Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 467: Tái ngộ cố nhân (3)

Hắn không ngại mà một tay ôm lấy cổ của nữ nhân này lên, nâng lên nàng đầu cúi xuống môi hắn đặt lên môi nàng,môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, mà nữ nhân trước mặt đang trọng thương cùng với bộ dáng bên ngoài của nàng không đồng dạng,đôi môi của nàng dị thường thơm ngọt, trong miệng phun ra hương thơm khí tức, giống như mê người hương hoa một dạng khiến người ta say mê,mà loại cảm giác này lại một chút khiến hắn điểm kích thích,bởi vì có chút cấm kỵ ở đây, hôn liền hôn lão tử sợ cái rắm a!

Không phải sư phụ có nói, nữ nhân dù xấu hay đẹp, không phải đóng cửa tắt đèn cũng đều như nhau sao? Nghĩ đến liền làm hắn tấn công mãnh liệt, nàng ta khó khăn mà chống đỡ thế công của một kẻ tình trường lão luyện nhiều lần cùng luyện tập với lão bà như hắn, nàng ta cũng chỉ có thể yếu ớt dãy dụa trong miệng từng tiếng ô ô che đi sự xấu hổ cùng giận giữ trong người nàng, nàng ta nói thách thức A - Long giám hôn nàng chỉ để trào phúng A - Long mà thôi,nàng biết sinh cơ của mình đã sắp hết, dung mạo không được như xưa nàng biết nàng giờ chỉ là hoa tàn bại liễu trong mắt người đời nhưng thật ra, nàng sống bao nhiêu năm ngay sau khi thức dậy trong thời gian nguyên dịch!

Nàng liền không quay đầu một mực khắp nơi thiên hạ phiêu bạt,chỉ vài lần về thăm người mẹ nuôi trên danh nghĩa của nàng, người mà nàng phải gọi với danh xưng trong hoàng tộc trước kia, tuy nàng phiêu bạt giang hồ nhưng chưa để cho nam nhân nào tiếp xúc đến gần huống hồ là thân mật da thịt tiếp xúc như như thế này, nếu nam nhân gần nàng quá ba mét đều đã là xương cốt vô tồn, nhưng lại nghĩ đến thảm trạng của mình thì nàng không khỏi cười thảm một tiếng, miễn cưỡng cho tên tiểu tử trước mặt này chiếm ta cuối đời điểm tiện nghi!

Mà nếu A - Long mà biết nữ nhân này trong lòng nghĩ gì, nếu nàng mà biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, thì hắn sẽ cực kỳ im lặng,lúc này một luồng sinh mệnh lực lượng từ người hắn như thác nước từ miệng hắn truyền vào trong người của đông phương minh nguyệt kia, nàng lúc này không biết đâu ra lực lượng liền đẩy hắn ra, mặt cười đỏ ửng xấu hổ che miệng!

" Ngươi cho ta uống cái gì "

A - Long cười có chút nham hiểm nói!

" Nàng kêu ta hôn, ta liền hôn giờ nàng hỏi ta cho nàng uống cái gì, chẳng lẽ.... Nàng muốn.... "

A - Long càng nói mặt của Đông Phương Minh Nguyệt kia mặt cười càng thêm đỏ hơn, nàng sắp có xung động thẹn quá thành giận, nàng đã tu luyện hơn trăm năm, chưa có cái nam tử nào giám trêu chọc nàng như thế, bây giờ kẻ trước mặt lại mặt dày đến thế lại ở nơi nhiều người như vậy nói ra, nàng lúc này chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống, một bên Đông Phương Minh Nguyệt sắp biên giới bộc phát, nàng nào để ý lúc này thân thể của nàng đã bắt đầu phát sinh dị biến!

