Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 66: Thần Hộ mệnh

—o0o—

“Ôi, chú Sirius à, vài tiếng nữa là chú lại nhìn thấy con rồi, nên đừng thế nữa, để con lên xe được không ạ?” Trên sân ga, Harry bất đắc dĩ nhìn chú Sirius vẫn nói không ngừng.

Từ khi chú Sirius biết cậu bị Bellatrix tấn công ở Hẻm Xéo thì chú rất khẩn trương, ngay cả cửa cũng không cho Harry bước ra, giống như kiểu đi đến đâu thì Harry cũng sẽ bị tấn công ấy. Cuộc sống tháng này của Harry có thể nói là vô cùng nhàm chán, chỉ cần muốn ra ngoài một chút thôi đã bị chú Sirius ngăn lại ngay một giây sau, Harry thật sự không biết phải nói gì.

Chú Sirius cho rằng một mình cậu không thể nào đối phó được với Bellatrix. Ngày đó có thể thoát được chẳng qua vì Snape có mặt ở đấy – tuy chú Sirius từ chối cảm ơn Snape – thế nên nói gì cũng không để Harry lại đi ra lần nữa.

Mà ngày khai giảng đến trường chú Sirius vẫn lải nhải không ngừng từ tận nhà. Merlin biết rõ ràng tối nay bọn họ còn có thể gặp lại nhưng chú Sirius dường như còn lo lắng con đỡ đầu của mình không ở bên cạnh thì sẽ gặp chuyện không may xảy ra.

“Không được, chú vẫn lo lắng, vậy đi, hay chú với cháu cùng lên xe rồi đến trường thì tốt hơn.” Chú Sirius cằn nhằn nói.

“Ôi, trời ạ, chú Sirius à, con không sao hết.” Harry ai oán nói, “Không phải Bộ Pháp thuật đã phái Thần Sáng canh giữ bên cạnh chúng ta sao ạ, dù Bellatrix có lớn mật thế nào cũng sẽ không tới tìm con dưới tình huống biết rõ có người đang chờ mụ ta đâu. Điều chú cần làm nhất bây giờ là cùng chú Remus độn thổ tới Hogwarts á, một tiếng sau hai người còn phải họp mà.”

Từ khi chú Sirius tìm được chú Remus, thì chức vị của chú liền thay đổi. Sau khi được chú Sirius đồng ý thì hiệu trưởng đã để chú phụ trách lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí mà chú Remus lại trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới nên hai người đều phải đi họp ở Hogwarts.

“Nhưng…” Rõ ràng chú Sirius còn đang do dự.

“Không ‘nhưng’ gì hết, chú nhanh đi thôi, cửa xe cũng mở rồi, con lên xe trước nhé.” Harry đẩy chú Sirius lên người chú Remus.

“Vậy Harry, gặp lại con ở trường.” Người sói vẫn ôn hòa mỉm cười một bên kéo chú Sirius, không để chú tiếp tục tới bên người Harry nữa.

“Gặp lại chú ở trường, chú Remus.” Lúc này tiếng động cơ của xe lửa ngày càng lớn, Harry nhanh chóng lên xe, trên xe lửa đã có rất nhiều người, Harry thu nhỏ hành lý cẩn thận cất kỹ rồi đi tới toa xe Malfoy.

“Ba đỡ đầu cậu đã chịu bỏ cậu ra rồi?” Lúc đẩy cửa ra, Draco chưa ngẩng đầu đã trêu ghẹo Harry.

“Kính xin bạn của tôi, không cần phải cười vui vẻ thế được không vậy? Xem ra mình làm trò cho các cậu cười rồi hả?” Harry bất đắc dĩ nói, “Hì hì mấy cậu, nghỉ hè thế nào?” Cậu hỏi vài người bạn tốt ở đây.

