay về phía phòng phẫu thuật.

Cô không ngừng run rẩy thay áo phẫu thuật vô trùng, vừa đi vào, lập tức nhìn thấy cả người đàn ông đầy máu.

Sắc mặt anh tái nhợt, người đàn ông yên tĩnh nằm trên bàn phẫu thuật, nhắm mắt lại, không hề có sức sống.

Biên Duyệt một hơi không ổn định, ngã xuống.

——————–