Mà một bên Lăng Thanh Tuyền sớm đã tỉnh lại,lại thấy một màn môi lưỡi thân mật của sư phụ với một nam nhân xa lạ, sớm đã trợn mắt há mồm,nhưng bây giờ nàng không ngoắc lại được nàng ta cùng không ít người ở đây bị trấn trụ bởi một màn bất khả tương nghị trước mặt, chỉ thấy một nữ nhân già nua sinh cơ cạn kiệt làn da như vỏ cây thế mà bằng mắt thường có thể trông thấy khôi phục lại trẻ trung,làn da như vỏ cây sắp chết kia nhanh chóng trở nên căng mịn sáng bóng đầy sức sống, mái tóc đã bạc trắng của nàng dần dần trở nên đen bóng, khuôn mặt giọng nói của nàng trở nên trẻ trung toàn thân sức lực yếu kém bỗng trở nên căng mọng sức sống!

Bằng cách nào đó ơ đây không ai giám tin vào mắt của mình,nếu không phải họ chính mắt nhìn thấy bằng không dù có đánh chết họ họ cũng tuyệt đối không tin đây là sự thật, mà ở trong gian phòng này có trên dưới gần ba mươi cái nữ nhân, mà điều gì làm nữ nhân thèm khát nhất, đều không phải thanh xuân vĩnh trú cải lão hoàn đồng sao,ở đây cho dù là những nữ nhân đã từng bị A - Long một tát đánh bay kia cũng đã tỉnh lại, thấy một màn này các nàng hai mắt cũng tinh tinh lên vô số ngôi sao nhỏ nhìn về phía A - Long, như thể chỉ hận không thể nuốt A - Long vào bụng vậy!

Mà người bị vô số ánh mắt nhìn tới là Đông Phương Minh Nguyệt kia thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, mà lúc này nàng đã sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước nhìn A - Long như sài lang mãnh thú, thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình như vậy nàng không khỏi có chút bối rối, nàng tay chân loạn chuyển bỗng phát hiện ra thân mình sinh cơ dồi dào, da thịt nứt nẻ trở nên căng mịn hồng hào nàng không giám tin nhìn hai tay của mình, sau đó không tự chủ được mà sờ lên mặt của mình, nàng không kìm nén được kích động kêu lên!

" Dung mạo của ta đã khôi phục hoàn toàn rồi sao "

Mà để chứng minh lời nói của nàng, A - Long vung tay một cái liền xuất hiện trước mặt nàng một cái thuỷ cầu, thuỷ cầu dần ngưng kết thành một cái gương, mà đông phương minh nguyệt kia nhìn thấy trong gương kia đó là một khuôn mặt hoàn hảo vô khuyết khí chất cao quý, dung mạo tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành mới có thể miêu tả hết vẻ đẹp của nàng nàng trong gương từng giọt nước mắt tíc tách rơi xuống sờ sờ khuôn mặt của mình, nửa ngày sau nàng mới không thể tin nhìn qua A - Long vẫn một mực đánh giá nàng nàng không thể tin hỏi hắn!

" Đây là ta sao "

A - Long xẹp xẹp miệng có chút bất mãn nói!

" Không phải ngươi! Là quỷ chắc, lão tử thật éo hiểu nổi nữ nhân các ngươi, thế méo nào lúc nãy còn đòi sống đòi chết,bây giờ dung mạo phục hồi lại phởn như thế này,ngươi xem nếu ở đây ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn ngươi sẽ là cái đầu tiên giết "

Đông Phương Minh Nguyệt nghe thấy thế lại nhìn xung quanh, đây là ngục giam a không phải là chỗ khoe sắc đẹp, nàng liền mặt đỏ lên xấu hổ thu lại thần sắc của mình, sau đó nhìn A - Long nói!

" Sao ngươi lại giúp ta "

A - Long thở dài bộ dáng nói!

