Dương Rơi Quỳ Tẫn (Đồng Nhân Tiên Tam)

Chương 19: Loạn trong giặc ngoài

EDIT BY: THƯỢNG QUAN Y HƯƠNG

Hôm đó, nhìn thân ảnh của Long Dương càng lúc càng xa, cuối cùng ở cuối hành lang ngã xuống, cung nữ bên cạnh xếp thành một đoàn, mấy thái y cũng vội vàng từ hướng hành lang chạy đi. Long Quỳ thấy cảnh tượng này liền run lên, cũng gấp gáp chạy về phía đó. Tuy nhiên nàng cách đám người chỉ còn có vài mét đã bị thái y ngăn cản.

“Thái y, Vương huynh như thế nào? Ngươi để cho ta đi xem hắn một chút.” Long Quỳ lòng như lửa đốt, thanh âm liền cũng có vẻ run rẩy.

“Công chúa điện hạ, thái tử hiện tại thân mang trọng thương, lại vì vội vã trở lại Đô thành mà cố nén đau yếu. Hôm nay hắn rốt cuộc có thể an tâm, vết thương cũ cũng liền tái phát, không cần phải lo lắng.” Thái y hướng Long Quỳ giải thích.

“Như vậy ngươi mau buông ta ra, để cho ta đi xem hắn một chút.” Long Quỳ thấy thái y vẫn như cũ ngăn đường đi của nàng, trong lòng càng thêm kinh hoảng bất an, mơ hồ cảm thấy bệnh của Vương huynh đang vô cùng nghiêm trọng. Kéo thái y ra muốn tiếp tục đi về phía trước.

“Công chúa điện hạ, không thể!” Thái y lui lại mấy bước, lần nữa ngăn nàng “Thái tử điện hạ vì không muốn để cho người lo lắng, vẫn cố gắng chống đỡ. Hôm nay nếu người xuất hiện, hắn nhất định sẽ lại lần nữa chịu khổ mà chống đỡ, như vậy đối với thương thế của hắn chỉ có hại.”

Nghe lời nói của thái y, lòng của Long Quỳ ngổn ngang trăm mối, bước chân của cũng dần dần ngưng lại. Thì ra Vương huynh cũng là vì nàng mới bị thương thành như vậy. Hắn vì không để cho mình lo lắng không tiếc khiến cho thương thế nặng thêm, hắn vì quốc gia đổ máu nơi sa trường, mà mình ngoại trừ ngoan ngoãn chờ hắn trở về, cái gì cũng không làm được. Chỉ là xem hắn, chăm sóc hắn cũng trở thành một loại tổn thương.

Bất tri bất giác, Long Dương đã bị mọi người đưa về tẩm cung, các thị thần phía sau một phần theo hắn trở về tẩm cung, một phần tiếp tục chạy tới chánh điện bẩm báo rõ tình hình với Khương vương, hành lang trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một thân ảnh lam nhạt cô độc ngã ngồi ở hành lang lạnh như băng.

Trên đại điện, Khương vương đang bước tới bược lui, những đại thần có lĩnh bổng lộc triều đình bị phái đi đến vùng dịch đều sợ mà chạy, nếu có tới vùng dịch bệnh thì lại bởi vì không biết cách trị mà nhiễm dịch chết thảm, hay thậm chí vừa nghe đến bị phái đi liền từ quan về nhà, không hề hỏi tới triều chánh nữa...... Ông biết Long Dương hôm nay chắc chắn trở về, như vậy có thể sai nhi tử đi khống chế, với tư chất của hắn nhất định có thể bình loạn, triều chánh cũng có thể để hắn xử lý thêm chút. Nhưng người đi vào cung điện lại không phải là thái tử Long Dương, mà là một đám thị thần. Thị thần cửa còn chưa tới liền hướng quân vương hành lễ, Khương vương cũng đã bắt đầu lên tiếng.

“Thái tử  sao còn chưa tới gặp ta?” Nói ngay vào trọng điểm, Khương vương đã không có thời gian cùng bọn họ dài dòng chuyện tiền nhân hậu quả.

Chúng thị thần còn chưa lên tiếng, liền bị Khương vương  phát hiện  vấn đề làm rối loạn chương trình: “Thái tử điện hạ bị trọng thương, đang chữa trị.”

“Tại sao có thể như vậy chẳng lẽ lại thật sự  không có ai có thể giúp được cô vương rồi sao?” Khương vương nghe tin tức này không khỏi quay ngược lại mấy bước, trong miệng lầm bầm nói, “Các ngươi cũng đi ra ngoài, đi ra ngoài......”

Mọi người thấy Khương vương sắc mặt trắng bệch, những lời trước đã định nói liền ngưng lại không dám mở miệng, nhanh chóng lui ra ngoài cửa chính điện.

Ngày thứ hai, Khương vương liền tuyên bố trong buổi lâm triều, muốn đích thân dẫn dắt các thái y trong cung đi thống trị bệnh dịch, đem triều chính giao cho mấy vị cận thần cùng thái tử Long Dương xử lý.

Trong lúc nhất thời, thái y trong cung  chỉ còn dư lại mội hai vị để chữa bệnh cho Long Dương. Tẩm cung của Long Dương liền trở nên lác đác vắng lặng.