“Vui lắm, Kim Tự Tháp Ai Cập rất tuyệt!” Ron cười nói, lúc này bác Weasley vẫn trúng thưởng lớn như trước, bọn họ trừ mua quần áo mới và ít đồ dùng học tập cho bọn nhỏ rồi đi du lịch ở Ai Cập.

“Bố mẹ mang mình đi nước Pháp.” Hermione cũng cười nói chuyến du lịch nghỉ hè của mình, “Đương nhiên sau khi hoàn thành xong bài tập hè mình mới đi. Ở giới phù thủy nước Pháp mình mới mua được một ít sách, rất có ích để mình nhận thức được giới pháp thuật ngoài nước Anh đó.”

“Oa, cuộc sống của các cậu thật sự rất vui vẻ.” Blaise ỉu xìu nói.

“Sao thế?” Ron khó hiểu nhìn Blaise,  “Chẳng lẽ cuộc sống của cậu rất tệ à?” Không thể nào!

“Ron, huấn luyện của gia tộc là một chuyện cực kỳ thê thảm.” Dù sao thì Blaise cũng là người thừa kế gia tộc Zabini, hễ là người thừa kế thì sẽ không có nhiều thời gian. Huống chi ba của Blaise mất sớm, tuy chuyện gia tộc có chú của cậu giúp đỡ nhưng dù sao Blaise mới là người thừa kế chính tông. Cho nên có thể nói thật ra Blaise học còn nhiều hơn cả Drac, bởi Draco không cần phải kế thừa ngay khi tốt nghiệp mà Blaise thì khác.

“Cuộc sống quý tộc…” Có lẽ Ron muốn dùng từ ‘khổ sở’ để miêu tả nhưng nghĩ lại đó cũng không phải là một từ tốt lành gì nên cậu nuốt xuống. Sau nửa ngày bối rối cậu quyết định đổi lời nói, “Các cậu thật sự rất vất vả.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa,” Không muốn nhớ lại cuộc sống nghỉ hè của mình, Blaise nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Harry, nghe nói từ khi Bellatrix tìm cậu gây rắc rối thì ba đỡ đầu của cậu không cho phép cậu ra khỏi cửa hả?”

“Chú ấy chỉ còn nước không kiểm tra thư của mình thôi, dường như chú cho rằng thư các cậu gửi tới đều có thể là do Bellatrix gửi đến, mà trong đấy nhất định sẽ có thần chú ác ý nào đó bắn ra cho mình khi mở ra.” Nhớ tới hành vi xúc động của ba đỡ đầu nhà mình trước đó, Harry nhất thời cảm thấy ỉu xìu, “Mình nghe nói Fudge lại phái Giám ngục ra hả?”

“Đúng vậy,” Draco cười lạnh nói, “Rất rõ ràng quý ngài bộ trưởng của chúng ta cho rằng chỉ như vậy mới có thể bảo vệ chúng ta an toàn được.”

An toàn? Ông ta xác định đây là bảo vệ bọn họ an toàn chứ không phải để bọn họ đi tìm chết chứ? Harry nhớ tới kiếp trước trong trận đấu Quidditch đã đối mặt với hơn một trăm tên Giám nguc, trong lòng khinh thường nghĩ.

“Haizzz, cứ nhìn đến Giám ngục là tụt hết cảm xúc rồi,” Ron cảm thán, “Nhưng năm nay là năm thứ ba của chúng ta mà, chẳng lẽ mỗi lần trước khi đến Hogsmead chúng ta đều phải trải qua sự ảnh hưởng tâm tình của đám Giám ngục ý hả?”

“Mình chỉ sợ là đúng như vậy.” Harry nhẹ giọng nói, “Nghe nói lần này đám Giám ngục được phái ra còn nhiều hơn cả lần của chú Sirius.”

“Râu của Merlin, quá khủng bố.” Năm thứ hai bọn họ còn chưa được đi tới Hogsmead nên cũng không chịu ảnh hưởng gì từ đám Giám ngục ngoài lâu đài cả. Nhưng nhóm học sinh năm trên đã có thể đi, không chỉ một lần Ron đã nghe bọn họ bàn luận khi đi qua đám Giám ngục sẽ làm người ta rợn tóc gáy, theo bản năng cậu đã bắt đầu sợ hãi.