" Đó là một câu chuyện rất lâu rồi.... Lâu đến mức không thể nào nhớ được... Ta cũng không thể nào nhớ được nữa...vào một buổi chiều mưa gió nơi đó ta ngồi dưới mái hiên nhà trú mưa, thế là một gã đạo sĩ đi ngang qua hắn nói, ta là người có phúc phận đào hoa,nếu ta chịu nhường chỗ trua mưa cho hắn, hắn liền chỉ cho ta một con đường sáng "

A - Long bi thương nói tiếp!

" Ta lúc đó vô cùng thật tha... Ngây thơ vô số tội... À nhầm... Vô cùng ngây thơ trong sáng thì đúng hơn, ta liền đi ra ngoài nhường chỗ cho tên đạo sĩ đó, hắn mỉm cười hiền hậu nhìn ta nói "

" Tiểu tử ngươi là người đôn hậu chất phác, bần đạo vừa gặp ngươi đã biết ngươi mệnh phú quý, tiên tài vô số thê thiếp thành đàn,nhưng lão đạo hết rượu rồi nếu ngươi có rượu cho lão đạo một ly, lão đạo nói tiếp ngươi nghe "

A - Long chất phác tiếp tục kể!

" Thế là ta thật thà tin lão nói, ta liền trong túi ta mua cho lão một hũ rượu,lão đứng dưới mái hiên chờ ta mua rượu cho lão, lão một lời không nói một ngụm uống hết, sau đó vỗ vai ta nói rằng "

" Ta nói cho cậu một sự thật.... Đó là cậu phúc tướng đầy người, nữ nhân cậu không cần phải làm gì thì sẽ có không ít nữ nhân đuổi theo cậu, nếu cậu làm theo cách của ta"

" 3 ngân tệ "

" Ok luôn "

A - Long vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nói!

" Ta làm theo lời gã, và từ đó có vô số nữ nhân theo đuổi ta...."

" Các nàng theo đuổi ngươi sao" Đông Phương Minh Nguyệt không hiểu hỏi, A - Long gật đầu cực kỳ trinh trọng nói!

" Các nàng là đuổi giết ta a "

" Phốc!!! Xích.... Haha ha "

Vô số tiếng cười vang lên từ trong gian mật thất giam này,cũng bởi vì đám người này bị câu chuyện của A - Long làm cho buồn cười cũng là không muốn đắc tội A - Long đây là con đường trốn duy nhất ở đây a, mà Đông Phương Minh Nguyệt không hiểu sao lại rất có thiện cảm với nam nhân này, hắn là do hắn đã cứu nàng đi, nàng nén cười ra tiếng lườm hắn một cái nói!

" Ngươi làm gì mà các nàng đuổi giết ngươi "

A - Long thở dài mặt đầy bi thương nói!

" Lão bán cho ta một bản bí kíp tán gái a,

bên trong không phải dùng xuân dược cũng là đánh thuốc mê, không thuốc mê cũng là nhìn lén các nàng tắm a,hoặc là hôn các nàng sau đó ăn vạ bắt các nàng lấy thân báo đáp "

Đông Phương Minh Nguyệt nhìn bộ mặt biểu cảm của hắn, lại nghe ra ý trong lời của hắn nàng tức giận lườm hắn một cái,không kìm được mà như tiếng hoàng oanh vang lên tiếng cười,nàng cười một lúc sau đó nói!

" Đừng nói đây là cách ngươi trốn tránh trả lời câu hỏi của ta.... Ngươi vẫn chưa nói vì sao ngươi lại cứu ta,vẫn là bắt ta lấy thân báo đáp "

A - Long kho khan một tiếng, biết mình làm trò không che giấu được nội tâm tinh tế của nữ nhân trước mặt này, hắn A.... Một tiếng xâu hổ quay mặt đi xem như chưa từng nghe thấy câu hỏi này, sau đó nói!

" Cái này à.... Hmmm ta suy nghĩ đã.... Đợi ta về tham khảo bí kíp tán gái đã nhé "

Đông Phương Minh Nguyệt: "__"!

