Chuyện kể rằng từ sau khi Cao Tiểu Phóng gả đến Thanh Phong Kiếm Phái. Tín lão nhân tuy mới đầu trong lòng không được tự nhiên cho lắm,nhưng đối đãi với Cao mỹ nhân vẫn thực là tận tâm. Thường xuyên dặn dò Tín tiểu đệ chú ý bữa ăn hàng ngày để bồi bổ cho vị kia nhà hắn. Cứ cách một đoạn thơì gian lại sai người mang thuốc bổ vào trong viện của cậu con. Mỹ nhân như nguyện trong ngực,gia đình êm ấm hài hoà,Tín tiểu đệ trong lòng thực mãn nguyện,dốc sức làm nên sự nghiệp thì cũng phong sinh thuỷ khởi (có lẽ là thuận buồm xuôi gió). Cho đến một hôm,hắn bận rộn cả ngày đang trên đường quay về viện tử lại bị lão cha hắn lén lút gọi vào trong thư phòng.
Tín lão nhân: “Chuyện này mặc dù có điểm khó có thể mở miệng…..”
Tín tiểu đệ:??
Tín lão nhân: “Nhưng là nó lại liên quan đến tổ tông cơ nghiệp của Tín gia chúng ta,cha không thể không hỏi đến…..”
Tín tiểu đệ: “Cha rốt cuộc có chuyện gì,ngay cả ngươi già như vậy rồi mà còn khó mở miệng?”
Tín lão nhân [hài tử này,sao lại nói như vậy chứ,giận]: “Khụ, chính là cái kia……cha xem đại sư huynh của ngươi a,cùng vị ma giáo giáo chủ kia……”
Tín tiểu đệ [cảnh giác]: “Cha,người lại muốn làm gì?! Người không có khả năng chia rẽ bọn họ a,người thật nhẫn tâm đi!”
Tín lão nhân [= =# lão tử nhẫn]: “Ta là nói,ngươi xem ngươi cùng Cao Phóng,cùng với đại sư huynh ngươi bọn họ…..là giống nhau nha,ngươi hiểu được đi.”
Tín tiểu đệ:???
Tín lão nhân [ đứa nhỏ trì độn này = =]: “Cho nên a,giáo chủ kia đều đã sinh cho đại sư huynh ngươi hai tiểu oa oa,ngươi cùng Cao Phóng bên này….như thế nào vẫn không có động tĩnh gì?”
Tín tiểu đệ: [= =III]: “Cha……người không phải vẫn luôn ôm hy vọng như vậy đi….tốt xấu gì Tiểu Phóng nhà ta cũng là nam,ngài lại cư nhiên chờ đợi điều đó,có phải là quá kinh thế hãi tục rồi không?! Không thể tưởng được lão ngài thoạt nhìn vừa già lại cổ hủ,nguyên lai cũng không phải là đèn đã cạn dầu nha.”
Tín lão nhân [đánh]: “Đồ phản tiểu tử nhà ngươi,như thế nào có thể nói lão cha ngươi như thế a!”
Tín lão nhân: “Hãy bớt sàm ngôn đi! Ta nói cho ngươi! Cao phóng sinh không được ta liền nạp thiếp cho ngươi! Chung quy không thể để Tín gia tuyệt hậu!”
Tín tiểu đệ [= =]: “Thiết ~”
*****Vài ngày sau,Tín tiểu đệ từ tiệc rượu xã giao về đến nhà****
Cao mỹ nhân ngồi trên ghế ở đại sảnh,nhìn thấy Tín Vân Thâm một thân toàn mùi rượu từ bên ngoài tiến vào.
Tín tiểu đệ [bổ nhào vào]: “Mỹ nhân,mau để ta ôm một cái.”
Cao mỹ nhân [thống khổ mà đem đầu quay qua một bên]:vị mỹ thiếu niên thuần khiết vừa xinh đẹp,vừa đáng yêu lúc trước đâu rồi a?! Trưởng thành rồi thật sự là không đáng yêu chút nào!
Tín tiểu đệ giở trò với mỹ nhân đối diện,càng sờ càng quá phận thì bị mỹ nhân dùng vẻ mặt nghiêm túc đẩy ra, dọa hắn thấy sợ.
Tín tiểu đệ: “Tiểu Phóng ngươi làm sao vậy?”
Cao mỹ nhân: “Hôm nay cha theo ta nói chuyện muốn để ngươi nạp thiếp…”
Tín tiểu đệ:[một thân mồ hôi lạnh].
Cao mỹ nhân: “Ông ấy chê ta không thể sinh cho ngươi cục cưng” [= =]
Tín tiểu đệ: [hãn] lão cha ngài đúng là có thể nói ra được….
Cao mỹ nhân: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Tín tiểu đệ [cấp bách]: “Mỹ nhân,mỹ nhân ta đối với ngươi….”
Kết quả Cao mỹ nhân hoàn toàn không tính toán nghe hắn giải thích…..
Cao mỹ nhân [giận, trừng]: “ Ta nói cho ngươi biết! Trừ phi ta chết,ngươi muốn nghĩ cũng đừng nghĩ! Cho dù ngươi giữ nàng thế nào,cho dù nàng có bụng lớn tìm tới cửa,ta cũng tuyệt đối không cho nàng bước chân vào! Nếu ngươi dám để nàng vào cửa,ta liền đánh gãy chân của ngươi?”
Tín tiểu đệ [hãn,căn bản không có người như vậy được không,cái gì mà nàng nàng nàng a,mỹ nhân đầu óc của ngươi công lực cũng quá cường đại rồi.]
Cao mỹ nhân: “Phát ngốc cái gì,nói chuyện!”
Tín tiểu đệ [vâng vâng dạ dạ]:”Đúng đúng đúng,mỹ nhân giáo huấn đúng cực kỳ! Ta thề với trời, tuyệt đối không có chuyện như vậy phát sinh! Nạp thiếp gì gì đó là tối chán ghét!”
Cao mỹ nhân [phi thường vừa lòng,gật gật đầu,thanh âm ôn nhu mềm mại a]: “Ân~ bận rộn cả 1 ngày hẳn là mệt chết rồi. Đi,ta tới hầu hạ ngươi tắm rửa…….”
Tín tiểu đệ [phun máu mũi, như người mất hồn nhanh chân theo sau]
****Ở 1 góc tường ngoài cửa****
Tín lão nhân [vẻ mặt bi thương]: “Ông trời a,Tín gia ta bất hạnh quá thể a,như thế nào thú phải đố phu phạm vào bảy điều lại không thể hưu a.”