Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 42: Giúp đỡ

—o0o—

Tầng hầm biệt thự Potter.

Harry cô đơn đùa giỡn Phượng Hoàng của mình, mi mắt hơi rũ rũ xuống như sắp ngủ đến nơi, Eleanors dùng đầu cọ cọ ngón tay Harry, cúi đầu hót gì đó.

Đột nhiên, một quyển nhật ký trước mắt Harry bay lên, tán ra ánh sáng màu trắng, cùng lúc đó vương miện bên cạnh Harry – đặt ở Phòng Yêu Cầu nhiều năm đã không còn sáng bóng – lại sáng lên, tia sáng bên trong quyển nhật ký dần dần thoát ra, chuyển tới bên trong vương miện. Tiếng hót Phượng Hoàng ngày càng êm ả khiến người nghe không khỏi trầm mê.

Chậm rãi, bên trên vương miện, một bóng mờ dâng lên dần dần hợp thành một hình người.

“Hey, Tom, đã có thể ra khỏi vương miện rồi sao?” Harry hơi nâng ánh mắt, không để ý nói.

Nghe Harry nói, Voldemort phiên bản thanh niên có vẻ hơi buồn bực, nhưng cậu ta cũng rất lý trí không so đo vấn đề này mà trả lời, “Chỉ là tạm thời, không thể quá lâu.”

“Cậu không thể yêu cầu một bước lên trời,” Harry nói, “Chúng ta còn có thời gian, chủ hồn cũng không thể sống lại nhanh như vậy. Chờ cậu dung hợp với Trường Sinh Linh Giá trong đầu tôi nữa hẳn là có thể thoát khỏi vương miện này rồi. Về phần cơ thể của cậu, về sau chúng ta sẽ có biện pháp.”

“Ừ.” Tom trả lời, lại chui vào trong vương miện.

Harry nhìn vương miện lại trở nên ảm đạm, nhún vai, cậu sở dĩ ở đây chỉ là muốn nhìn xem khi quyển nhật ký và vương miện dung hợp sẽ thay đổi như thế nào, giờ đã nhìn thấy cũng chẳng cần ở đây thêm nữa. Sở dĩ muốn dung hợp hai Trường Sinh Linh Giá này vì trong đống đó, hai cái này là vô hại nhất.

Trường Sinh Linh Giá bên trong quyển nhật ký là khi Voldemort còn niên thiếu phân tách ra, mặc dù có khát vọng, dã tâm nhưng không điên cuồng như Voldemort, Tom lúc đó có thể nói là vô hại. Mà Trường Sinh Linh Giá bên trong vương miện, đã qua nhiều năm vẫn ở trong vương miện Ravenclaw, nhận được trí tuệ từ người sáng lập Ravenclaw lưu lại, tin chắc anh ta sẽ sáng tỏ được chỗ hỏng của việc phân tách linh hồn.

Đối với việc dung hợp hai Trường Sinh Linh Giá này, Harry có thể cam đoan, về sau Tom sẽ không thể nào lại trở thành Voldmort huống chi còn có cả lời thề Bất Khả Bội vướng chân nữa.

Vậy thì Harry hiện tại cần phải giải quyết là nhẫn, Cúp Vàng cùng với mặt dây chuyền.

Sau khi giải trừ oan khuất của chú Sirius chính là lúc hỗ trợ Kreacher thực hiện nguyện vọng của nó, còn về Cúp Vàng trong Gringotts kia… Harry cảm thấy mình cần phải tính toán kỹ, phương pháp xông vào Gringotts của kiếp trước không phù hợp với hiện tại, mà nhẫn thì… Harry quyết định không cần dễ dàng đi thử nghiệm, đến cả cụ Dumbledore còn bị nhẫn mê hoặc, chính cậu cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Cậu còn phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, cậu chưa đi qua nơi cất giấu nhẫn kia bao giờ, không biết bên trong có bao nhiêu pháp thuật bảo vệ, chỉ biết là tuyệt đối không thể đeo nhẫn vào.