A - Long lại quay qua nhìn Lăng Thanh Tuyền hai mắt đang nở ngôi sao nhìn hắn, mặt hắn có chút lúng túng,hắn ho khan mặt xấu hổ hai tiếng nói!

" Tuy ta có thể đem lại không ít chỗ tốt, nhưng ta không phải người tùy tiện a, bất quá ta chỉ là hôn lão bà của ta thôi, các ngươi đừng nhìn ta như thịt đường tăng... Ta quả thật là người rất hay xấu hổ ta thật ngại nha! "

" Ai là lão bà của ngươi " Đông Phương Minh Nguyệt xấu hổ thanh âm truyền tới!

" Ai nói là lão bà của ta, thì chính người đó là của ta, muốn ăn xong quất ngựa truy phong, liền không được a "

Lại nhìn qua Lăng Thanh Tuyền nói!

" Tiểu nha đầu! Có cần ta miễn phí một cái không "

" Ai thèm! Ngươi phi lễ sư phụ ta! Ta còn chưa tính sổ ngươi đây,ai cho phép ngươi.... A"

Lãng Thanh Tuyền mặt đỏ lên, hắn vung tay một cái sinh mệnh khí tức từ người hắn truyền qua, đem toàn bộ thương thế trên người nữ nhân kia khôi phục hoàn toàn lúc này hắn ném cho nàng một thanh bảo kiếm mà trước đây nàng đã mua bị phượng gia cướp, sau này hắn chém giết Phượng Ngọc lấy lại thanh vũ khí nhiều thuộc tính này, giờ trả lại cho nữ nhân này, mà Lăng Thanh Tuyền thấy món vũ khí yêu quý lần trước mua ở Hỏa Viêm Thành lúc đó nàng đang là thánh nữ của thánh anh giáo a, nàng cầm vũ khí trên tay thoáng trở nên ngây dại!

Mà A - Long lúc này hắn một tay nắm lấy bàn tay có điểm che giấu của Đông Phương Minh Nguyệt kia, lại kéo nàng ra khỏi chỗ này trong đầu nàng vang lên thanh âm của hắn!

" Nơi này không phải chỗ để nói chuyện "

Đông Phương Minh Nguyệt thoáng chần chừ một lúc,sau đó nhìn hắn thật kỹ cũng không chống lại mà mặc hắn nắm tay kéo nàng rời đi,đúng lúc này có người hô!

" Tiểu huynh đệ... Ngươi đã cứu được nữ nhân của ngươi, xin ngươi hay cứu chúng ta ra khỏi chỗ này "

" Phải đó xin hãy cứu chúng ta, chúng ta không muốn làm vật tế để đám lòng lang dạ thú kia huyết tế mở ra tế đàn "

" Cầu xin ngươi cứu cúu chúng ta"

A - Long xoa xoa cằm một lúc nói!

" Cứu các ngươi! Không phải không thể a,chỉ là trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí,các ngươi không tính trả một ít giá cho tính mạng của mình sao? "

" Ngươi muốn thế nào mới chịu thả chúng ta ra khỏi đây"

Có người không tự chủ được hỏi lên,mà câu này cũng không ngoài dự đoán hắn,mỉm cười đầy ác ý nói!

" Chỉ cần các ngươi giao ra bổn mệnh linh hồn để ta đánh lên ấn ký,rồi thề cả đời trung thành phục vụ ta, ta liền cứu các ngươi ra khỏi chỗ này,về sau các ngươi một chỗ cùng ta hỗn! "

A - Long hắn chỉ cứu hai loại người, một loại chính là hắn muốn cứu,mà Đông Phương Minh Nguyệt kia chính là một ví dụ, một loại khác, xứng đáng được hắn cứu lão phong ma đã từng dạy hắn rằng, nếu ngươi làm tốt một việc gì đó, vậy thì đừng bao giờ làm nó miễn phí, mà trong đám này thực lực cao nhất cũng chỉ là địa cấp căn cơ không có, chỉ là cái mã ngoài mà thôi, đối với hắn lại là gân gà có cũng được không có cũng không sao!

