Dưỡng Thành

Chương 52: Phần kết (Hoàn chính văn)

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Mục tỉnh từ lúc ba giờ sáng, thực ra gã cũng chẳng ngủ được mấy. Bên ngoài vẫn gió mưa mịt mù, bên cạnh là tiếng thở chậm và dài của Phương Thố. Phương Mục sờ thấy thuốc lá ở đầu giường, đổ một điếu ra rồi cho lên miệng. Trong bóng tối có một tiếng tách khe khẽ, đốm lửa bùng lên, chiếu sáng một khoảng nhỏ ở đầu giường.

Hơi thở bên cạnh thay đổi, nhỏ đến mức gần như khiến người ta chẳng thể phát hiện ra, nhưng Phương Mục dừng lại, do dự một lát rồi lại bỏ thuốc lá lên đầu giường. Đốm lửa tắt, căn phòng trở về với bóng tối. Phương Mục hơi nghiêng người, ánh mắt đậu trên bờ vai trần của cậu thiếu niên. Gã chìa tay sờ bờ vai gầy lộ cả xương của cậu, sờ rồi lại sờ.

Phương Thố quay lưng về phía gã, Phương Mục động đậy một cái là cậu đã tỉnh rồi, nhưng cậu cẩn thận kiểm soát hơi thở của mình, không để cho đối phương phát hiện ra. Dường như cậu sợ chỉ cần động đậy mạnh hơn chút thôi, cậu sẽ đánh thức giấc mộng đẹp đến gần như vô thực này.

Hai người đều không ngủ được nữa, mắt mở to, lòng yên tĩnh, đầu cũng yên tĩnh, nằm yên trong bóng tối mà chờ thời gian trôi từng phút từng giây. Tiếng mưa dần ngớt, trời sáng dần lên, ánh sáng dịu rọi qua khung cửa sổ kính. Phương Mục nhúc nhích cơ thể hơi cứng, Phương Thố nhẹ nhàng xoay người lại, ngước mắt nhìn Phương Mục, lặng lẽ cười. Nụ cười ấy như vẩn mây trên bầu trời buổi sáng, dịu dàng và nhẹ nhàng, mềm đến tận đáy lòng.

Bất ngờ, Phương Mục lại thấy mặt nóng lên, ánh mắt lướt đi một chút rồi gã hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Phương Thố tựa mặt lên gối đầu, đáp khẽ, “Không nghĩ gì hết.”

Phương Mục ngừng lại một lúc rồi xoay người xuống giường. Gã mở cửa sổ ra, không khí trong lành mang đầy hơi nước ào đến, khu vườn sau bão tơi tả.

Khi mặt trời lên, nhiệt độ cao vụt, chẳng còn thấy gió nhẹ mưa rây của mấy hôm trước, ánh nắng rát cháy dội xuống, dữ dội đến mức khiến người ta chẳng thể chịu nổi. Đến trưa là nước đã rút gần hết, chỉ còn chỗ trũng là còn nước đọng, trông như mụn cóc của thành phố.

Phương Mục và Phương Thố chuyển hết chỗ đồ dùng dính nước ra sân phơi, phòng của Phương Thố dột nặng quá, có không ít sách trên giá dính nước hỏng hết làm cậu đau lòng mãi, lựa những quyển còn cứu vãn được, giở từng quyển ra phơi trên sân giặt đồ. Lúc dọn giá sách, một túi đồ rơi từ bên trong ra, cậu mở xem, là DVD phim điện ảnh và tạp chí của Tưởng Nguyệt Hoa, cậu lại bỏ vào túi, chờ đến lúc đi vứt rác thì vứt chung luôn ra ngoài. Trong lòng cậu không hề có lấy một gợn sóng.

Chẳng biết Phương Mục lục ở đâu ra một cái đài cũ, gã lắp pin vào, không ngờ là vẫn còn dùng được. Gã để cái đài ra sân chỉnh cả nửa ngày, bắt được một đài, chẳng biết đang phát bài hát từ niên đại nào, giọng nữ ca sĩ khàn nhưng ngọt, lúc cất cao lúc lại hạ xuống, có tang thương, có nỗi sầu lo ngọt ngào, vương vấn khiến người ta mê đắm.