Được rồi, cậu còn phải thừa dịp Nagini chưa bị biến thành Trường Sinh Linh Giá mà đoạt lấy nó từ tay Voldemort, đây là ước định của cậu và Tom. Theo Tom nói, Nagini là cậu ta nhặt được lúc còn ở cô nhi viện, từ ngày đó Nagini trở thành bạn của cậu ta. Sau khi Tom đến Hogwarts thì biến Nagini thành rắn pháp thuật.

Harry biết bọn họ chắc chắn có một tình bạn sâu sắc. Từ kiếp trước của Voldemort, Nagini không đi tìm chủ nhân mới cho mình là có thể nhìn ra. Harry quyết định tìm Nagini cho Tom, làm cho bọn họ ở chung một chỗ.

“Cậu chủ, thư từ Hogwarts đây ạ.” Harry vừa xuất hiện tại đại sảnh, July đưa lên một phong thư.

“Cám ơn ngươi, July.” Harry cười cầm lấy, Eleanors tự động bay khỏi tay cậu chuyển lên đậu trên vai, vừa mới sinh ra một tháng đầu Eleanors cũng chưa lớn lắm, chỉ lớn hơn một chút so với Hedwig cho nên đứng trên vai Harry cũng không có vẻ gì là đột ngột.

Harry mở thư, nội dung cũng không khác lắm so với quá khứ, đơn giản là nhắc nhở thời gian khai giảng cùng với sách vở mà cậu cần dùng cho học kỳ sau.

Harry cau mày thì thầm, “Học sinh năm thứ hai cần phải có ‘Sách thần chú căn bản năm 2’, ừm, tiếp theo là… ‘Giải lao cùng nữ thần Báo tử’, ‘Lang thang với ma xó’, ‘Ngao du với quỷ khổng lồ’… Haizzz, thoạt nhìn lại phải nhìn thấy Gilderoy Lockhart rồi, không tốt tí nào hết.” Harry vừa than thở vừa đi về phòng mình. Cậu quyết định viết thư cho nhóm bạn, hẹn thời gian đi tới Hẻm Xéo, xem ra vì Nhật báo Tiên tri ảnh hưởng mà mọi người đoán chú Sirius có thể sẽ tấn công cậu bất kỳ lúc nào?

Không, đợi đã, nói tới chú Sirius, vậy hóa ra cậu sẽ phải gặp Giám ngục trước thời gian sao?

Merlin trên cao, cậu thật sự không thích Giám ngục tí xíu nào hết á, cho dù thần chú Hộ mệnh của cậu rất khá đi chăng nữa!

Harry viết xong thư nhờ July tìm mấy gia tinh hỗ trợ đưa thư mà thư đưa cho Draco lại để Hedwig mang đi, vì Harry chắc chắn Dobby sẽ không dám ngăn chặn thư từ của Draco đâu.

Chẳng qua Harry hơi lạ, chuyện về quyển nhật ký đã giải quyết xong rồi, cho dù Hogwarts vẫn có một con Tử Xà, nhưng chỉ cần không có Xà Khẩu thì sẽ không đem đến cho Harry quá nhiều phiền phức, vì sao Dobby vẫn giấu thư của Harry đi nhỉ?

Hiện tại cậu không còn ở đường Privet Drive nữa, vậy Dobby sẽ ngăn cản cậu như thế nào để không cho cậu đến trường đây?

Tuy rằng Dobby có ý tốt nhưng cậu không muốn lại để Dobby vì muốn tốt cho mình mà bị Bludge đuổi giết, đó là ác mộng, thực sự đấy.

Các bạn trả lời rất nhanh, hẹn cậu trước khai giảng một tuần sẽ đi mua sách, Harry nhìn thư cảm thấy mình vẫn nên ngủ một giấc trước đã, vì còn cách ngày hẹn đó tới một tuần.