Nhưng hắn muốn thu lưu vào quân đội của hắn,anh hùng không kể xuất thân thứ hắn hắn cần là kẻ có nghị lực và trí tuệ tự mình cố gắng mới xứng hắn bồi dưỡng,còn những kẻ tư tưởng gia tộc là nhất,nếu hắn thu nhận những kẻ này,thì khác gì nuôi ong tay áo, một lũ tối ngày trong đầu là gia tộc, tư duy đã bị gia tộc làm cho lệch lạc do hai cái chữ gọi là ưu việt,vì gia tộc mà vinh vì gia tộc mà chết đã sớm sau gáy liền có phản cốt,hắn sống thì không sao, hắn rời đi sẽ là hiểm họa tiềm tàng không sớm thì muộn cũng phản hắn mà thôi, những kẻ này sớm muộn phải giết, những kẻ này hắn liền không cần!

Mà ở đây hai kẻ dẫn đầu đã bị hắn giết chết, bọn này đã là rắn mất đầu hắn muốn xem ai mới là kẻ thật sự xứng đáng để hắn cứu, lúc này một thang âm nữa vang lên!

"Ngươi! Đây không có khả năng!"

Trong một gian phòng, nhốt võ vương cường giả,vừa nói ra lời này đám người ở đây đều nghĩ trong đầu rằng!

Bọn họ là một cái đỉnh cấp cường giả,bên ngoài không phải là oai phong bát diện hay sao, giờ lại bị một tiểu tử vô danh sử dụng thứ ám khí kỳ lạ giết vài tên thì thế nào, muốn thu bọn hắn một đám Võ Vương cường giả làm nô bộc! Cái này thật sự là buồn cười,ở đây không ít tiếng cười trào phúng bắt đầu vang lên không ngớt!

"Ngươi thật sự là khinh người quá đáng! Chúng ta sẽ không đáp ứng ngươi!"

Có người mở đầu sẽ có người tiếp theo, có người trào phúng nói!

" Lúc ta tung hoành thiên hạ quát tháo tứ phương, không biết ngươi đang ở chỗ nào nghịch bùn đâu, muốn chúng ta giao ra bản mệnh linh hồn liền không có cửa đâu,nếu ngươi thả chúng ta ra, chúng ta có thể bàn cái khác điều kiện "

Vô số thanh âm vang lên, môt đám Võ Vương,Hoàng Cấp,Huyền Cấp,Địa Cấp h cường giả tâm cao khí ngạo, bình thương là một phương lão tổ, làm sao có thể chịu cúi đầu làm kẻ khác nô bộc đây!

A - Long hứng thú hỏi!

" Không làm nô cũng được, các ngươi có cái gì điều kiện nói ta nghe thử "

" Tưởng thế nào nhân vật, cũng chỉ chạy không thoát được chữ lợi a "

A - Long cười híp mắt nói!

" Người không vì mình trời tru đất diệt a, các vị có thể cả giá để mua tự do a"

Nói xong, hắn liền vung tay mơ ra từng gian phòng giam này, sau đó để đám người này tụ tập thành nhóm, đám người này đều bị xiềng xích khóa lại tu vi, hắn liền không sợ bọn chúng sẽ làm gì nên chuyện a,mà lúc này phân chia thành từng nhóm nhỏ bắt đầu nghị luận, lúc này một nhóm mấy người nói!