“Về sau phải mang theo ít socola bên người, khi cảm thấy lạnh lẽo trong cơ thể thì ăn một chút, như vậy sẽ…” Harry còn chưa nói xong vì ngay sau đó xe lửa đột nhiên ngừng lại.

“Sao lại thế này? Chúng ta đến trường rồi hả?” Ron khó hiểu hỏi.

“Đừng choáng váng Ron, chúng ta vừa mới xuất phát chưa được nửa tiếng đâu.” Hermione nói.

“Vậy có chuyện gì?” Nói xong, Ron đột nhiên hắt hơi một cái, “Vì sao đột nhiên mình cảm thấy lạnh như vậy nhỉ?”

Harry nhìn, chậm rãi nhíu mày, cảnh tượng này cậu rất quen thuộc. Nhiều năm rồi cũng không thể nào quên, vì đó là lần đầu tiên cậu gặp Giám ngục. Cũng là nửa đường thì xe lửa dừng lại, nhiệt độ không khí cũng dần dần giảm xuống, cùng với…

“Đây là chuyện gì vậy?” Trong bóng đêm vang lên tiếng thét chói tai của Hermione.

Đúng vậy, cùng với bóng tối thình lình ập đến. Tất cả tất cả những điều này đều giống với rất nhiều năm về trước.

“Bình tĩnh một chút!” Harry nghiêm túc ra tiếng, cố gắng bình tĩnh lại nhóm bạn tốt, “Toàn bộ ngồi ở chỗ của mình không nên động đậy, bối rối không phải là biện pháp.”

Nghe được giọng nói của Harry, nhóm Draco cũng cố gắng bình tĩnh lại. Bởi vì mất đi ánh sáng mà tâm tình trở nên khủng hoảng được người chỉ dẫn liền trở nên bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh né cảm thấy rét lạnh.

“Lumos!” Harry lấy đũa phép thi triển thần chú để mọi người có thể nhìn rõ bốn phía.

Draco ếm cho mình một thần chú giữ ấm nhưng rõ ràng không có tác dụng gì, cơ thể cậu vẫn không ngừng run rẩy.

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này bọn họ nghe được tiếng mở cửa xe, mọi người không tự giác nhìn ra phía phát tiếng vang – một hình thù đen ngòm chậm rãi đi vào, kẻ đó cao lừng lững gần đụng nóc toa, trùm một cái áo chùng, bao kín người, không ai thấy rõ ràng gương mặt của kẻ đó. Từ khi kẻ đó tiến vào, độ ấm trong toa nháy mắt giảm xuống, Ron ngạc nhiên nhận ra hiện tại mình không thể động đậy, hơn nữa dường như những ký ức không tốt bắt đầu ngập tràn trong đầu, làm cậu có cảm giác không thể nào vui lên được.

“Expecto Patronum!” Harry giơ đũa phép gào lên.

Harry chứa đựng ký ức của hơn hai trăm năm, ảnh hưởng của Giám ngục tới cậu có thể nói là lớn nhất, nhưng cảm tạ vạn phần khi trong chiến tranh không thể nào không học Bế quan Bí thuật. Trong nháy mắt cậu làm phong bế đầu óc của mình, ngăn chặn những ký ức hiện lên ảnh hưởng tới mình, rồi Harry lập tức phóng ra Thần Hộ mệnh của cậu.

Từ đầu đũa phép phun ra một làn sương trắng lớn, dần dần tạo thành một hình thù Thần Hộ mệnh cường đại.

Một con rắn lớn một ngụm nuốt Giám ngục rồi dựng thẳng thân mình, nhìn Harry.

Mà Harry thì trợn mắt há mồm nhìn Thần Hộ mệnh nhân cách hóa trước mặt, miệng mở nửa ngày nhưng không thể nào phát ra một chữ.