Sáng sớm ngày hai mươi tư tháng tám, Harry từ lò sưởi tới Hẻm Xéo, đợi nhóm bạn trong tiệm đồ uống lạnh Florin, theo thói quen che đi vết sẹo nên không ai nhận ra cậu cả.

Không bao lâu thì Hermione đã tới, nữ phù thủy nhỏ này không chỉ nghiêm túc trong học tập mà còn rất đúng hẹn nữa.

“Oa, Harry,” Hermione nhìn cậu từ trên xuống dưới, hơi kinh ngạc, “Thật sự là…”

“Hermione, đừng để mình lại nghe thấy cái từ mà Ron đã nói với mình được không?” Harry bất đắc dĩ nói, “Cái từ này đối với con trai mà nói thật sự không ổn tí nào.” Bất cứ đứa con trai nào cũng không thích người khác khen mình xinh đẹp đúng không? Xem ra Ron và Hermione đã viết thư cho nhau rồi.

“Ừm, được rồi, nhưng ngoại trừ từ kia, thật mình không biết dùng từ nào để khen cậu nữa.” Hermione nhún vai ngồi xuống, “Khi mới biết mình còn tưởng Ron nói đùa, bây giờ xem ra quả thật không sai chút nào.”

Harry giật giật khóe môi, lý trí không phản bác lại lời nói của Hermione, “Ba mẹ cậu không đi cùng cậu sao?”

“A, có, bọn họ đang giúp mình đi mua những thứ cần cho học kỳ tới, à Harry, cậu biết không, nghe nói Hẻm Xéo mới mở một cửa tiệm có thể nhận bảng Anh đấy. Mình vừa mới đi nhìn xem, nơi đó rất giống với siêu thị, mà cũng rất tiện cho mình nữa, bởi vì mỗi lần khai giảng sẽ có rất nhiều người đứng xếp hàng trong Gringotts chờ đổi bảng Anh, bây giờ thì thoải mái hơn rồi.”

Harry nghe Hermione nói, mỉm cười, lúc sau mới nói cho Hermione đó là sản nghiệp của gia tộc Potter.

“Hả, cái gì?” Hermione kinh ngạc nhìn cậu, “Ý tưởng của cậu hả?” Hermione cho rằng Harry là gia chủ gia tộc Potter, như vậy chắc chắn ý tưởng là của cậu mà ra, “Harry, cậu thật sự là thiên tài đó.”

Harry ngại ngùng cười, “Cũng không xem như là mình nghĩ ra.” Kiếp trước, vào lúc vực dậy sau chiến tranh, người tiến cử phương thức sản xuất Muggle là Hermione, Harry và Ron thì nghĩ biện pháp hoàn thiện, Draco đi chứng thực nên phải nói là cả nhóm đưa ra ý tưởng. Hiện tại lại bị Hermione nói mình là người đưa ra ý tưởng, thật sự khiến Harry hơi ngượng ngùng, “Mình chỉ hoàn thiện nó mà thôi.”

“Vậy thì người nghĩ ra trọng điểm nhất định là thiên tài!” Hermione khẳng định nói, “Cái này tiện biết bao nhiêu cho những học sinh do Muggle sinh ra!”

Ừ, đúng vậy Hermione, người đó quả thật là thiên tài, vì người đó chính là bản thân cậu mà.

Ngay khi Harry nói thầm trong lòng, Ron cùng Blaise, Pansy cũng đến.

“Draco nói rằng sẽ đi cùng ba cậu ta.” Blaise giải thích.

Harry gật đầu, mời nhóm bạn ngồi xuống, bọn họ cần ăn một chút đồ uống lạnh rồi mới đi mua đồ dùng.

Nửa giờ sau, khi Harry tìm được Draco, cậu ta vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ba của mình trừng mắt với người kia.