Phương Mục cởi trần, trèo thang lên mái nhà kiểm tra tình hình.

Máy giặt dừng hoạt động, Phương Thố lấy ga giường đã giặt sạch vắt khô ra bỏ vào giỏ đồ, bưng ra sân. Trong sân có chống mấy cây gậy trúc, cậu dùng khăn ướt lau qua một lượt rồi vắt ga giường lên trên, kéo phẳng.

Phương Mục trèo từ trên mái nhà xuống, lồng ngực trần đã có mồ hôi, gã nói: “Phải bảo thợ đến sửa, không thì lần sau gặp mưa to thì còn khổ nữa.” Nói đến đây, Phương Mục không nhịn được mà gắt Phương Thố, “Cái nhà rách này sửa là phiền lắm, sắp sập đến nơi rồi mà dám đòi bảy trăm nghìn tệ, đầu mày bị chập mạch à? Bình thường trông thì rõ là thông minh, lão Ngũ cũng thật là, chẳng nhờ vả được cái gì.”

Phương Thố chẳng để tâm, “Cháu cảm thấy tốt lắm mà, cháu chỉ thích chỗ này thôi.”

“Dở hơi.” Phương Mục lầm bầm rồi cúi người múc một gầu nước giếng, rửa sạch mặt trước rồi rửa sạch tay, đi ra phơi chăn ga gối đệm phụ, đồ cần giặt quá nhiều, phơi đầy cả sân. Bóng Phương Mục in trên ga giường, thành vết cắt rõ ràng dưới ánh nắng, có nét có cạnh, như một bức tranh in. Phương Thố bỗng mở miệng gọi tên gã, “Chú Phương Mục…”

Phương Mục ừ một tiếng. Cách lớp ga giường, Phương Thố chìa tay ra, vẽ lại bóng người trên ga giường một cách cẩn thận và mê đắm, lòng như có một đóa hoa đang nở. Cậu không nhịn được mà gọi thêm tiếng nữa, Phương Mục vén ga giường lên, trông rất bực bội, “Có gì thì nói đi, cứ như con gái ấy, hay lắm à?”

Mắt Phương Thố ngượng nghịu cong lên, cậu cười ngốc nghếch như đứa trẻ, nói nhỏ: “Chỉ là cháu vui thôi.”

Phương Mục động lòng, gã ho khẽ một tiếng rồi không nhìn ánh mắt tinh khiết nhưng sâu đậm kia nữa. Tự nhiên gã lại thấy ngài ngại, vươn tay bóp gáy cậu rồi chửi nhỏ một câu, “Thằng ranh con.”

Phương Thố cười ngoan ngoãn, cậu lại gần Phương Mục rồi ngước mắt lên, ánh mắt sáng rực, cậu nói nhỏ: “Chú Phương Mục, cháu muốn làm việc xấu.”

Phương Mục sững ra, còn chưa kịp phản ứng thì cậu thiếu niên đã nghiêng người, đôi môi mềm mại chạm vào môi Phương Mục. Cậu không hề chạm mạnh, chỉ khe khẽ, đụng một cái. Phương Mục lùi ra sau một bước, phía sau là ga giường đang phơi nắng. Gã dừng lại, giơ tay nắm eo cậu thiếu niên rồi cúi đầu, nhẹ nhàng tựa trán lên trán cậu. Hai người nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc.

Nắng trời sau bão xinh đẹp và rực rỡ, nữ ca sĩ hát “tình thơ ý họa dù đẹp đấy, nhưng trong lòng em chỉ có anh” đầy say đắm, gió nhẹ thoảng qua, có làn bụi mỏng bay lượn trong sắc nắng vàng rực, ga trải giường mới giặt xong vương mùi hương của nước giặt, hương thơm âm ẩm, ngọt ngào và vững chãi.

– CHÍNH VĂN HOÀN –