Ở Quỳ Hi cung, Long Quỳ cả đêm không ngủ rốt cuộc không thể tiếp tục áp chế ý muốn đi thăm Vương huynh, lặng lẽ chạy đến Dương Khôn điện. Đẩy cửa tẩm cung đang khép hờ, bên trong gian phòng, cung nữ đã lặng lẽ lui ra, chỉ còn lại Long Dương vẫn còn ngủ mê man.

Long Quỳ lặng lẽ đi tới bên giường, thấy Vương huynh đã từng anh dũng cường tráng thật không ngờ nay lại mệt mỏi tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thấy cảm đau đớn, một giọt nước mắt trong suốt cũng vô tình xẹt qua gò má của Long Quỳ, nhỏ xuống  đầu ngón tay của Long Dương.

Long Dương tựa hồ cảm giác được đầu ngón tay chợt lạnh, chậm rãi mở mắt. Đập vào  mắt chính là nét mặt tươi cười như hoa của thiếu nữ trong mộng, muội muội Tiểu Quỳ của mình, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng.

Đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Long Quỳ, dịu dàng nói: “Tiểu Quỳ ngoan, đừng khóc, Vương huynh đã không sao.”

Thấy Long Dương tỉnh, Tiểu Quỳ cũng rất vui vẻ, thế nhưng vui sướng rất nhanh bị lo lắng thay thế. Thái y nói qua, không thể để cho Vương huynh nhìn thấy mình. Vì vậy, thân thể nàng liền nghiêng tránh đi tay của Long Dương, đứng dậy định rời đi.

Long Dương thất kinh, nhanh chóng kéo Long Quỳ lại, hỏi nàng: “Xảy ra chuyện gì, tại sao phải đi gấp như vậy?”

“Thái y nói qua, thấy Tiểu Quỳ sẽ làm bệnh tình của Vương huynh tăng thêm, Tiểu Quỳ không muốn hại Vương huynh.” Long Quỳ nghẹn ngào  giải thích.

Điều này khiến Long Dương càng thêm nghi ngờ: “Sao lại như vậy chứ? Thấy Tiểu Quỳ vết thương của Vương huynh rất nhanh sẽ không còn đau đớn, có thể khỏi hẳn nhanh hơn đấy.”

“Vương huynh không cần lừa gạt Tiểu Quỳ, thái y nói Vương huynh nhìn thấy Tiểu Quỳ sẽ lại gắng gượng, như thế bệnh tình lại tăng thêm.” Long Quỳ còn chưa tin tưởng lời của Long Dương, “Vương huynh phải đáp ứng Tiểu Quỳ, không thể ở trước mặt Tiểu Quỳ giả bộ không sao, như vậy Quỳ nhi mới có thể ở lại.”

“......” Long Dương trầm mặc một hồi, rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Chẳng được bao lâu, bọn nha hoàn nghe được động tĩnh truyền ra từ trong tẩm cung, biết Long Dương đã tỉnh liền bưng cháo gà đi vào. Nhìn thấy công chúa điện hạ đến, rất là kinh ngạc, thiếu chút nữa làm đổ cả chén đĩa, Long Quỳ gấp rút chạy tới nhận lấy cái chén từ nha hoàn, đi tới đút cho Long Dương ăn.

Cười uống xong muỗng canh từ tay Long Quỳ, phát hiện sắc mặt Tiểu Quỳ cũng có chút trắng bệch, nhất định là mấy ngày vì mình mà lo lắng mới thành ra như vậy.

“Tiểu Quỳ, cái canh gà này thế nào mà càng uống càng không thấy mùi vị?” Long Dương làm bộ nghiêm túc hỏi.

“Làm sao lại như vậy, canh gà này vẫn không có gì thay đổi a.” Tiểu Quỳ lập tức trúng bẫy của Long Dương.

“Không tin muội nếm thử một chút đi.” Long Dương tiếp tục giả vờ làm bộ dáng nghiêm túc.

Vì vậy Tiểu Quỳ múc một muỗng nho nhỏ uống một ngụm: “Không có......”

Tiểu Quỳ lời nói còn chưa nói hết, Long Dương rốt cuộc không nhịn được cười: “Như vậy mỗi người một ngụm hẳn sẽ tốt hơn.”

Long Quỳ nghe xong lúc này mới nhận ra, Vương huynh là muốn lừa gạt nàng uống cháo gà.

Hai người mới vừa chia xong cháo gà liền nhận được tấu chương do đại thần trong triều đưa tới, mặc dù bọn họ biết Long Dương đang dưỡng bệnh, nhưng những thứ quốc sự cấp bách này, chỉ đành mang tới.

Cứ như vậy, Long Dương vừa dưỡng bệnh, vừa phê duyệt tấu chương, mà Long Quỳ cũng thường xuyên tới Dương Khôn điện. Cục diện chính trị cũng tạm thời ổn định

Mười mấy ngày sau, thương thế của Long Dương căn bản đã bình phục, Khương vương cũng hoàn thành nhiệm vụ bình định bệnh dịch, nhưng trên đường trở lại Đô thành  đã bị cảm nhiễm gió rét.