Harry bất đắc dĩ ở trong lòng nghĩ, chuyện nhật ký đã giải quyết xong, thấy thế nào thì Lucius cũng đang muốn đánh nhau cùng bác Arthur là sao?

Không bao lâu, bác gái Weasley vì bọn nhỏ mua xong quần áo tới kéo chồng mình, “Arthur, chúng ta còn phải mua rất nhiều thứ nữa đó!”

Lucius lạnh lùng hừ một tiếng, định mang Draco rời đi, xoay người vừa lúc nhìn thấy Harry.

“A, có thể ở nơi này gặp được Kẻ Được Chọn, thật sự rất vinh hạnh.” Ông cao ngạo nhíu mày, nâng cao giọng điệu nói.

“Cháu cũng cảm thấy vậy.” Harry giả cười đáp lại Lucius, haizz, loại cười ngoài nhưng trong không cười này cậu không thích, rất dễ dàng bị rút gân mặt, “Chú Malfoy rất ít khi xuất hiện tại Hẻm Xéo đúng không ạ?”

“Bởi vì tôi rất bận, cậu Potter, không giống như người nào đó, công việc có cũng được mà không có cũng chẳng sao kia thì công việc của tôi có vẻ lại quan trọng hơn rất nhiều.”

“Vậy thì vì sao bây giờ chú không tiếp tục đi làm việc của mình nhỉ? Cháu tin tưởng chúng cháu có thể cùng Draco mua các thứ cần thiết, đúng không ạ?”

Lucius tựa hồ suy xét một lúc mới gật đầu nói, “Đó là một đề nghị tốt, vậy Draco, nhớ kỹ thân phận của con.” Khi nói, anh nhìn một nhà Weasley quần áo đơn sơ, khi Draco gật đầu tỏ vẻ đã nghe lời nói của mình, mới xoay người rời đi.

Harry nhìn Lucius dần đi xa, hơi hơi nheo lại ánh mắt.

Tuy rằng Lucius đáp ứng hợp tác cùng mình nhưng hiển nhiên vẫn khinh thường Muggle hoặc phù thủy máu lai cùng với Gryffindor máu trong, điều này làm Harry cực kỳ không thích. Quả thật Harry biết mình không thể nào khiến Lucius thay đổi thái độ hòa thuận cùng gia đình Weasley, nhưng có lẽ Harry sẽ cố gắng khiến cho bọn họ ít nhất khi ở chung cũng không khiêu khích lẫn nhau. Giống như Draco và Ron hiện tại vậy, tuy rằng luôn đối chọi gay gắt nhưng lúc đó chẳng phải cũng rất tốt sao?

Hơn nữa, Harry cảm thấy mình cần phải giúp một tay cho gia đình Weasley, vì Ron gần như không thể nào thích người khác nhắc tới gia đình cậu ta, đây cũng không phải là một chuyện tốt. Harry nhận ra dù gia cảnh thế nào đều đáng giá để mình khoe ra, bởi vì ít nhất bọn họ còn có một gia đình ấm áp.

Nghĩ như vậy Harry càng thêm quyết tâm giúp đỡ, cho dù kiếp trước hay kiếp này đi nữa, gia đình Weasley vẫn luôn có thể cho cậu ấm áp. Trước kia, sau khi chiến tranh chấm dứt, toàn bộ đứa nhỏ nhà Weasley đều là những phù thủy xuất sắc, khi đó mới thoát ly khỏi cái từ ‘nghèo khó’ nhưng Harry cảm thấy mình không đợi được đến lúc đó. Trước kia là vì mình nhờ vào tiền mà ba mẹ lưu lại nên không thể giúp nhà Weasley nhưng hiện tại thì khác, mình có năng lực sao lại không thể giúp đỡ được chứ?

Kiên trì ý nghĩ của mình, khi mọi người đi trước đến tiệm sách Flourish and Blotts thì cậu ngăn lại Fred và George.

– Hết chương 42 –