" Ta ra giá 1 viên tam phẩm Linh Đan,phục nguyên đan, giúp Linh Giả thăng lên một tiểu cảnh giới! "

" Ta ra giá một gốc tịch nghiên thảo chỉ cần một hơi thở phục dụng vào liền có không chết cơ hội một lần "

" Ồ nghe hứng thú đó, còn món gì không "

" Ta ra một gốc ngũ thải liên huyết hoa "

" Ồ thứ này được à nha! Nghe nói ăn thứ này vào sẽ cải tạo thể chất a,ta bắt đầu hứng thú rồi đây... "

" Ta ra giá một khối tinh kim huyền thiết, trong truyền thuyết dùng để luyện chế thần binh "

A - Long gật gù hai mắt sáng lên nói

"Tinh kim huyền thiết nếu có dị hoả sau đó dung luyện vô với binh khí hoặc linh bảo huyền binh phi hành, hmmm không tệ nha, còn gì nữa không "

Lúc này mọi người nhao nhao nói ra những thứ vô cùng mê người kia, A - Long gật gù bộ dạng cực kỳ ham mê bộ dạng, cả đám ngục tù năm phần thì đã bốn phần lấy ra chỗ tốt để dụ hoặc A - Long, hắn cười cười lại nhìn qua đám người từ trước tới giờ chưa tới từng mở miệng nói một câu gì, A - Long đến trước gian phòng của bọn họ hỏi!

" Thế các ngươi quyết định thế nào nha"

" Chúng ta không có những thứ quý giá đó "

" Hmmm... Vậy các ngươi không muốn ra khỏi đây sao!?

" Muốn!!! "

" Thế sao không mở miệng "

" Chúng ta chỉ là tán tu không môn không phái, đi vào bí cảnh này cũng chỉ là kiếm chút chỗ tốt sót lại mà thôi, chúng ta làm sao đắc tội được với đám kia cơ chứ "

A - Long cười đầy thâm ý nói!

" Thế các ngươi có thể làm ta cái nô bộc a "

Đám tán tu tụ tập thành một nhóm kia cười khổ bắt đầu nói!

" Chúng ta thực lực thấp kém, căn cơ không ổn định mạnh cũng chỉ là cái Võ Phách yếu cũng chỉ là Võ Sĩ cấp, như thế nào vừa mắt ngươi thế này đại nhân vật"

A - Long làm ra bộ chợt hiểu ra, sau đó trầm ngâm một lúc lâu nói!

" Không sao! Thu làm gia đinh trông coi phủ xem như không tệ đi! "

Cả đám tán tu nghe thấy vậy, nhìn nhau sau đó cùng nhau đưa ra chủ ý, đồng loạt quỳ một gối xuống đồng loạt thanh âm!

" Thuộc hạ ra mắt chủ nhân"

A - Long gật gật đầu sau đó móc ra từ trong ngực áo một đống đan dược màu đen mùi vô cùng đáng sợ, ném cho đám người nói!

" Để tỏ lòng trung thành với ta, các ngươi thực lực quá kém không thể giao ra bản mệnh linh hồn,tốt a uống các ngươi trước mặt viên thuốc, đó là thuốc độc trong thời gian một năm các ngươi phục tùng ta, ta sẽ đều đặn đưa các ngươi thuốc giải, bằng không.... Hắc hắc"

A - Long nở nụ cười vô cùng tà ác, làm đám dong binh kia không rét mà run, nhưng sau một hồi bọn hắn đắn đo suy nghĩ cuối cùng cũng uống hết viên đan dược vào trong bụng, A - Long lúc này lại quay qua nhìn vào mấy đám nữ nhân đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn qua hắn, hắn mỉm cười nói!

" Các vị mỹ nữ các vị quyết thế nào, muốn dùng tiền duổi tai ương, hay là.... "

A - Long sắc sắc mị mị cực kỳ tà khí nói ra,đám nữ nhân ở đây sắc mặt trở nên tái nhợt, sau đó trong đám nữ nhân áo tím bộ dạng trung niên kia đứng ra!

" Ta nguyện ý trả 10 vạn linh thạch mua tự do ta và 10 đệ tử này của ta "

A - Long xoa xoa cằm,lại nhìn gần 20 nữ nhân còn lại nói!