Quần của Merlin, con hươu đực mạnh mẽ, cường đại, đẹp đẽ của cậu đâu? Hóa thân người ba yêu thương của cậu đâu rồi? Mà con rắn lớn này từ đâu nhảy ra vậy, chẳng lẽ người vừa mới thi triển thần chú thủ hộ là Draco chứ không phải cậu?

Thần Hộ mệnh của cậu sao lại thay đổi hoàn toàn thế này?

“Oa!” Ron nhìn con rắn màu bạc một ngụm nuốt trôi Giám ngục, vô cùng ngạc nhiên nói, “Không phải xua đuổi mà giết chết hả?”

Người bình thường dùng thần chú Hộ mệnh chỉ là để xua đuổii Giám ngục thôi, rất ít người có Thần Hộ mệnh trực tiếp giết được Giám ngục như này. Hơn nữa Thần Hộ mệnh của Harry lại là một Thần Hộ mệnh thực thể, khiến cho rất nhiều người phải ngạc nhiên – Ron rõ ràng biết để có thể gọi ra được Thần Hộ mệnh thực thể phải cần pháp lực lớn đến thế nào.

“Các cậu không sao chứ?” Bối rối nửa ngày không rõ lý do, Harry quyết định tạm thời buông tha suy nghĩ vấn đề này, ngược lại bắt đầu quan tâm nhóm bạn tốt của mình.

“Harry… Cậu vừa mới… Đó là thần chú Hộ mệnh đấy!” Draco sửng sốt nửa ngày mới hơi lắp bắp nói. Merlin à, cho dù là học trò năm thứ bảy cũng chưa chắc có thể thi triển được thần chú Hộ mệnh đâu, chứ chưa nói tới Harry bây giờ mới bắt đầu năm thứ ba, mà Harry cũng đã có một Thần Hộ mệnh thực thể cực lớn. Rốt cuộc thì Harry đã mạnh đến mức độ nào vậy?

“Do một trưởng bối dạy,” Harry nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Các cậu cần một ít socola, may mắn mình có mang theo.” Bên trong túi tiền của cậu có rất nhiều đồ ăn vặt mà chú Sirius đưa cho, chắc chắn có cả socola.

Nói tới sú Sirius, nguy rồi, nếu chú ấy biết chuyện này chắc lại giơ chân giơ tay mất!

“Cám ơn cậu.” Biết rằng thực sự mình cần nhanh chóng chăm sóc tốt mình, Blaise cũng không khách sáo gì cầm lấy socola.

“Vừa nãy là Giám ngục, bọn họ định làm gì vậy?” Ron vừa ăn socola vừa nguyền rủa hành vi vừa nãy của Giám ngục.

“Chắc là kiểm tra đó,” Harry không để ý trả lời, “Có lẽ bọn họ cho rằng Bellatrix sẽ ngồi trong xe lửa theo chúng ta cùng tới trường học chăng?” Ai biết được chứ.

Ăn mấy khối socola, nhóm bạn rõ ràng tốt lên nhiều. Harry đề nghị bọn họ cần ngủ một lúc để hồi phục tinh thần rồi nói tiếp, dù sao thì còn lâu nữa mới tới trường học. Suy nghĩ đến tình huống bản thân, mọi người vẫn đồng ý đề nghị của Harry.

– Hết chương 66 –

Tác giả có lời muốn nói: nguyên tác có nói khi vợ chồng Weasley có được nhiều tiền như vậy thì lập tức đi du lịch nhưng ta nghĩ khi có được nhiều tiền như vậy thì trước tiên cần phải cải thiện một ít đồ dùng gia đình, nên cho thêm một ít tình tiết. Ta thật sự không rõ trong nguyên tác vì sao bọn họ lại dùng một bó to tiền như thế đi du lịch mặc kệ cuộc sống tiếp tục duy trì, thật sự rất là khó hiểu.