" Còn mấy vị này liền "

" Liền cùng chúng ta không có quan hệ,nếu 10 vạn linh thạch này chưa đủ vậy liền dùng đám đệ tử ký danh kia của ta bồi vào chỗ thiếu,bọn họ đều là hoàn bích chi thân từ nhỏ đã tu luyện thái bổ kinh dùng cho người thải bổ tu vi, hẳn là đủ đi"

Lúc này mỹ phụ trung niên nói thế, làm đám người còn lại cũng cùng môn phái với ả môi đã cắn đến nát, ấm ức hai mắt nước mắt long lanh nhìn về phía mỹ phụ đầy bi phẫn, A - Long nghe thấy thế chỉ gật,lúc này một nữ nhân trong đám giân giữ chỉ tay vào mặt mỹ phụ quát lơn!

" Ngươi thật không phải là người, chúng ta ngày thường cái gì cũng nghe theo ngươi, ngay cả bán rẻ mấy vị sư muội kia chúng ta cũng làm, thế mà lúc hoạn nạn lại vứt bỏ chúng ta "

" Hy sinh vì lợi ích môn phái,đó là vinh hạnh của các ngươi "

Nữ nhân kia không chút nào xấu hổ nói ra, mà lúc này đám nữ nhân bắt đầu nháo thành một đoàn,hắn liền lui ra để đám nữ nhân này chó cắn chó a, nam nhân như hắn không nên xen vào, lúc này hắn đứng trước mặt đông phương minh nguyệt,xoa xoa cằm khuôn mặt vô cùng bỉ ổi,lúc này đông phương minh nguyệt mặt đỏ lên lạnh giọng!

" Làm gì "

A - Long thấy thế lòng nổi lên tâm tư trêu chọc nói!

" Riêng nàng ta miễn phí "

" Ngươi tốt vậy sao"

" Tất nhiên không a!"

" Muốn gì! "

" Lấy thân báo đáp!"

Đông Phương Minh Nguyệt cười mà không phải cười nhìn hắn nói!

" Ngươi chắc! "

" Ta chắc! " A - Long đáp

" Chắc chắn chứ "

" Còn phải hỏi nữa sao? " A - Long kiên quyết!

" Đợi ta về mách với an kỳ cô cô rằng cháu của người muốn ta lấy thân báo đáp "

A - Long "__"!

Hắn mặt mo đỏ ửng có điểm nóng lên vài phần, lòng có câu Má Nó muốn phun ra khỏi miệng,thế éo nào nữ nhân này biết của hắn lai lịch,nhưng lại nhìn nụ cười vô cùng thâm ý của nữ nhân trước mặt,hắn tâm tư chết cũng liền có,hắn mặt dày chết cũng liền chết, cũng cắn chặt không nhận nói!

" Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì "

" Ngươi biết rõ ta đang nói cái gì "

" Ta ngu dốt liền không hiểu "

" Thật sao! Vậy ta nhầm thật sao? Sao ngươi trông rất quen a"

" A bên kia còn một đám người a, ta phải đi "

Nói xong hắn bôi mỡ vào chân chạy đi mất, Đông Phương Minh Nguyệt phía sau kêu to!

" Thế còn chi phí thì sao? "

" Cái gì cơ! "

" Chi phí rời khỏi đây"

" Gì cơ "

" A! "

Mọi người "__"!

A - Long mặt đen lại chân như bôi mỡ chạy đi mất, chỉ để lại thanh âm giả điếc của A - Long,nhìn bóng lưng hắn rời đi mà một bên Lăng Thanh Tuyền hỏi Đông Phương Minh Nguyệt rằng!

" Sư phụ! Những gì người nói là sao ta không hiểu? Sao người có thể hù hắn chạy mất vậy "

Đông Phương Minh Nguyệt chỉ đứng đó mặt cười đỏ lên nói

" Hắn là hậu duệ của ta một cái cố nhân"

Kết Chương